Tối Nay Người Sẽ Rời Đi

Chương 2: Cao bạc hà



"A Liệt, dì Cát cảm ơn con." Cát Hạ nhẹ giọng nói, "Tùng Vũ chơi với A Liệt một lúc đi, mẹ lên lầu chào hỏi tiên sinh một cái."

Phòng vẽ tranh đột nhiên chỉ còn lại một mình Tùng Vũ đối mặt với Nam Liệt. Thật ra cô vốn dĩ cũng không phải người dễ làm thân, vì đạt được mục đích nên bản thân mới không thể không mạnh mẽ tích cực biểu hiện. Cũng may vừa rồi còn có mẹ ở đây làm cô thảnh thơi hơn không ít, mẹ vừa rời đi, trong lúc nhất thời cô có chút không biết nên ở chung với Nam Liệt như thế nào. Cô cố gắng giữ vững nụ cười, càng thêm cẩn thận âm thầm quan sát chàng trai trước mặt.

Nhìn qua cơ thể của cậu rất gầy yếu, không chỉ hành động không tiện mà toàn bộ trạng thái cũng không quá lạc quan. Mặt cậu nhỏ gầy, lông mày thật ra lại rất đậm, làm cả khuôn mặt nhiều thêm vài phần anh khí của thiếu niên, nhưng giữa mày lại như có như không nhíu lại, có vẻ tràn đầy tâm sự. Con ngươi của cậu màu hổ phách, trong ánh mắt lộ ra một tia xa cách không hợp tuổi, dưới đuôi mắt bên trái có một nốt ruồi lệ, mũi không tính là cao nhưng chóp mũi rất thanh tú, môi hơi mỏng mang theo độ cong lạnh nhạt, sắc môi hơi tím.

"Chị nhìn đủ chưa?"

Nam Liệt đột nhiên lên tiếng làm cô hoảng sợ, sau khi lấy lại bình tĩnh cô kiềm chế lại sự hoảng loạn, trấn định đáp lại: "Chúng ta mới gặp lần đầu tiên đúng không? Cậu để tôi nhìn cậu một chút. Quan sát, chính là một phương thức làm quen trực tiếp."

Nam Liệt nói: "Còn một cách thứ hai chị có thể chọn."

"Cái gì?"

"Trực tiếp hỏi tôi."

Tùng Vũ không nghĩ tới cậu trực tiếp như vậy, nhưng nếu cậu đã nói như thế cô ngược lại không thể không hỏi gì, vì thế đánh bạo hỏi một câu: "Ngoại trừ vẽ tranh bình thường cậu thích làm gì?"

Nam Liệt cười như không cười: "Đá cầu."

Tùng Vũ ngẩn ra, đáp án không thể hiểu được này hiển nhiên là không ổn.

Cơ thể Nam Liệt bị khiếm khuyết, điều kiện gia đình lại tốt như thế, cô đã sớm dự liệu cậu sẽ bị chiều hư, tính tình thiếu gia vui buồn bất thường. Chỉ là cậu lại bình tĩnh nói ra lời giận dỗi như vậy làm cho cô không thể trả lời. Dù sao bản thân Tùng Vũ cũng chỉ là trẻ con, giờ phút này cô không biết nên có phản ứng gì.

Nam Liệt vòng tay xốc tấm chăn mỏng trên đùi lên, lộ ra hai cái chân đều bó thạch cao. "Tôi tưởng chị càng tò mò về chân của tôi hơn, như vậy chị có thể lại gần nhìn rõ hơn chút, nhưng nếu hoàn toàn muốn biết bộ dạng của nó thì phải chờ đến lúc tôi tháo thạch cao mới được."

"Cậu bị thương?" Tùng Vũ vội cầm tấm chăn rơi xuống mặt đất đắp lại cho cậu.

"Không có, chỉ là vừa mới phẫu thuật xong." Nam Liệt nhìn Tùng Vũ ngồi xổm trên tấm thảm, nói, "Mẹ chị chắc hẳn đã nói trước với chị rồi, tôi là một người què."

Tim Tùng Vũ căng lên, cậu nói trúng rồi, cô xác thật biết, chỉ là không rõ lắm mức độ tàn tật của cậu. Khi vừa mới gặp mặt cô cho rằng cậu là người hoàn toàn bị liệt không thể cử động, trước mắt xem ra càng giống như đang ở thời kỳ dưỡng bệnh hơn.

