Tối Nay Đi Gặp Em

Chương 4



Giọng nói của Chu Phỉ cũng coi là hay, có thể mặn có thể ngọt, giả vờ thành giọng quyến rũ không phải vấn đề to tát gì. Thường ngày sau khi quay video cô sẽ tự phối âm phần hậu kỳ, ngẫu nhiên cũng có bình luận khen giọng cô nghe hay.

Đầu càng thêm tinh thần, dứt khoát nồi dậy tựa vào trên đầu giường. Nếu giọng đối phương đã dễ nghe thì cô cũng không chịu yếu thế.

X hỏi: "Em rất thích nghe nhạc?"

Chu Phỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.

X nói: "Không ngại tôi mở loa bật nhạc chứ? m thanh có thể truyền sang bên đó, sẽ không hay lắm."

Chu Phỉ mềm giọng: "Em không vấn đề. Chủ yếu là, bên anh có thể bật nhạc hả?"

0h sáng?

Không sợ quấy nhiễu tới bạn cùng phòng?

X nói: "Tôi ở một mình, hiệu quả cách âm trong nhà cũng được."

Chu Phỉ: "À, vậy anh bật đi."

Điều chỉnh tư thế xong, Chu Phỉ muốn nghiêm túc nghe xem anh chuẩn bị chia sẻ bài hát gì.

Cô không định làm bên chủ động, hoàn toàn dựa theo tiết tấu của đối phương. Lúc này làm một hành khách thảnh thơi, vẫn luôn thưởng thức phong cảnh dọc đường.

Bất kể động tĩnh gì đều có thể được phóng đại vô số lần trong tai nghe của Chu Phỉ thông qua cuộc gọi thoại.

Đầu dây bên X không có tiếng ồn ào.

Chu Phỉ án binh bất động.

Không bao lâu, trong tai nghe truyền đến giọng nam trầm tĩnh trong sáng, là một bài hát Chu Phỉ chưa từng nghe qua.

"Ấp ủ lâu như vậy cuối cùng cũng đủ để gặp em

Trái tim này đang loạn nhịp

Phải ôm bó hoa này thế nào mới không lộ ra vẻ hồi hộp

Thành phố nơi em ở lớn quá

Lát nữa thôi là gặp được em rồi

Phải tỏ ra càng tự nhiên phóng khoáng hơn em

Ánh mắt kia có thể khiến mắt anh rơi lệ

Sao lại có chút hoảng loạn

Chúng ta đi tìm một buổi

Đêm tối không người nhé

Có ánh nến có dâu tây có guitar

Anh sẽ viết cho em một bản tình ca dịu dàng..."*

*Bài Đi gặp em của Từ Bỉnh Long.

Từ danh sách nhạc của Chu Phỉ có thể nhìn ra, bài hát tiếng Trung cô nghe cũng không phải rất nhiều, bài hát này cũng là nghe lần đầu tiên.

Một bài hát rất yên bình, hiển nhiên rất thích hợp nghe vào ban đêm, càng thích hợp nghe vào thời điểm này.

Nhưng càng quan trọng hơn là, lời bài hát này quá tuyệt. Mỗi một chữ mỗi một câu hát đến rõ ràng, có thể khiến cho Chu Phỉ không có thắc mắc với bất kỳ một từ nào, giống như là sáng tác riêng dành cho hai người họ vậy.

Phía bên X không lên tiếng, mặc cho bài hát dài hai phút năm mươi giây này lặng lặng kéo dài.

Chu Phỉ chậm rãi nằm xuống giường, nhếch miệng lên.

Hai người, một bài hát, trong ban đêm yên tĩnh này, thời gian thuộc về hai người bọn họ, kéo dài vô hạn xúc cảm mập mờ.

Mặc dù chưa từng gặp mặt, thế nhưng bọn họ có sở thích giống nhau, điểm này đủ để thúc đẩy cuộc đối thoại tiếp theo.

Càng quan trọng hơn là, Chu Phỉ thích giọng nói của anh.

Chờ bài hát phát xong, X mới lên tiếng: "Thích không?"

Chu Phỉ hỏi: “Bài hát này tên là gì?”

X: "Đi gặp em."

Đây coi như là một câu hai ý nghĩa?

Cứu mạng! Người này quả thực rảnh quá thể đáng!

Trong lòng Chu Phỉ có bong bóng màu hồng phấn đang nổ tung, sống mười tám năm, không phải là chưa từng có cảm giác rung động, nhưng chưa có lần nào đinh tai nhức óc như lần này.

