Lộc An thở ra một vòng khói, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Giải thích đi chứ?”
Điệu bộ hút thuốc của hắn vừa đẹp trai mà còn ngang ngược, Tiêu Viễn nhìn đến mơ màng, nhất thời không phản ứng kịp: “Giải thích cái gì?”
“Anh nghĩ là gì?” Lộc An hỏi ngược lại.
Tiêu Viễn nhíu mày suy tư.
Chẳng lẽ là cái hôn kia?
Anh nhìn Lộc An, thử thăm dò: “Tôi cố ý?”
Lộc An hơi khựng một chốc, kinh ngạc nhìn anh: “Tại sao?”
Câu này thật sự hơi khó trả lời. Nếu hắn là phụ nữ, Tiêu Viễn có thể hùa theo bày trò tỏ tình.
Nhưng Lộc An là đàn ông, mà mình còn chưa xác định được xu hướng tính dục của hắn. Nếu hắn là trai thẳng thì rất có thể hai người sẽ đánh nhau ngay tại chỗ.
Thấy Tiêu Viễn nín thinh lâu quá, Lộc An mất kiên nhẫn: “Sao không nói gì đi?”
Tiêu Viễn thở dài: “Anh muốn tôi nói gì đây?”
Lộc An cứ nhìn anh chằm chằm, dập đầu thuốc châm điếu khác, hút trong im lặng.
Hai người họ cứ trừng nhau như thế.
Khói thuốc lượn lờ trong không khí.
Tiêu Viễn chợt thấy hơi áp lực, cảm giác xấu hổ trước đó đã biến mất từ lâu, thay vào đó là hoang mang và sợ hãi.
Nếu nói như vậy, chỉ có hai kết quả, hoặc là hai người đánh nhau rồi vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa, hoặc là… Tiêu Viễn không dám nghĩ tới, anh chưa bao giờ là người lạc quan.
Nhưng với thái độ anh-không-thể-không-nói của Lộc An, anh muốn trốn cũng không thoát được.
Thây kệ.
Nói thì nói, ai sợ ai chứ.
Tôi lớn cỡ này rồi còn chưa biết sợ là gì đâu nhá.
Tiêu Viễn hít sâu một hơi, bước nhanh tới, ngồi đối diện với Lộc An, lấy ra một điếu trong hộp thuốc trên bàn, hút một hơi.
Tiếng bật lửa đặc biệt vang trong một căn phòng yên tĩnh.
Tiêu Viễn hút một hơi, mùi thuốc lá lập tức tràn ngập lồng ngực. Anh thấy đầu óc choáng váng, Tiêu Viễn ngẩng đầu nhìn Lộc An ở đối diện.
Lộc An cũng đang nhìn anh qua làn khói, ánh mắt thật khó lường.
Một lúc sau, rốt cục Tiêu Viễn cũng mở miệng: “Anh biết tại sao tôi đào hôn không?”
“Tại sao?” Lộc An hỏi theo.
“Không thích bị kiểm soát.”
“Chỉ vậy thôi?”
Tiêu Viễn cắn môi, cụp mắt, do dự nói: “Còn vì… tôi không thích… phụ nữ.”
Lộc An không lên tiếng.
Tiêu Viễn nghe đối phương im lặng cả buổi, anh chậm rãi ngước mắt nhìn Lộc An, phát hiện ánh mắt hắn thật bình tĩnh, thậm chí trên mặt còn mang ý cười.
Anh hơi bối rối: “Sao anh không ngạc nhiên chút nào?”
“Lúc đầu khá ngạc nhiên.” Lộc An dập tắt tàn thuốc.
Tiêu Viễn khó hiểu nhìn hắn.
“Thật ra tôi cũng không chắc lắm.” Lộc An nói: “Nhưng điều anh vừa nói làm tôi chắc chắn.”
Tiêu Viễn càng thêm khó hiểu: “Vậy anh đến đây để…”
Lộc An cười cười: “Anh không định giải thích chuyện anh nói với Lý Hàng chiều nay sao?”
“…”
Hóa ra hai người họ không cùng tần số.
Bản thân không đánh đã khai mà còn mua một tặng một.