"Vậy... phẫu thuật xong cậu sẽ khá lên sao?"

Không biết là bị thái độ thân thiện của Nam Liệt đối với mình làm cho cô quên đi tất cả hay là thật sự tò mò khả năng khôi phục của cậu, Tùng Vũ không nhịn được hỏi một câu, nhưng vừa mới nói ra cô đã lập tức hối hận.

"Nếu có thể đá cầu mới tính là tốt lên, vậy không phải."

"Cái gì đá cầu?" Cát Hạ trở lại phòng vẽ tranh, ở cửa đột nhiên nghe thấy liền hỏi.

Nam Liệt cười nói: "Chị Tùng Vũ nói chờ con dưỡng thương xong sẽ đưa con đi đá cầu."

Cát Hạ nhìn về phía con gái, Tùng Vũ ngốc nghếch lắc đầu, trong mắt chảy ra giọt lệ.

"Con nói giỡn thôi dì Cát." Nam Liệt điều khiển xe lăn lùi về sau một bước.

Cát Hạ vẫy tay với con gái, ý bảo cô đi đến chỗ mình: "A Liệt, dì đưa chị Tùng Vũ về thu xếp một chút, buổi tối lại đưa con bé chính thức đến đây ở. Nếu con bé có làm gì không tốt, con có thể nói với dì, dì nhất định sẽ phê bình con bé, con bé sẽ sửa. Sau này con muốn chị chăm sóc cũng cứ việc tìm con bé."

Tùng Vũ cũng muốn mau chóng tìm cớ rời khỏi phòng vẽ tranh của Nam Liệt, vừa rồi ở chung làm cô có chút xấu hổ, khi đang muốn ra khỏi cửa, Nam Liệt gọi cô lại: "Chị Tùng Vũ."

Cô dừng bước chân, có chút khẩn trương nhìn về phía cậu, không biết tên nhóc này lại muốn giở trò gì.

"Trong ngăn kéo ở ngăn tủ phía hai bên phải góc tường có cao bạc hà, chị bôi lên vết bỏng sẽ thoải mái hơn một chút."

"Ừm." Trái tim Tùng Vũ run rẩy, vành mắt không tự giác đỏ lên.

Vết rộp trên tay là do đêm hôm qua cô pha trà cho khách đến chơi bài của cậu không cẩn thận bị bỏng. Lúc ấy cô làm xong đã quá mệt mỏi nên có chút thất thần, bị đổ một ít nước sôi vào tay. Cô chỉ ngâm nước lạnh một chút rồi không quan tâm nữa. Vết bỏng này ngay cả mẹ cô còn không chú ý đến, không nghĩ rằng lại bị chàng trai mới gặp lần đầu này để ý. Có thể là lúc bắt tay với cô, cũng có thể là lúc cô đắp lại chăn cho cậu, nhưng bất luận như thế nào, cậu đã thấy được vết thương nhỏ không đáng nhắc tới của cô, hơn nữa còn quan tâm.

Tùng Vũ kéo ngăn kéo ra, lấy cao bạc hà từ bên trong ra, vừa định mở nắp đã nghe thấy Nam Liệt nói: "Trong ngăn kéo có bình mới chưa mở, chị lấy cái đó đi."

"Bình này vẫn còn rất nhiều, không cần mở cái mới." Cô suy nghĩ một chút, có lẽ cậu có chút cổ quái, không thích người ngoài dùng đồ của mình nên vẫn quyết định nghe theo cậu bỏ cao bạc hà trong tay xuống.

"Bình kia tôi dùng rồi... bình thường tôi dùng răng mở nắp bình." Nam Liệt cúi đầu ngại ngùng nói: "Bẩn".

Tùng Vũ tức khắc hiểu tên ngốc này để ý cái gì.