Làm gì chứ?

Người ta chỉ chia sẻ một bài hát mà thôi mà tới mức đó luôn hả?

Nhưng Chu Phỉ vẫn cười, cô mím môi: "Còn... nghe rất hay đó."

Cuộc trò chuyện tiếp theo, bài hát này bỗng trở thành nhạc nền riêng giữa hai người, lặp riêng bài hát này trong lúc nói chuyện.

Thanh âm của X vẫn mê hoặc tiếng lòng của người nghe trong đêm tối: "Không mệt sao?"

Chu Phỉ: "Nói thật ha? Không có chút buồn ngủ nào."

X cất tiếng cười trầm thấp, thanh âm đặc biệt có từ tính: "Tám giờ sáng mai dậy nổi hả?"

Chu Phỉ cũng không nghĩ nhiều: "Hôm qua ba giờ sáng em mới ngủ, hôm nay vẫn đi học lúc tám giờ như thường."

X: "Sao lại ngủ trễ vậy?"

Chu Phỉ cười hì hì: "Em nói là đang làm chuyện xấu, anh tin không?"

X: "Có thể xấu đến mức nào?"

Chu Phỉ nói dối không cần bản nháp, yên lặng sắp xếp ngôn ngữ.

Vài giây đồng hồ im lặng, X hửm một tiếng trầm thấp, mang giọng điệu nghi ngờ.

Chu Phỉ trợn mắt nói dối: "Đang nghĩ xem làm thế nào cướp được anh vào tay."

X: "Ồ? Xấu như vậy luôn?"

Có vài câu đổi người khác nói sẽ có vể sến súa, nhưng phối hợp với tiếng nói khàn khàn không giả vờ, càng hại người.

X chính là có bản lĩnh này.

Chu Phỉ cười khúc khích: "Anh sợ?"

X: "Sao? Muốn ăn tôi à?"

Chu Phỉ: "Em cũng muốn thật đó, vấn đề là anh có thể để cho em ăn không?"

X: "Cần cho em ít ý kiến không?"

Chu Phỉ: "Được đó, anh có ý kiến gì?"

X: "Thế thì phải xem em tính ăn thế nào."

Chu Phỉ: "Giả thiết, là em giả thiết thôi nha, em cắn anh thì sao?"

X: "Cắn anh? Cắn chỗ nào?"

Chu Phỉ có thể xác định hai người bọn họ là ở cùng một tần số, cô cố ý mập mờ không rõ, anh lập tức tiếp tục đi theo tia mập mờ này.

Chu Phỉ: "Không nói cho anh."

X: "Tới đây, em cắn tuỳ thích."

Chu Phỉ: "Hừ, thế nếu em lột quần áo anh rồi cưỡng ép thì sao?"

X: "Gan to vậy luôn?"

Chu Phỉ: "Ừm!"

X: "Có gan thì em lột đi."

Chu Phỉ: "Anh nói đó nha, đến lúc đó em ăn thật đó."

X: "Biết tôi là ai hay sao mà đã muốn ăn?"

Chu Phỉ mở tấm ảnh chụp Tạ Yển Xuyên đã lưu trước đó ra, nhìn con người đẹp đẽ trên ảnh, nghĩ trực tiếp hỏi thẳng X anh có phải Tạ Yển Xuyên không.

Bình tĩnh.

Như vậy thì chơi không vui.

Lẫn nhau giữ lại cảm giác thần bí một chút, như thế thì cô có thể chiếm lấy vị trí tương đối chủ động.

Chu Phỉ: "Không biết, cũng không muốn biết. Dù sao ngày kia cũng có thể gặp mặt."

X sửa lại: "Là ngày mai."

Hiện tại đã qua 12h, là một ngày mới.

Anh còn rất nghiêm túc.

Chu Phỉ: "Thế còn anh? Biết em là ai hả? Anh cứ đồng ý gặp mặt vậy hả?"

X học theo câu vừa rồi của cô: "Dù sao ngày mai cũng có thể gặp mặt."

Chu Phỉ: "Hỏi anh một câu nhá?"

X: "Hửm?"

Chu Phỉ: "Nếu bề ngoài của em không phải là kiểu mà anh thích, anh có lập tức quay mặt đi ngay tại chỗ không?"

X: "Sẽ không."

Chu Phỉ: "Hử?"

X: “Bởi vì lòng anh hướng về em."

