Nếu như tôi không thích anh ta thì sao có thể bởi vì chuyện anh ta lăng nhăng mà khó chịu tức giận đến mất ngủ chứ!
Tôi vừa mới muốn nói gì đó thì Cố Dã đột nhiên cắt ngang lời tôi: “Em đừng vội trả lời anh, suy nghĩ kỹ, đừng để bị quyển nhật ký mê hoặc.”
Tôi hoàn toàn choáng váng.
“Anh anh anh, anh thật sự nhìn trộm nhật ký của tôi?!”
Hiếm khi Cố Dã thấy hơi ngượng ngùng.
Anh ta sờ mũi nói: “Nhật ký của em để ngay ở trên bàn sách, lúc dọn dẹp phòng cho em anh không nhịn được đọc một chút.”
Anh ta nói xong, một lần nữa hỏi tôi: “Khả Khả, trước kia em nói em có bằng chứng chứng minh quan hệ yêu đương của chúng ta, ý em là quyển nhật ký kia à?”
Lúc này tôi cảnh giác nhìn anh ta.
Nếu như tôi trực tiếp thừa nhận chỉ có nhật ký là bằng chứng thì có phải anh ta lập tức đổi thành quan hệ giữa tôi và anh ta như lúc trước không?
Nghĩ đến đây, tôi vội quơ quơ điện thoại trong tay: “Cố Dã, anh đừng hòng phủ nhận quan hệ yêu đương của chúng ta. Trong điện thoại tôi vẫn luôn giữ ảnh chụp cuộc trò chuyện, anh nói thích tôi, đừng hòng chơi xấu.”
Cố Dã đỡ trán.
Dường như rất bất đắc dĩ với bằng chứng của tôi.
Anh ta thở dài lẩm bẩm một câu: “Được rồi, mình đang chờ mong gì đây chứ.”
Tôi đang nghi ngờ muốn hỏi anh ta nói gì đấy thì anh ta giải thích với tôi: “Cô gái ở cửa hàng kia thật sự là em gái của anh. Tính của em ấy khá lém lỉnh, anh sợ em xấu hổ nên mới kêu em ấy đi trước.”
“Chạng vạng nói có việc là bởi vì bố mẹ anh đi công tác về, anh vừa về nhà một chuyến.”
“Nếu như em không tin, ngày mai anh dẫn em gái anh tới gặp em để giải thích?”
Tôi không biết nên tin hay không nên tin Cố Dã.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được, lời nói của anh ta ngay lúc này đây rất chân thành.