Cô lại lần nữa cầm bình cao bạc hà kia lên, nhìn kỹ thấy chỗ nắp bình mơ hồ có dấu răng. Cô đại khái nghe mẹ nói qua mười ngón tay của Nam Liệt chỉ có ngón cái cùng ngón trỏ của tay phải tương đối có sức, nhưng bởi vì bị cong nên những động tác tỉ mỉ cũng không tiện làm, sinh hoạt hàng ngày rất nhiều lúc đều phải dựa vào miệng hỗ trợ. Đến nỗi vẽ tranh cậu cũng phải sờ soạng rất lâu mới tìm được cây cọ thích hợp với mình, có khi còn phải dựa vào môi khống chế phương hướng của ngòi bút mới có thể hoàn thành. Mở nắp bình đối với cậu mà nói có lẽ cũng không dễ dàng như vậy.

"Chị..." Thấy cô ngây ngốc bất động, Nam Liệt ấn nút điều khiển đi đến trước tủ, "Chị không tìm được bình cao bạc hà mới sao?" Nói xong liền thò người ra nhìn trong ngăn kéo.

"Không, tôi dùng lọ này là được." Tùng Vũ lập tức vặn nắp ra, ngồi xổm xuống, mỉm cười đưa bình cho hắn, đôi mắt còn có chút ửng hồng, "A Liệt, cậu giúp tôi bôi được không?"

Nam Liệt có chút khó tin nhìn cô: "Chị không sợ chân tay tôi vụng về làm chị bị thương sao?"

Tùng Vũ hỏi lại: "Cậu thường xuyên tự bôi cao bạc hà à?"

"Ừ." Cậu gật đầu, "Tư thế cầm bút của tôi không tốt, sẽ bị ma sát với tay, thường xuyên nổi mụn nước, bôi ít cao bạc hà sẽ thoải mái hơn rất nhiều."

"Vậy không phải lần nào cậu cũng nhờ mẹ tôi bôi cho đúng không? Nếu không cậu cũng sẽ không tự mở nắp bình."

"Việc nhỏ như vậy tôi không muốn làm phiền người khác."

"Cho nên cậu nhất định rất quen thuộc với việc bôi thuốc mỡ, tôi tin tưởng cậu."

"Được."

Nam Liệt dùng ngón trỏ tay phải lấy một ít cao bạc hà vào trong lòng bàn tay. Tùng Vũ ngoan ngoãn vươn tay trái ra, chủ động đưa chỗ bị thương đến chỗ ngón tay cậu, cảm giác mát lạnh nhanh chóng bao phủ lên vết bỏng.

Mặc dù tay cậu cuộn tròn, bộ dáng không thể tự nhiên mở ra nhưng lòng bàn tay lại nghiêm túc xoa lên vết thương của cô, động tác rất nhẹ nhàng.

"Sao lại bị thế này?" Cậu hỏi.

Tùng Vũ đã hoàn toàn nhìn ra Nam Liệt kỳ thật là một người vô cùng dễ mềm lòng, đầu óc cô xoay chuyển nói: "Tôi hỗ trợ ở sòng bài của cậu tôi, lúc rót nước cho khách không cẩn thận bị bỏng."

Lông mi Nam Liệt run rẩy: "Về sau chị không cần chăm sóc tôi, tự lo cho mình tốt là được."

Cậu nói làm Tùng Vũ có chút cảm động, lúc đầu nói ra lý do bị bỏng thật ra là cố tình tỏ vẻ đáng thương để lấy sự được đồng tình, lại không nghĩ rằng Nam Liệt sẽ nói như vậy. Cô cũng nghĩ đến lúc nãy mẹ nói cậu muốn tìm người chăm sóc thì cứ tìm cô.

Nam Liệt người này mẫn cảm lại thận trọng, ôn nhu mà kiêu ngạo. Tùng Vũ cảm thấy mình lại hiểu cậu thêm một chút.

Cô đóng nắp bình lại, quơ quơ trước mặt cậu: "Vậy tôi cầm bình cao bạc hà này nhé? Lần sau còn phải bôi tiếp."

Cậu nhấc mí mắt, đáy mắt lộ ra sương mù: "Chị thật sự không định đổi bình mới sao?"

Cô cất cao bạc hà vào trong túi quần: "Không đổi. Nhưng..." Cô cười giảo hoạt, "Nếu cậu không bận, về sau khả năng còn phải làm phiền cậu bôi thuốc cho tôi."

Nam Liệt nói: "Không phiền, tôi rất sẵn lòng."