Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Đối Thủ

Chương 4



7

Buổi sáng trên bàn ăn, mọi người ồn ào bàn luận về hot search, tôi tò mò nên cũng lấy điện thoại ra xem.

# Cuộc hẹn nửa đêm của Tần Biết Tô và Lâm Mặc#

# Chuyện tình của Tần Biết Tô và Lâm Mặc bị lôi ra ánh sáng#

TÔI:???

Hai người bọn họ đang yêu nhau, vậy chuyện tối qua trong phòng tôi là như thế nào?

Diễn cho tôi xem à?

Tôi bấm vào hot search video, video rất mờ, chỉ mơ hồ nhìn ra Lâm Mặc và Tần Biết Tô đơn độc gặp nhau vào ban đêm, quả thực có chút tiếp xúc thân thể.

"Ảnh đế và Lâm Mặc còn chưa tới ăn cơm nha, tối qua chắc là ngủ rất muộn nha."

Không biết là ai đột nhiên lên tiếng.

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Vương Viện Viện và Tề Nhạc ngồi đối diện tôi đều có sắc mặt không tốt lắm.

Vương Viễn Viễn trợn mắt nhìn người kia: “Paparazzi lúc nào chả đồn thổi tin tức không chính xác, vậy mà cô lại tin ư? Chúng ta đã ở trong giới này bao nhiêu năm rồi, lại chả hiểu à?”

Tề Nhạc cũng tiếp lời: “Đúng vậy, Lâm Mặc và ảnh đế có thể chỉ đang nói chuyện hợp tác, sau này không phải sẽ làm việc chung hay sao?”

Hai người này, một người hướng đến ảnh đế, người kia thì hướng về Lâm Mặc.

Tôi chỉ cười cũng không nói gì, lặng lẽ ăn cho xong bữa sáng.

Tổ chương trình đã sắp xếp vào buổi sáng, mọi người sẽ chia thành các nhóm để chuẩn bị bữa trưa.

Khi họ đã chia thành nhóm xong, Tần Biết Tô và Lâm Mặc mới khoan thai đi đến.

Nhìn vẻ mặt của bọn họ, đêm qua hai người chắc chắn là không được nghỉ ngơi tốt.

Tôi và Tần Biết Tô được chia vào một nhóm.

Lâm Mặc vốn dĩ đứng bên tôi một lúc, sắc mặt mới tốt hơn một chút, vừa nghe thấy kết quả chia nhóm, sắc mặt liền đen lại.

"Tôi không đồng ý!"

Mọi người đều nhìn về phía Lâm Mặc.

Lâm Mặc chỉ cười nhẹ: “Đạo diễn, tôi không biết nấu nướng, cho nên để tôi cùng chị Tưởng Hoan đi mua đồ ăn đi.”

"Nghe nói tiền bối Tần nấu ăn rất giỏi, để tôi đổi chỗ với anh ấy đi."

Làn đạn của người xem bắt đầu nổi lên:

[ Cái tổ chương trình phân chia nhóm kiểu quần què gì vậy? Sao không xếp cặp đôi với nhau thế? (Tần Biết Tô và Lâm Mặc ngọt chết tôi rồi!)]

[ Ơ kìa, sao lại cho Tưởng Hoan và Tần Biết Tô ở cùng một nhóm để làm gì vậy hả? Đạo diễn cố ý tạo drama đúng không?]

[Trà xanh che.t tiệt Tưởng Hoan này, có thể rời khỏi giới giải trí không hả???]

Tần Biết Tô nhìn Lâm Mặc, đột nhiên nói: "Tay của tôi trong lúc quay phim bị thương, hay là đừng thay đổi được không, tôi cũng không nấu ăn được."

Vương Viện Viện nhìn thấy cơ hội trước mặt, liền vội nói: "Không sao đâu, nếu anh bị thương thì ở bên cạnh nhìn là được, để em làm cho.”

Nụ cười trên mặt Tần Biết Tô lúc này cứng đờ, nếu không phải duy trì thanh danh trong giới, có lẽ anh ấy đã nổi giận rồi.

Dù sao Lâm Mặc có lai lịch không nhỏ, nên đạo diễn đành phải nghe theo lời cô ấy mà đồng ý.

