Tối Nay Người Sẽ Rời Đi

Chương 5: Sổ phác thảo



Cát Hạ thu dọn xong bát đũa, nhắc Tùng Vũ mấy câu rồi đi chăm sóc Nam Liệt. Tùng Vũ đổi một bộ quần áo đơn giản, không nghĩ nhiều ấn thang máy trong sân đi lên lầu.

Thang máy vừa di chuyển cô mới nhớ tới hôm qua mẹ bảo một mình cô đừng đi thang máy này, lúc ấy cô không cảm thấy đây là chuyện lớn gì nên cũng không hỏi lý do. Bây giờ cô đã ở trong thang máy nên cũng chỉ có thể đến đâu hay đến đấy.

Vừa ra khỏi thang máy, cô đã đụng ngay phải cô bé nhìn thấy ở bể bơi trên sân thượng ngày hôm qua, hiện giờ cô cũng đã biết thân phận của cô bé: em gái cùng cha khác mẹ của Nam Liệt.

"Chị..." Tùng Vũ đang định chào hỏi, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bị đối phương cao ngạo cắt ngang, "Chị là ai?"

Tùng Vũ rất nhạy cảm, có thể nghe ra sự trịch thượng trong giọng điệu của đối phương. Cô cẩn thận đáp lại: "Chị là con gát của dì Cát, người chăm sóc cho anh trai em."

"Vậy sao chị lại dùng thang máy này?" Em gái của Nam Liệt nhíu mày hỏi.

"A Tuyết." Nam Tích Dân nghe thấy tiếng đi lại đây, "Chị Tùng Vũ mới đến ngày hôm qua, còn chưa hiểu rõ quy tắc ở đây. Hơn nữa đây cũng không phải chuyện gì lớn, không cần phải làm ầm ĩ lên."

"Chị gì chứ? Cô ta rõ ràng chỉ là bảo mẫu nhỏ chăm sóc cho A Liệt mà thôi." Nam Tuyết vô cùng khinh thường bĩu môi, đứa trẻ mới bảy tuổi nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ hợm hĩnh.

"Nói bao nhiêu lần rồi, A Liệt là anh trai của con, không được gọi thẳng tên của anh." Nam Tích Dân nghiêm mặt nói, lại chuyển ánh mắt về phía Tùng Vũ, giọng nói hoà hoãn, "Hơn nữa Tùng Vũ cũng không phải bảo mẫu."

Bà Nam đánh giá biểu tình của chồng, cũng đi theo nói: "Đúng vậy, A Tuyết phải thục nữ, không được vô lễ như vậy."

"Con mới không cần một anh trai tàn phế, lại nói con gái của bảo mẫu chính là bảo mẫu nhỏ!"

Nam Tuyết vừa nói xong, cửa thang máy đúng lúc mở ra, Nam Liệt ngồi xe lăn đi ra, phía sau là Cát Hạ.

Ánh mắt Cát Hạ có chút xấu hổ, nhưng Nam Liệt lại thẳng thừng nhìn chằm chằm Tùng Vũ, cậu tựa hồ như không bị lời nói của Nam Tuyết làm tổn thương mà chỉ quan tâm đến Tùng Vũ.

"Sao lại thế này?" Cát Hạ đi ra khỏi thang máy nhẹ giọng hỏi con gái một tiếng.

"Con... đại khái là con đi thang máy..." Tùng Vũ không thể giải thích rõ ràng, nhưng dù sao cũng do cô đi thang máy gây nên.

Cát Hạ đang định trách cứ lại nghe Nam Liệt hừ lạnh một tiếng: "A, đi thì đi, có vấn đề gì lớn à?"

Bà Nam nói: "A Liệt, chúng ta cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn tách khu vực hoạt động của chúng ta và người làm ra để không quấy rầy lẫn nhau, mọi người cũng có thể thoải mái hơn chút..."

A Liệt quay chiếc xe lăn về phía bà ta, ngữ khí vô cùng bình tĩnh: "Tôi cũng biết các người không thích bị quấy rầy, bình thường tôi không hay lên lầu nên chắc các người đã tạo thành thói quen." Ánh mắt cậu trong giây lát đột nhiên trở nên sắc bén, "Nhưng tôi không hay lên lầu là vì tôi không muốn lên chứ không phải để ý đến việc có quấy rầy đến các người hay không. Nếu tôi nhớ không lầm lúc ngôi nhà này được xây dựng nơi này còn chưa có bà đâu!"

