Tôi Ngủ Cùng Chồng Trong Quan Tài

Chương 20



Edit: Kidoisme
Sự tích phu thê kết tóc sẽ ở cùng nhau tới già, Văn Phong Tẫn được nghe người ta kể lại từ rất lâu.
Văn Phong Tẫn từng mặc áo đỏ nhìn phụ thân của mình bị xử tử. Người kia từng là Bắc Quốc Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng phụ tá Hoàng đế lên ngôi, không ngờ lại mơ màng rơi vào cảnh khi quân bán quốc.
"Thánh thượng, mong ngài khai ân tha cho nhi tử của tội thần, hãy đưa nó đến Huyền Phong Thư Viện ba đời không được quay lại nhân gian....."
Chỉ vì một cái 'chứng cứ' không đầu không đuôi, Nhiếp Chính Vương phủ hơn một trăm mạng người chôn thây nơi tù đày, khiến cho cha gã từng là công thần khai quốc bị dân chúng quay lưng mắng là đồ 'giặc chó'.
Người đời ca ngợi Hoàng Đế nhân từ, để lại hương khói cho 'phản loạn'?
Nhân từ hay ác độc?
Để một đứa trẻ bốn tuổi nhìn cả nhà nó bị chém đầu.
Nhân từ đến mức để gã đến Huyền Phong Thư Viện, ba đời tụng kinh tích phúc cho Hoàng Đế?
Văn Phong Tẫn lạnh nhạt nhìn đứa nhóc mới bốn tuổi đã phải chứng kiến cha mẹ bị xử tử hình, dân chúng xung quanh trầm trồ khen ngợi. Nó bị ném đầy trứng thối, chỉ có thể ôm chặt lấy bản thân tự gào khóc.
Sau đó, đứa trẻ chìm trong bãi nước bọt của dân chúng được đưa đến Huyền Phong Thư Viện.
Lớp lớp nhân tài? Chửi đứa trẻ bốn tuổi là con của chó phản bội, bị người ta ấn đầu vào thùng nước tiểu, còn để cho đám trẻ con không lớn hơn bao nhiêu khoanh tay cười cợt.
"Ha ha ha, cho nó uống đi! Nhìn mắt nó kìa?! Con người bình thường làm gì có đôi mắt dị dạng như vậy?"
"Thế mới nói nó là con của chó phản chủ đấy, ha ha ha ...."
Nhóc con nhỏ tuổi bị người ta hành hạ tròn nửa năm, giường đệm luôn bị hắt nước bẩn, cơm lúc nào cũng là thứ thừa thãi còn bị người ta đạp đổ, giáo viên thường xuyên đuổi nó ra ngoài chịu phạt, chỉ đành đáng thương dán lỗ tai vào vách tường nghe trộm...
Nếu bị bắt được còn phải ăn đòn...
Tóc đen như thác nước, Văn Phong Tẫn không có bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí đáy mắt gã còn chả thèm giận dữ. Nhóc con nhỏ nhỏ sống trong bạo lực đến năm bảy tuổi, đúng lúc đến hái trộm hoa quả dại ăn cho đỡ đói thì thấy Thư Viện viện trưởng cùng đại sư huynh của bọn họ.
Mấy người khác không nhận ra nó bởi lẽ bọn họ không cùng đẳng cấp, không thể học cùng nhau.
Nhưng đại sư huynh dịu dàng như viên ngọc quý lại luôn nở nụ cười trên môi, áo quần màu xanh nhạt hòa cùng với sương khói hữu tình.
Lần đầu tiên nhìn thấy đại sư huynh, Văn Phong Tẫn đã đỏ mặt rất lâu.
Nó nghe thấy viện trưởng hỏi: "Ngươi đã làm thế nào?"
Đại sư huynh cong môi trả lời: "Ba năm, đứa trẻ kia mạng cũng lớn nên còn sống. Tuy nhiên ta đã phân công cho đám nhóc cùng với tiên sinh dạy học, thầy yên tâm, nó không sống thọ đâu..."
"..."
Nhìn đến đây, ánh mắt Văn Phong Tẫn khắc sâu nhìn chằm chằm Miên Đăng, đáy mắt nó chỉ còn chán ghét cùng với vẻ cười nhạo.
Từ đó về sau Văn Phong Tẫn trở nên độc ác cô độc, nó nhẫn nhục chịu đựng giống như con chó điên hại người hại cả mình.
Một năm sau, Văn Phong Tẫn gặp lại Miên Đăng sư huynh 'như hoa như ngọc' năm nào.
Trong vườn cây trái ngọt, sư huynh ngồi trên ghế, sau đó quay đầu ngạc nhiên nhìn nó....
Gió nổi lên khiến tà áo hắn tung bay, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười dịu dàng, cặp mắt xinh đẹp không giống như mây mù lần trước, mà giống như cơn gió nhẹ nhàng sau mưa.
