Tối Nay Người Sẽ Rời Đi

Chương 8: Mưa như trút nước



Chỗ này là tầng bán hầm, mặc dù cách bố trí đã trải qua cải tạo, phòng của Nam Liệt thông với sân nhỏ, một số khu vực cũng có cửa sổ nhưng phòng ngủ của Tùng Vũ không có cửa sổ bên ngoài nên khi cô rửa mặt xong ra ăn sáng, đi đến sân nhỏ thông giữa tầng, nhìn qua cửa sổ mới phát hiện bên ngoài đang mưa to tầm tã.

Cô đã ở Nam gia được hơn mười ngày, thay vì nói rằng cô rất thích nghi với cuộc sống ở nơi đây thì đúng hơn là chỗ này không có nhiều điều cô cần phải "thích nghi".

Nói ngăn cách với thế giới không quá chính xác, nhưng tầng hầm này gần như độc lập hoàn toàn với ba tầng trên. Có một khoảng sân nhỏ độc lập, đầy đủ tiện nghi. Nam Liệt cũng không lên lầu, ngoại trừ người đưa cơm một ngày ba bữa, dù là cha cậu cũng chỉ xuống dưới thăm cậu một lần, thậm chí còn không đi vào phòng của cậu, chỉ ở đại sảnh không đến nửa giờ rồi lên.

Nhưng những việc nhà này của Nam gia không liên quan gì đến Tùng Vũ. Cô quả thật rất tự tại. Ngày nào cũng ăn những món tinh xảo ngon miệng giống như Nam Liệt, tuy ở phòng bảo mẫu nhưng còn thoải mái so với phòng ngủ chính của những gia đình nghèo bên ngoài. Không có người lạ làm phiền cô, cuối cùng cô cũng có thể yên tĩnh làm bài tập, khi nhàn hạ còn có thể chọn một quyển sách yêu thích trên giá sách để đọc. Cô dường như đã quên mất về cơ bản tình cảnh của cô vẫn là ăn nhờ ở đậu.

Điều bất tiện duy nhất là đường đi học xa hơn rất nhiều.

Tàu điện ngầm và trạm xe buýt cách khu biệt thự này hơi xa. Từ nơi này đến trường học của Tùng Vũ hoặc là đổi ba trạm tàu điện ngầm, hoặc là chuyển hai lần xe buýt. Tùng Vũ thường ngồi phương tiện giao thông công cộng bởi vì nó rẻ hơn một chút.

Lúc thời tiết tốt thì đi bộ đến nhà ga không cảm thấy gì, nhưng khi trời mưa to thì chật vật hơn rất nhiều.

Nhưng cô bắt buộc phải ra ngoài, nếu không sẽ đến muộn.

"Hôm nay chị gọi xe đi." Nam Liệt đột nhiên nói.

Tùng Vũ biết cậu có ý tốt, nhưng cô vẫn từ chối: "Một hai lần còn được, nhưng sau này chẳng lẽ cứ mưa gió hay tuyết rơi đều gọi xe sao?"

"Có thể." Nam Liệt nghiêm túc nói.

Cát Hạ cười nói: "Không sau đâu A Liệt, chút mưa này không đáng kể."

Tùng Vũ buông ly sữa bò xuống, lau miệng, đứng dậy đeo cặp sách lên: "Mẹ, A Liệt, con đi đây!"

Mặc dù lần trước A Liệt bảo vệ quyền lợi đi thang máy của cô nhưng sau đó cô cũng không bao giờ đi nữa, hôm nay cũng vẫn như cũ đi cầu thang chuyên dụng cho người làm lên lầu.

Cầu thang đi qua phòng khách lướn ở tầng một, dẫn đến một góc trong biệt thự.

Cô mở ô, bắt đầu đi ra ngoài.

Mưa dọc theo dù không ngừng rơi xuống. Lúc này cô mới phát hiện cán của cây dù này bị hỏng rồi, may mà vẫn có thể mở ra, cô cũng lười quay về đổi cái khác nên điều chỉnh hướng cầm ô một chút, cố gắng không để mình bị ướt.