Bà Nam cắn chặt răng, cuối cùng nén giận nuốt hết những lời chưa nói ra xuống.

"A Liệt, sao cậu lại lên đây?" Tùng Vũ rưng rưng, cô không nghĩ tới Nam Liệt sẽ trút giận hộ mình.

"Tôi ra khỏi phòng không thấy chị nên lên lầu xem chị đã đi chưa, nếu còn chưa đi thì đưa chị đi." Nam Liệt hơi vẫy tay, ý bảo cô ghé tai vào, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Tôi về phòng nghĩ một chút, một trăm tệ quá ít, tôi sợ không đủ để bắt xe nên muốn cho chị thêm chút tiền."

Tùng Vũ cắn môi nhịn cười.

Nam Tích Dân đối với biểu hiện của con trai dường như cũng cảm thấy ngoài ý muốn, sau khi phản ứng lại mới vội hoà giải: "Được rồi được rồi, người một nhà đừng vì chuyện nhỏ này mà cãi nhau. A Liệt, đây là nhà của con, muốn đi đâu cũng được. Tùng Vũ, cháu cũng đừng căng thẳng, hôm nay cháu không làm sai gì, A Tuyết còn nhỏ, giọng điệu có chút gay gắt, cháu đừng để trong lòng."

Tùng Vũ hiểu được đây là đưa bậc thang đi xuống nên nói: "Chú Nam, cháu đảm bảo sau này sẽ không đi thang máy nữa." Cô ít nhiều cũng hiểu ra thang máy trong nhà là dành cho chủ nhân, mặc dù cô không phải là bảo mẫu giống như Nam Tuyết nói nhưng cũng chỉ là một người ngoài.

"Ba, con muốn dùng xe." Nam Liệt đột nhiên mở miệng, "Ba bảo chú Diêu đưa con đi đi."

"Con muốn ra ngoài? Đi đâu?" Nam Tích Dân ngạc nhiên nói.

"Đến bờ sông vẽ phác hoạ."

"Không thành vấn đề."

"Ba..." Nam Tuyết kéo dài giọng tỏ vẻ kháng nghị, "Chốc nữa con còn phải đến lớp học múa, chú Diêu đưa anh ta thì con đi thế nào?"

"Trong nhà không phải chỉ có một chiếc xe, mẹ con cũng lái xe, bảo mẹ đưa con đi là được." Nam Tích Dân mỉm cười dỗ dành, "Nếu không lát nữa con đi cùng anh trai, đưa con đi học múa trước cũng không chậm trễ cái gì."

"Con mới không cần!" Vẻ mặt Nam Tuyết không tình nguyện.

Nam Liệt nói: "Ba, một chiếc xe không đủ, con định tiện đường đưa chị Tùng Vũ về dọn hành lý."

"A Liệt, việc này quá phiền phức, không phải lúc trước đã nói xong rồi sao? Tôi có thể tự về được." Tùng Vũ nhìn ra bầu không khí không đúng vội vàng khuyên cậu.

Nam Liệt nói: "Ba, con định sau này tuần nào cũng ra ngoài vẽ phác thảo". Cậu nhìn lướt qua mẹ con Nam Tuyết, "Hôm nay chỉ là lần đầu tiên."

Tùng Vũ cảm thấy rõ ràng cậu còn nửa câu chưa nói nốt, hoàn chỉnh có lẽ là: "Hôm nay chỉ là lần đầu tiên, các người về sau phải quen đi."

Nam Tích Dân lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Cái này rất tốt, con cũng nên ra ngoài một chút, đối với cơ thể con cũng có lợi. Hơn nữa chuyện học vẽ này ta sẽ mời giáo viên giỏi nhất đến nhà, nhưng nếu muốn tiến bộ thì phải đi ra ngoài vẽ phác thảo thường xuyên. Ta ủng hộ con!"

Nam Liệt nói: "Con cũng không muốn mỗi tuần đều phải tranh tài xế với Nam Tuyết, nếu có thể, con muốn cho dì Cát đi học lái xe, về sau để dì lái một chiếc chuyên dụng đưa đón con, được không?"

Nam Tích Dân không chút nghĩ ngợi đã đáp ứng: "Đương nhiên là được. Tiểu Cát, cô mau báo danh học lái xe đi, tiền học tôi trả."