Văn Phong Tẫn trên mặt ngập tràn hoa văn đen đỏ, đáy mắt lạnh nhạt hoài niệm giơ tay muốn chạm nhẹ vào thiếu niên ngây thơ năm nào.
Sư huynh nói: "Bé con, đệ là ai..."
Nhóc con nắm chặt tay, gương mặt như chó săn nhỏ: "Ngươi không biết ta sao?"
Hắn ngây ra một lúc, sau đó nở nụ cười xấu hổ: "Thì... ha ha, Thư Viện nhiều trẻ con lắm, ta không nhớ cũng là lẽ thường mà nhỉ? Thế chúng ta làm quen lại nha, ta tên là Miên Đăng, còn đệ? Tên đệ là gì?"
Nói xong, hắn tiến lên nhìn nhóc con cảnh giác, dần dần cong người xuống, mùi hương của gỗ hòa vào trong không khí, dịu dàng đưa tay lên xoa đầu đứa nhóc cười tủm tỉm.
"Ta từng nghe bọn họ nói, có đứa trẻ ngoài viện sở hữu con ngươi khác người."
Phong Tẫn nhỏ phẫn nộ đẩy tay hắn, trốn tránh tự ti che hai mặt mình lại. Giây tiếp theo, tay nó bị người ta kéo ra, người khiến nó sống trong ác mộng ba năm nay đột nhiên đổi tính: "Dị đồng à...."
"Trong lịch sử có rất nhiều người tài giỏi đều khác biệt, đệ chắc chắn cũng là một trong số đó..."
Có lẽ là do ngày hôm đó ánh mặt trời sáng quá, hoặc là do nụ cười của người nọ thật sự rất dịu dàng...
"Sao ~ nói cho ta tên của đệ đi, lần này ta nhất định sẽ không quên đâu."
Phong Tẫn nhỏ ngẩn ra thật lâu còn Phong Tẫn lớn đứng đằng sau nở nụ cười.
Bọn họ đồng thanh nói: "Sư huynh (Miên Đăng), huynh nhớ cho kỹ, tên của ta là Văn Phong Tẫn...."
Giống như con thú nhỏ bị người ta ném xuống vực sâu không đáy, ở đó nó phát hiện ra người biết tên mình, từ đó trở thành thứ ánh sáng bất diệt không bao giờ bị dập tắt.
Trong lòng ta có một mặt trời nhỏ.
Hắn thích người hay cười, vì vậy ta thường xuyên nở nụ cười.
Hắn thích người tốt bụng, vì vậy ta học cách giả vờ.
Hắn thích người kiên cường, vì vậy ta mặc lên áo giáp.
Hắn thích người chính nghĩa, vì vậy ta lột bỏ da sói, khoác lên lớp sơn yếu ớt kiên cường.
Nhưng ta sinh ra vốn là giống loài ăn thịt uống máu, ta chỉ có thể năm lần bảy lượt che đi đôi mắt hắn, cẩn thận khiến hắn chìm đắm trong tình yêu, sau đó từ trên người hắn nhận được ấm áp.
Ta không hề cảm thấy ta đáng thương, ta rất hạnh phúc, ta yêu hắn, nhưng lời nói dối của ta rồi một ngày sẽ bị xé nát.
Cho nên ta không từ thủ đoạn, kể cả điều đó khiến ta chìm vào vũng bùn dơ bẩn, ta cũng muốn cầm tù hắn trong lòng bàn tay.
Văn Phong Tẫn tỉnh lại nhìn người nằm bên cạnh, làn da trắng nõn mịn màng, cái trán no đủ cùng với sống mũi hoàn hảo khiến người khác dễ chịu, đôi mặt xinh đẹp bị che đi bởi cặp mi cong.
Hai cánh môi đóng chặt.
"Thế gian lại qua một ngày, Miên Đăng ơi."
Từ lúc huynh mở to mắt nói mình là Vương Tiểu Mị, đôi mắt bắt đầu có hồn gọi ta là Phong Tẫn, ta đã biết....
Huynh đã trở lại.
Văn Phong Tẫn gục đầu xuống ngậm lấy môi người nọ, động tác cẩn thận đến mức giống như gã đang ôm thứ kho báu lớn nhất đời mình, thẳng đến khi người trong lòng bị đánh thức.
Vương Tiểu Mị bực bội gian nan mở mắt: "Ôi... anh làm gì thế? Sáng sớm ngày ra đã chọc phá người ta!"
"Miên Đăng."
"Gì?"
"Tự nhiên ta muốn."
"..."
Vương Tiểu Mị mặt chó: Muốn gì? Muốn ăn cứt hay muốn chết?
Ai mà biết anh nghĩ quỷ gì trong lòng.
Không ngờ cả người Văn Phong Tẫn bỗng nhiên dính lên, giống như bỏ xuống gương mặt biến thái dịu dàng giả trân trước kia. Giờ gã hệt như con mèo dùng đầu lấy lòng chủ nhân, khác mỗi chỗ là con mèo nó chỉ biết cọ, biết liếm chứ không biết xé áo chủ.