"Vậy Lâm Mặc và Tưởng Hoan sẽ ở cùng một nhóm, hai người sẽ chịu trách nhiệm đi mua đồ nhé."

Lúc tôi đi mua đồ, Lâm Mặc đột nhiên giải thích với tôi: “Em và Tần Biết Tô không có quan hệ gì đâu, tối qua chỉ là em và anh ấy bàn bạc một chút về công việc thôi.”

Tôi không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu và nói: "Ừm."

Lúc sau, cô ấy cứ đi theo tôi như một cái đuôi nhỏ vậy, mặc kệ tôi có nói cái gì, cô ấy cũng đồng ý.

Sau đó tôi trả tiền, cô ấy ngoan ngoãn nhận lấy chiếc túi, xách trên tay.

Tôi định giúp nhưng cô ấy từ chối: “Không cần đâu, em có thể tự xách nó được mà”.

Dọc đường về, mặt cô ấy đỏ bừng.

Lúc đầu tôi nghĩ cô ấy bị bệnh, hoặc là bị say nắng, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng hét chói tai của cô ấy.

[Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh]

[ Được cùng chị yêu đi mua đồ ăn, ôi cái cảm giác này, sau khi kết hôn chúng ta cũng sẽ làm như vậy mỗi ngày nha!]

[ Kết hôn! Kết hôn!]

[ Hôn môi! Hôn môi! Muốn cùng chị yêu hôn môi!]

TÔI:......

Đi cạnh một người như cô ấy, có đôi khi tôi thực sự cảm thấy… bất lực.

8

Rõ ràng đó chỉ là một buổi đi mua đồ đơn giản, vậy mà khi tôi vừa về đến biệt thự, tôi liền nhận được cuộc gọi từ chị La.

“Tưởng Hoan, em mau xem hot search đi."

Tôi thừa nhận, cả đời này tôi chưa bao giờ được gọi là nổi tiếng.

Vậy mà bây giờ, hầu hết các hot search đều có tên tôi, nói là nổi tiếng cũng không phải quá.

#Tưởng Hoan mau cút khỏi giới giải trí#

#Tưởng Hoan khi dễ Lâm Mặc#

[ Mọi người có thấy không hả? Tất cả đồ mua hôm nay đều là Lâm Mặc xách, Tưởng Hoan như thế nào lại không biết xấu hổ vậy?]

[ Sắc mặt Lâm Mặc thật không tốt, vừa nhìn thấy giống như sinh bệnh rồi, Tưởng Hoan một chút giúp đỡ cũng không có luôn.]

[ Tưởng Hoan mau c.út khỏi giới giải trí đi.]

Vốn dĩ sự tình không lớn, thế nhưng vì có Lâm Mặc nên hot seach lập tức bùng nổ luôn.

Tôi xem qua những lời lăng mạ mình trên mạng, bên tai tôi cũng truyền đến giọng nói của chị La: “Em không cần quá để ý đến những comment trên mạng, nhưng mà em cố gắng tránh xa Lâm Mặc một chút đi, vai diễn của bộ phim kia của em, chị đã nói chuyện với đạo diễn xong rồi, em đừng lo lắng nhé."

Kể từ khi bắt đầu debut tới giờ, danh tiếng của tôi luôn khá tốt.

Ngoại trừ một số ít người nói rằng tôi hay thích đi cọ nhiệt người khác, cơ bản tôi cũng không nhận được lời bình luận ác ý nào.

Nói là tôi không để ý chắc chắn là giả.

Sau khi trở về biệt thự, tôi vẫn luôn ở trong phòng, cũng không có đi ra ngoài. Ngay cả đến buổi trưa, có người gọi tôi đi ăn cơm, tôi cũng lấy cớ người không thoải mái mà từ chối.

Tôi cầm điện thoại, đọc đi đọc lại những lời m.ang ch.ui tôi nhiều lần.

Tôi đã từng nghĩ đến việc giải thích nó, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi quyết định không làm vậy.

Giới giải trí là như vậy, nói nhiều sai nhiều, cho dù tôi có giải thích, chưa chắc đã có người tin tưởng.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi vội nói: “Tôi hiện tại hơi mệt một chút, nếu có việc gì thì nói sau đi.”

Tiếng gõ cửa liền dừng lại.

Sau đó tôi nhận được một lời mời kết bạn.