"Cảm ơn." Nam Liệt nói với cha mình.

Nam Tích Dân hơi giật mình, khẽ thở dài: "A Liệt, con là con trai của ta, con muốn cái gì thì cứ nói, không cần cảm ơn."

Nam Liệt xoay người đi vào trong thang máy, nói: "Tôi đi lấy cọ vẽ với sổ phác thảo. Bảo chú Diêu chuẩn bị mười phút sau xuất phát."

Chỉ trong chốc lát Nam Liệt đã thay quần áo, đổi sang áo polo màu sữa rất năng động cùng một chiếc quần âu màu be, nếu không phải lớp thạch cao từ bàn chân đến đầu gối quá nổi bật, Tùng Vũ còn cảm thấy dáng vẻ này của cậu rất đẹp.

Cát Hạ đeo ba lô ở phía sau, bên trong hẳn là dụng cụ phác thảo của cậu.

"Đi thôi." Nam Liệt nói với cô.

Tùng Vũ ấn thang máy cho cậu, chờ cậu và mẹ đi vào rồi cô mới tiến vào sau.

Xe và tài xế đều đã sẵn sàng. Chú Diêu và Cát Hạ cẩn thận dìu Nam Liệt ngồi lên ghế sau. Tùng Vũ nghĩ vẫn nên để mẹ ngồi đằng sau với Nam Liệt để dễ chăm sóc cho cậu, vậy nên cô đi về phía ghế phụ.

"Cậu muốn đi đến bờ sông trước sao?" Trước khi xe di chuyển Tùng Vũ quay đầu hỏi một câu.

"Đi bờ sông làm gì?" Nam Liệt hỏi lại, lại nói: "Đúng rồi, chị nói địa chỉ cho chú Nam đi."

Cát Hạ báo địa chỉ cho tài xế ở đằng trước.

"Không phải cậu nói muốn đi bờ sông vẽ phác thảo sao?" Tùng Vũ bị cậu làm cho bối rối.

"Tôi nói vớ vẩn thôi." Nam Liệt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nói: "Tôi làm sao biết được bên ngoài có gì? Chỉ nhớ lúc còn nhỏ đi qua bờ sông hai lần."

"Lần trước cậu ra ngoài là khi nào?" Tùng Vũ nhịn không được hỏi.

"Nửa tháng trước." Cậu nói.

"Vậy cũng không phải rất lâu."

"Ừ, nhưng là đi bệnh viện làm phẫu thuật." Cậu nói, "Tôi vẽ phác thảo ở bệnh viện, mỗi lần trước và sau khi phẫu thuật đều sẽ vẽ mấy bức."

Tùng Vũ có chút không biết nên nói tiếp như thế nào, cũng may Cát Hạ mở miệng: "A Liệt, sau này chờ dì học lái xe xong, con muốn đi đâu vẽ phác thảo dì sẽ chở con đi, chỉ cần con nguyện ý ra ngoài là dì vui rồi."

Nam Liệt hơi mỉm cười: "Vâng, chờ đến lúc đó chân con cũng tốt hơn, dì đưa con ra ngoài cũng sẽ không vất vả như vậy nữa."

"Bây giờ ta cũng không cảm thấy vất vả nha." Cát Hạ xoa đầu cậu, "Dì rất quý con, con là một đứa trẻ vô cùng tốt."

Nam Liệt không nói gì, đầu lại bất giác dựa về phía Cát Hạ.

Đoạn đường từ khu biệt thự đến nhà bà ngoại có chút xa, cơ hồ đi hết nửa vòng thành phố. Tùng Vũ cùng Nam Liệt dù sao cũng không thân, rất nhanh đã không còn gì để nói. Tùng Vũ sợ nhàm chán nên tìm chủ đề nói: "A Liệt, cậu mang theo sổ phác thảo đúng không? Bên trong có tranh cậu vẽ trước kia không? Có thể cho tôi xem được không?"

Nam Liệt bỗng trở nên ngượng ngùng: "Quyến này mới đổi, bên trong không có mấy bức, vẽ cũng rất bình thường..."

Tùng Vũ đối với vẽ vời vốn cũng không có bao nhiêu hứng thú, chỉ là cảm thấy Nam Liệt si mê hội hoạ và cũng ít nhiều tự hào về kỹ năng này của mình, để khiến cho cậu vui vẻ, nói về hội hoạ là một khởi đầu tốt đẹp.