Không hiểu sao khi cô quay đầu nhìn lại, qua cửa kính sát cửa sổ, Nam Tuyết mặc một bộ váy đồng phục xinh đẹp ngồi trên sô pha, trên tay còn ôm một con búp bê. Bảo mẫu đứng phía sau chải đầu cho cô bé, nhìn dáng vẻ muốn làm một kiểu tóc công chúa.

Bộ đồng phục kia cô biết là của trường Nam Viên. "Nam Viên" là trường tư thục mười hai năm mà Nam gia đầu tư, phần lớn học sinh trong trường đều là con nhà không phú thì quý, ngẫu nhiên có học sinh xuất thân bình thường thì phải là người có trình độ ưu tú, được miễn giảm học phí, nếu không tiền lương của giai cấp công nhân không đủ khả năng để chi trả. Chưa nói đến học phí, chỉ tính tiền đồng phục một năm bốn mùa thôi cũng vô cùng kinh người.

Trước kia Tùng Vũ không cảm thấy đồng phục của mình tồi tàn, cũng không cho rằng trường trung học mà cô theo rất kém cỏi, nói như thế nào cũng là trường trung học trọng điểm. Nhưng so với Nam Viên, những khía cạnh chênh lệch lập tức lộ ra.

"Tùng Vũ, trùng hợp cháu còn chưa đi, mưa to lắm, để chú Diêu đưa cháu đến nhà ga nhé?"

Cô ngây người, không nghĩ tới Nam Tích Dân lại từ trong phòng khách gọi cô.

"Dạ?" Trong lúc nhất thời cô quên không khách sáo, theo bản năng trả lời: "Vâng ạ."

Cô cách khá xa, chỉ mơ hồ nghe thấy Nam Tuyết đang nói gì đó với Nam Tích Dân, nội dung cụ thể lại không nghe rõ, chỉ là lúc liếc về phía cô ánh mắt cũng không thân thiện.

Tay Tùng Vũ nhịn không được nắm chặt cán dù, mãi đến khi thu dù lại, ngồi vào trong xe của chú Diêu mới hoàn toàn thả lỏng.

Không biết có phải cho Nam Liệt mặt mũi hay không, chú Diêu đối với cô thật ra rất khách khí. Trong lòng cô cảm động, tranh thủ hỏi thăm: "Chú Diêu, tại sao A Liệt lại không đi học? Cháu nghe nói trường Nam Viên là sản lượng của Nam gia, nếu cậu ấy đi học nhất định sẽ được chăm sóc chu đáo, cho dù cậu ấy tàn tật nhưng vẫn có thể đi học mà phải không?"

Chú Diêu nói: "Nếu thằng bé nguyện ý thì trường học hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Thật ra hiện giờ người hàng ngày tới nhà dạy học cũng đều là giáo viên của Nam Viên, học tịch của thằng bé cũng ghi ở Nam Viên."

"Ồ, vậy là cậu ấy không muốn đi?" Trong lòng Tùng Vũ có chủ ý.

Tùng Vũ đi khập khiễng về đến nhà.

Cát Hạ và Nam Liệt đều không ở trong sân, cô gọi hai câu cũng không thấy có ai đi ra.

Như vậy sao được? Cô nhất định phải để bọn họ, đặc biệt là Nam Liệt thấy được dáng vẻ thảm thương của mình

Cô đi về hướng phòng của Nam Liệt, cửa khép hờ, cô nghe thấy động tĩnh ở bên trong, Nam Liệt và mẹ cô đều ở đây.

"A Liệt, nếu đau thì con kêu ra đi."

Người nói chuyện chính là Cát Hạ, mà thanh âm của Nam Liệt chỉ rên rỉ đứt quãng và kìm nén.

Cô đã quên mất ý định ban đầu khi đến đây, đẩy cửa đi vào.

"Chị về rồi." Nam Liệt ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt đổ một lớp mồ hôi mỏng, môi dưới còn có vết cắn nhàn nhạt.

"Hai người đang làm gì thế? Cô khó hiểu hỏi.

"Mẹ đang huấn luyện hồi phục chức năng cho A Liệt." Trong tay Cát Hạ còn đang nắm lấy tay phải của Nam Liệt, bốn ngón tay vốn cuộn tròn bị bà dùng ngoại lực kéo ra.