Lời ngon tiếng ngọt.

Chu Phỉ: "Chậc, đàn ông thối."

X: "Muốn ngửi không?"

Chu Phỉ: "Ngửi cái gì?"

X: "Ngửi xem tôi có thối hay không."

Chu Phỉ: "Hay lắm, anh chờ đó."

X: "Ừm, chờ em."

Thời gian thoáng qua, thời lượng cuộc gọi biểu hiện 30:26

Trong lúc vô ý bọn họ đã nói chuyện nửa tiếng.

X: "Một giờ rồi, em nên đi ngủ."

Lúc này đừng nói Chu Phỉ có một xíu buồn ngủ, nửa xíu buồn ngủ cũng không có.

Chu Phỉ: "Vừa nãy anh đã nói sẽ không từ chối bất kỳ hành vi nào của em?"

X: "Ừm."

Chu Phỉ: "Thế giờ em có thể nghe anh hát không?"

X rất thẳng thắn: "Muốn nghe gì?"

Chu Phỉ: "Tuỳ anh hát bài nào cũng được."

Bọn họ nói chuyện suốt cả một đêm, nhạc nền chưa từng ngừng lại.

Hiện tại Chu Phỉ gần như đã có thể ngâm nga theo bài hát này. Bây giờ cô lại rất tò mò, người đàn ông có giọng nói êm tai như X, có phải ca hát cũng hay như vậy hay không.

Đơn thuần chỉ là sự tò mò đang quấy phá, không phải thật sự muốn anh đồng ý hát.

X: "Chờ một chút."

Chu Phỉ rất có kiên nhẫn: "Ừm."

Đầu kia truyền đến tiếng sột xoạt, không tính là ồn ào.

Không qua lâu lắm, X lại quay lại, tiếp đó, Chu Phỉ nghe được tiếng dây đàn guitar vang lên.

Tiếng nhạc trầm thấp, độ phù hợp với ban đêm là 100%.

Chu Phỉ: "Anh biết đàn guitar?"

X: "Ừm."

Chu Phỉ: "Đây có được tính là em phát hiện kho báu không?"

X: "Thế em phải ngẫm lại xem, vì sao không phát hiện sớm hơn."

Khúc nhạc dạo vang lên, tiếng dây đàn được gẩy vang, bắt dầu tô lên cho ban đêm này màu sắc.

Tiếp đó, giọng ngâm khẽ của X quanh quẩn bên tai Chu Phỉ, giống như khúc hát dỗ dành người ta vào giấc ngủ:

"She looks like a blue parrot

Cô ấy giống như một chú vẹt màu xanh dương

Would you come fly to me

Em sẽ bay tới bên cạnh anh chứ

I want some good day good day good day

Anh khao khát quãng thời gian tươi đẹp

Good day good day

Thời gian tươi đẹp, thời gian tươi đẹp

Looks like a winter bear

Giống như một chú gấu ngủ đông

You sleep so happily

Em say giấc thật hạnh phúc

I wish you a good night, good night, good night

Chúc em ngủ ngon có một giấc mộng đẹp

Good night good night

Ngủ ngon có một giấc mộng đẹp... "*

*Winter Bear - V

Trái tim Chu Phỉ co rút theo tiếng hát, là thanh âm cô yêu, là không khí cô có thể đắm chìm, là cô có một sự xúc động hưng phấn muốn hẹn anh ra gặp mặt giữa đêm hôm khuya khoắt.

Điên mất thôi.

Hát xong một chữ cuối cùng, X phát ra một tiếng cười trầm.

Anh không mở lời hỏi cô cảm giác sau khi nghe xong, còn có một đoạn độc tấu guitar rất dài, cùng cho nhau khoảng thời gian trống đủ để chấp nhận.

Sức ngấm quá lớn.

Nốt nhạc cuối cùng bật ra, tựa như cũng phải vì đêm này vẽ ra một dấu phẩy ngắn ngủi.

X: "Muốn nghe anh nói tiếng Quảng Đông không?"

Chu Phỉ: "Không phải anh nói anh không biết à?"

X: "Em muốn nghe, tôi cũng có thể học."

Chu Phỉ: "Muốn nghe!"

X thấp giọng dỗ dành cô: "Ngoan, đi ngủ trước, ngày mai nói cho em nghe."

Chu Phỉ cười: "Không lừa người?"

X: "Không lừa em."

Đêm này ngọt đến không tưởng nổi.