Cô chỉ nghĩ cậu khiêm tốn nên tiếp tục cổ vũ nói: "Tôi không tin, cậu cho tôi xem xem."

Nam Liệt do dự một chút rồi vẫn gật đầu với Cát Hạ, ý bảo bà lấy sổ phác hoạ trong ba lô ra đưa cho Tùng Vũ.

Cô mở quyển sổ ra, mấy bức tranh đầu tiên quả nhiên là cảnh tượng trong bệnh viện: từ phòng bệnh đến hành lang, rồi hoa viên... Chắc chúng được vẽ trong thời gian cậu nằm viện trước và sau ca phẫu thuật. Lật đến cuối cùng, cô lại lập tức ngây ngẩn cả người.

Bút chì phác hoạ ra một bàn tay với khớp xương mảnh khảnh, bên trên còn có một bọng nước nho nhỏ.

Thứ cậu vẽ lại là tay của cô!

Cô không nhịn được quay đầu lại, trên mặt Nam Liệt ửng hồng: "Tôi vẽ bừa..." Ngay sau đó lại vội vàng giải thích: "Tôi cảm thấy tay chị rất đẹp nên mới vẽ, nếu chị không thích thì có thể xé đi."

"Nếu đẹp thì không cần xé." Tùng Vũ cảm thấy bộ dáng sốt ruột của cậu vô cùng đáng yêu, sau đó cầm sổ phác thảo lên cẩn thận quan sát một lúc, ngoài ý muốn phát hiện một chút khác thường, chỉ vào chỗ trống bên phải nói, "Này, có phải vốn dĩ chỗ này cậu còn vẽ thứ gì đó nhưng lại xoá đi phải không?"

"Ừ, tôi xoá tay của tôi đi rồi." Cậu cúi đầu nhẹ giọng nói.

"Cậu vẽ cảnh cậu bôi cao bạc hà cho tôi đúng không?" Tùng Vũ hỏi, "Bố cục này không phải rất tốt sao? Tại sao lại xoá đi?"

Cô đợi một lát vẫn không thấy cậu trả lời, không khỏi quay đầu lại đối diện với Nam Liệt.

Cậu chỉ nhẹ nhàng lắc đầu cười cười, trong đôi mắt trầm tĩnh lộ ra sự dịu dàng và luyến tiếc.

Tùng Vũ cái hiểu cái không, thật lâu sau, khi cô đưa sổ phác phảo lại cho mẹ, cầm lòng không được mà lén nhìn đôi bàn tay cuộn tròn của Nam Liệt một cái.

"Cậu vừa mới nói nếu tôi không thích bức tranh này thì có thể xé xuống đúng không?" Cô đột nhiên nói.

Trong mắt Nam Liệt hiện lên kinh ngạc nhưng không chút do dự gật đầu.

"Vậy nếu tôi nói tôi thích thì sao?" Cô truy vấn, "Có thể đưa tôi được không?"

Cậu gật đầu càng nhanh hơn.

Cô nhẹ nhàng nói: "Chỉ là tôi nghĩ tôi sẽ càng thích bức tranh tả thực hơn, cho nên cậu có thể vẽ bàn tay bôi cao bạc hà kia cho tôi được không?"

"Giang Tùng Vũ..." Nam Liệt lẩm bẩm kêu.

Tùng Vũ cũng không biết từ khi nào mà mình trở nên cảm tính như vậy, thật ra cô rất không quen với việc mình như thế này, thậm chí có thể nói là có chút chán ghét. Cô đè nén nội tâm không biết là đồng tình hay là cảm động của mình, cười ha ha nói: "Ha ha, tôi phát hiện dù lúc tức giận hay vui vẻ cậu đều sẽ không biết lớn nhỏ, không nhớ gọi tôi là chị, chỉ biết gọi cả họ lẫn tên tôi, bị tôi nói trúng rồi đúng không? Tôi có thể nhìn thấu tâm tư nhỏ của cậu đấy."

Nam Liệt mím môi: "Chiêu này của chị sau này sẽ không còn tác dụng nữa."

"Ồ?"

"Giang Tùng Vũ, tôi quyết định về sau sẽ không bao giờ gọi chị là chị nữa."