Vậy nên vừa rồi Nam Liệt phát ra âm thanh là vì đau đớn.

"Chị ra ngoài trước đi." Nam Liệt nói.

Tùng Vũ đoán được cậu có lòng tự trọng rất cao, nhất định là không muốn cô nhìn thấy bộ dáng đau đớn của cậu nên nghe lời xoay người rời đi.

"Giang Tùng Vũ, chân chị bị làm sao vậy?" Cậu gọi cô lại.

Lúc này cô mới nhớ tới mục đích vừa về nhà đã nóng lòng tìm cậu của mình, xoay người nói: "Hôm nay thật xui xẻo, khi xuống xe không cẩn thận ngã một cái, ô cũng hỏng rồi."

"Để tôi nhìn xem." Cậu khẽ cau mày nhưng ngữ khí lại rất nhẹ nhàng.

Cô tiến lên vén váy chỉ vào đầu gối: "Tôi nhờ y tá của trường sát trùng cho rồi, không có việc gì. Chỉ là khi đi lại đầu gối chạm vào nhau, có hơi đau." Nói rồi cô buông váy xuống, lại giơ bàn tay lên cho cậu xem, "Lúc ngã bị đập tay xuống, xước chút da."

"Cho nên tại sao không kêu taxi đi?" Ngữ khí của cậu cũng không phải trách cứ mà là đau lòng, "Ngốc chết đi được."

"Sao ngày nào tôi cũng gọi xe đi được, trường của tôi ở rất xa." Cô nói, "Tôi cũng không phải đại tiểu thư như Nam Tuyết, có xe chuyên dụng đưa đón. Tôi quen rồi, đừng để ở trong lòng, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."

Té ngã là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lúc ấy sở dĩ xuống xe trượt chân đạp hụt là vì trong lòng cô có việc nên thất thần. Cô suy nghĩ cả đường, nên làm thế nào để đề nghị mình chuyển đến trường Nam Viên học. Có lẽ Nam Liệt là bước đột phá tốt nhất. Cho dù cuối cùng cô không thể chuyển trường, nhưng có thể để Nam Liệt quay lại trường học cũng là chuyện tốt. Ít nhất cô không muốn nhìn Nam Tuyết ở trong nhà kiêu căng ngạo mạn. Nó có, Nam Liệt cũng phải có.

Đương nhiên, nếu bản thân có thể thuận tiện được như ước nguyện thì càng tốt.

"Chờ dì Cát thi được bằng lái, sau này có thể đưa chị đi." Nam Liệt nói.

Tùng Vũ nghe giọng điệu của cậu vẫn chưa bắt được trọng điểm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cho dù mẹ tôi lấy được bằng lái cũng là để phục vụ cậu. Nếu cậu cũng đi học ở Nam Viên giống như Nam Tuyết, có lẽ mỗi sáng tôi còn có thể đi nhờ đến trạm xe buýt, chứ không thể đặc biệt đưa tôi đến trường được. Như vậy thời gian cũng không thích hợp." Cô dừng một chút, quan sát phản ứng trên khuôn mặt của Nam Liệt, thừa cơ làm bộ thuận miệng hỏi: "Đúng rồi A Liệt, tại sao cậu lại không đi học?"

Cát Hạ nhẹ nhàng kéo cổ áo sau của Tùng Vũ, ám chỉ nàng đừng nhiều lời.

"Tôi ở nhà cũng có thể học tập." Cậu không trực tiếp trả lời.

"Tôi biết." Cô không có ý định từ bỏ, "Chỉ là bầu không khí trong trường học vẫn khác."

Nam Liệt lạnh lùng nói: "Đương nhiên không giống, nhất là khi chị là một học sinh khuyết tật hiếm có."

Tùng Vũ nhất thời nghẹn lời, thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân có phải quá ích kỷ tàn nhẫn hay không.

"Thật xin lỗi, tôi không nên nhiều chuyện." Lời xin lỗi của cô phát ra từ tận đáy lòng.

Nói xong cô bước ra khỏi phòng, không biết có phải do tâm lý tác động hay không, cô cảm thấy vết trầy da chỗ đầu gối lúc này vô cùng đau đớn.