À còn nữa, con mèo kêu meo meo còn con này thì không.
Hơn nữa hắn không thấy Văn Phong Tẫn giống con mèo, đây là con sói có được không mấy cha?
Hay là hắn ngủ không cẩn thận ngủ sang năm mới mất rồi? Sao hôm nay tên biến thái này lại phân liệt sang nhân cách khác vậy?
Với lại anh có thể ra ngoài xem thời tiết được không?! Trước khi ngủ anh còn giận tôi đó!
Vương Tiểu Mị luống cuống tránh né tay của Văn Phong Tẫn, hắn muốn kéo quần áo lên.
"Tôi bảo này anh học ở đâu cái thói cởi quần người ta vậy — Tổ sư cha anh đừng có mà xé nữa! Tôi biết thừa gã trai đểu nhà anh thích Miên đăng! Đm tôi là Vương Tiểu Mị! Chúng tôi không phải một người nên anh đừng gọi vớ vẩn nữa!"
"Tôi đếch làm thế thân cho người ta đâu!" Vương bánh ú nhỏ bị bóc hết vỏ bánh ú, phát ra âm thanh cuối cùng của bánh ú sinh (nhân sinh) .
Nhưng chả có tác dụng mấy...
Tên bánh ú lớn cả bó tuổi thuộc dạng đơn bào, trong mắt gã loé lên ngôi sao nhỏ, vẫn chuyên tâm bóc vỏ bánh ú.
Vương Tiểu Mị bị gã cắn đau, hắn giơ tay tát cái 'bốp' một phát lên mặt Văn Phong Tẫn.
Gương mặt hắn vừa bực vừa ức, tay nắm chặt thành nắm đấm!
"Anh là tên lừa đảo! Anh nói có thể chấp nhận tôi lần nữa, hai chúng ta bắt đầu nhưng trên thực tế anh chỉ muốn tưởng niệm quá khứ thôi!"
"Văn Phong Tẫn anh nghĩ kỹ xem tôi là ai?"
Vương Tiểu Mị không muốn giả vờ nữa, hắn nghĩ kỹ rồi, nếu Văn Phong Tẫn có thể chấp nhận hắn lần nữa, hắn đồng ý sống cùng gã nhưng nếu đối phương chỉ muốn thông qua hắn để nhớ về Miên Đăng thì xin lỗi!
Anh em đồng loại nhà hắn cũng có tôn nghiêm của riêng mình!
Thà đói chết cũng không thèm nhặt đồ người khác đã ăn qua!
"Ha ha ha ha..." Ai ngờ Văn Phong Tẫn vui lắm, gã cười như được mùa: "Giống nhau quá, cái tát này cũng giống nữa!!!"
"..."
Thôi chết, gã bị tôi đánh ngu rồi!
Vương Tiểu Mị nuốt nước miếng, người kia bỗng trở nên dịu dàng khác lạ, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, đồng tử quái dị ngập tràn tình yêu.
Đến lức Vương Tiểu Mị sởn tóc gáy, hai người đối diện nhìn nhau, gã nói: "Ta không thích thân thể này, nhưng chỉ cần huynh ở trong đây nó sẽ là một chuyện khác."
"Nếu huynh đã khó chịu ảnh hưởng đến sinh hoạt sau này của hai chúng ta, vậy thì ta sẽ nói cho huynh biết, hai chúng ta chưa từng có thứ được gọi là kiếp trước kiếp sau, người ta yêu mãi mãi là huynh..."
Gã đàn ông đẹp trai đột nhiên kéo lại gần khoảng cách giữa hai người, Vương Tiểu Mị ngạc nhiên nhìn gã đặt một ngón tay trên ngực hắn.
Hai cánh môi đóng rồi lại mở, gã nói:
"Một ngàn năm trước ta yêu một người, tên hắn là Vương Tiểu Mị."
"Huynh nói ta là đồ lừa đảo, huynh mới là kẻ lừa đảo nhất."
"..."
"Anh, anh có ý gì?"
"À?"
Văn Phong Tẫn kéo hắn đến quan tài sau đó duỗi tay cầm lấy cái hộp bên gối. Không biết gã hạ chú gì mà nó nhẹ nhàng 'cạch' mở ra, Vương Tiểu Mị ngó vào bên trong chỉ thấy ngoài bím tóc của họ còn có vài món đồ linh tinh cùng một đống bút ký.
Văn Phong Tẫn nhanh chóng đống hộp, đưa bản ghi chép cho hắn.
"Huynh nhìn này."
"Đây là..."
Vương Tiểu Mị ngơ ngẩn nhận lấy quyển sách trông có vẻ mỏng manh động vào sẽ vỡ...
Mở trang đầu tiên ra, hắn bỗng hoảng hồn gào lên: "Sao, sao có thể?"
Tác giả có điều muốn nói: Tôi quay xe nha, đừng đánh tôi!
Hết chương 20