Là Lâm Mặc.

Việc lần này tôi bị ma.ng ch.ui thậm tệ như này, có liên quan rất nhiều với Lâm Mặc.

Tuy rằng không thể đem hết trách nhiệm đổ lên người cô ấy, nhưng tôi vẫn có chút ác cảm với cô ấy.

Tôi giả vờ không nhìn thấy, tắt điện thoại và nhắm mắt lại.

Đến khi tôi tỉnh dậy, Wechat báo có tin nhắn từ chị La, bảo tôi gọi lại cho chị ấy.

Tôi gọi lại: “Em đây.”

Giọng điệu của chị La có chút nặng nề: “Có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?”

"Tin xấu đi.".

Chị La: “Tin xấu là vai nữ chính vốn dĩ đã thuộc về em, nhưng vì dư luận trên mạng đang tẩy chay em dữ quá, nên đạo diễn bên đó nói rằng sẽ xem xét lại.”

Tâm trạng vốn đã buồn của tôi giờ càng suy sụp hơn.

“Còn tin tốt thì sao?”

“Tin tốt là Lâm Mặc đã giúp em làm sáng tỏ, trên mạng cũng không còn nhiều người m.ang em như trước nữa.”

Tôi mở điện thoại lên, quả nhiên thấy hot search đầu tiên là bài viết làm sáng tỏ về tôi.

Những dòng cô ấy viết tất cả đối với tôi đều rất hoàn hảo.

Dòng cuối cùng còn viết: [ Tôi rất thích chị Tưởng Hoan, chúng tôi bên ngoài có mối quan hệ rất tốt.]

Ai có mối quan hệ tốt với cô hả?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn click mở wechat ra.

Trong danh sách gửi lời kết bạn còn có một người nữa, ghi chú là Tần Biết Tô.

Tôi sửng sốt một chút, sau đó mới ấn chấp nhận.

Vừa trở thành bạn bè, Lâm Mặc đã gửi voice chat cho tôi.

[Chị ơi, em xin lỗi chị.]

Giọng nói lạnh lùng của cô ấy luôn có một hương vị quyến rũ độc đáo.

Khóe miệng tôi không khỏi nhếch lên.

Tôi vừa nhắn lại cho cô ấy một biểu tượng icon sờ đầu, Tần Biết Tô cũng liền gửi đến một tin nhắn.

[ Đừng lo lắng, tôi sẽ nói chuyện với đạo diễn phim kia.]

Tôi trả lời: [ Cảm ơn tiền bối.]

Lại có tiếng gõ cửa, tôi đứng dậy ra mở cửa.

Lâm Mặc đứng ở bên ngoài, trong tay bưng một mâm đồ ăn.

“Trưa nay chị chưa ăn, nhất định đang đói bụng rồi.”

Vừa nghe cô ấy nhắc, tôi cũng cảm thấy đói bụng thật.

Lâm Mặc hôm nay thực sự rất ngoan, cũng không có la hét những điều không nên hét.

Lặng lẽ cùng tôi ngồi ăn cơm.

Khi thấy tôi bỏ đũa xuống, cô ấy mới thấp giọng hỏi: “Chị đã ăn no chưa ạ?”

“À, no rồi, cảm ơn em.”

“Chị à, thật xin lỗi, tại em mà đã mang đến cho chị nhiều ảnh hưởng tiêu cực như vậy."

Cô ấy cúi đầu buồn bã, bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn.

Tôi nhịn không được giơ tay xoa đầu cô ấy: “Không sao đâu, cũng không trách em được.”

Lâm Mặc ngước nhìn tôi, rưng rưng nước mắt.

Ngay khi tôi định nói tiếp, bất giác tôi lại nghe thấy những tiếng hét kia vang lên: [huhuhuhuhuhu, mình thực sự đáng chết mà. Lúc này mà trong đầu mình lại chỉ có suy nghĩ cùng chị yêu hôn hôn là thế nào.]

[Khóe miệng chị có một hạt cơm, ôi má ơi đáng yêu quá trời!]

[Thật muốn qua đó, ăn luôn hạt cơm đó.]

Nói gì nghe đáng sợ thế!!!

Tôi nhanh chóng lấy giấy lau miệng đi.

Chết tiệt, thực sự là có hạt cơm thật luôn!!!