"Giang Tùng Vũ, có lẽ tôi có thể nhờ ba tôi chuyển trường cho chị đến Nam Viên học."

Cô vốn đã đi đến khung cửa, vừa nghe Nam Liệt nói như vậy, tim cô lại đập nhanh hơn, lập tức quay người lại. Rõ ràng rất kích động nhưng lại giả vờ bình tĩnh nói: "Đừng nói nhảm nữa, sao có thể vậy được? Học phí của Nam Viên rất đắt!"

Cát Hạ cũng khẩn trương nghiêm túc nói: "A Liệt, dì biết con nhiệt tình, nhưng đây không phải là chuyện nhỏ, con ngàn vạn lần đừng nhắc đến chuyện này với ba con. Chưa nói đến học phí một năm của Nam Viên cho dù toàn bộ tiền lương của dì không ăn không uống cũng không đủ, ngay cả đồng phục, hoạt động ngoại khoá gì đó dì cũng không đủ sức. Nếu con nhắc tới, ba con sẽ cảm thấy là dì xúi giục con, sẽ có ý kiến với dì, đến lúc đó có khi ta còn mất cả công việc này."

Tùng Vũ nghe mẹ nói xong cũng có chút hối hận bản thân quá liều lĩnh. Dù sao cô cũng chỉ là người ngoài, sao có thể dăm ba câu đã làm Nam gia cho ân tình lớn như vậy. Cho dù không nói đến tình nghĩa, kinh tế cũng là một vấn đề nan giải, mẹ của cô không có khả năng gánh được, sao Nam gia có thể chi trả cho cô?

Cô ảo não nói: "Trách con, đều do con lắm chuyện. A Liệt, mẹ tôi nói đúng, cậu ngàn vạn lần đừng nói chuyện này với chú Nam. Trường học hiện giờ của tôi rất tốt, tôi không chuyển trường đâu."

Nam Liệt nói: "Chị có biết trường tiểu học và trung học của Nam Viên ở cạnh nhau không?"

"Biết."

"Cho nên nếu tôi nói với ba học kỳ sau tôi muốn đến trường học, muốn có người đến trường với tôi và người đó là chị, tôi nghĩ ấy sẽ đồng ý."

Đây là phương án mà Tùng Vũ mong đợi nhất, nhưng khi nó thật sự được Nam Liệt nói ra, cô vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

Cát Hạ cũng sợ ngây người: "A Liệt, con chịu vì Tùng Vũ đến trường học sao?"

Nam Liệt bĩu môi: "Ai nói vì chị ấy? Chỉ là con cảm thấy ở trong nhà rất nhàm chán thôi."

"Nhưng mà..." Tùng Vũ lo lắng nghĩ đến thực tế, không khỏi lo lắng, "Chú Nam có cảm thấy có Nam Tuyết đi học cùng cậu là được rồi không? Dù sao... tôi cũng chẳng là gì..."

"Nam Tuyết?" Nam Liệt cười khổ, "Chị cảm thấy con bé sẽ chịu ngồi cùng xe đến trường với tôi à? Hay là chị cảm thấy con bé sẽ vui vẻ giới thiệu với mọi người tôi là anh tải cùng cha khác mẹ của nó?"

Đúng là sẽ không, Tùng Vũ nghĩ.

"Còn một vấn đề nữa, tôi ở trường trung học, cậu ở trường tiểu học, bình thường tôi cũng không thể chăm sóc cho cậu được..." Tùng Vũ lẩm bẩm nói.

Cậu cụp mắt nhìn xuống chân của mình: "Qua kỳ nghỉ đông này chân của tôi nhất định sẽ có thể đi lại được. Tôi cũng sẽ tranh thủ nửa năm này ít nhất phẫu thuật nắn thẳng một bàn tay, chờ sau khi khai giảng tôi có thể tự lo liệu được." Cậu đột nhiên giương mắt, yên lặng nhìn về phía cô: "Giang Tùng Vũ, chị phải nhớ kỹ: chị đến Nam Viên để học, không phải để làm bảo mẫu hay vệ sĩ của tôi."