Tôi Nói, Gió Ơi Xin Dừng Thổi Mất Ai Của Tôi

Chương 7: Cậu đừng bị thổi đi nhé



Người dịch: Tồ Đảm Đang

1. Tình yêu

Mặt trời ló dạng chiếu vào cành cây đầu tiên trong bùn lầy.

Tối qua trời đổ mưa dầm, đến hôm nay đã trở nên tươi đẹp, tạm biệt mùa hè ở phía Nam bằng đám mây lơ lửng và bầu trời xanh dịu mát.

Giang Kiều canh cửa sổ lầu ba, cả gọi hay la hét đều không có hồi đáp. Cậu ta dự cảm: Toi rồi.

"Chúc Văn Ai! Mày mà còn không ngó tới nữa... là tao đập nhà mày đó!"

Cậu ta tìm một cục gạch to, đứng trên chiếc xe ba bánh chở hàng của quán nhậu, ném mạnh về phía trước.

Một tiếng lanh lảnh vang ra khắp cả con hẻm. Mảnh vỡ kính văng ra bay khắp nơi, phản xạ lại tầng tầng lớp lớp ánh sáng, giống như con côn trùng đang vẫy cánh, cũng giống như linh hồn đã vỡ nát.

Giang Kiều đi tìm Thẩm Tập Nham.

Chúc Văn Ai đi đâu rồi? Mày biết không?

Thẩm Tập Nham bất ngờ: "Cậu ấy nói với tao muốn đi Thiệu Hưng với mày."

Giang Kiều sững người, cười đáp lại: "Đúng là vậy, mà chẳng phải vì có thay đổi bất ngờ nên không đi được sao. Nó không nói với mày à?"

Cậu ta nói xong định đi thì bị Thẩm Tập Nham gọi lại.

"Hôm qua bọn tao có ở với nhau." Cậu ấy nói.

Tao định đợi hai người đi Thiệu Hưng về, tao sẽ nói với cậu ấy, Tiểu Ai, chúng ta yêu nhau đi.

Nụ cười của Giang Kiều đông cứng lại bên khóe miệng.

"Mà tao lại sợ cậu ấy từ chối tao."

"Thẩm Tập Nham." Giọng nói của Giang Kiều xen lẫn sự run rẩy.

"Sao lúc trước mày không nói?"

Cậu ấy im lặng, sau đó cúi đầu, khiến Giang Kiều nhớ lại hàng lông mi bị đè nặng vào sáng ngày hôm đó của Chúc Văn Ai. "Mối quan hệ của bọn tao bắt đầu là vì giải tỏa dục vọng. Tao chán ghét tình cảm của tao dành cho cậu ấy quá mãnh liệt, làm phiền cái cậu ấy muốn, chưa chắc cậu ấy sẽ thích."

"Nhưng mà..."

Giang Kiều nhìn cậu ấy chằm chằm, đôi mắt đỏ đến mức khiến Thẩm Tập Nham hoảng sợ.

"Dục vọng của thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, sao có thể không xuất phát từ tình yêu và thích chứ."

...

5 tháng 8, Chúc Văn Ai từ chối đi Thiệu Hưng.

Cậu nói, đi một mình quá cô độc.

"Mày nói gì vậy, đương nhiên là chúng ta đi cùng rồi."

Cậu không đáp.

"Vậy mai đi lên núi ngắm bình minh thì sao?"

Cậu lắc đầu: "Không đi đâu."

"Tại sao chứ?"

"Thẩm Tập Nham nói, đó là núi của bọn tao."

2.

Vợ chủ nhà và bà chủ quán rượu sau một hồi cân nhắc, điện thoại của Chúc Văn Ai vứt cho thu phế liệu quá thiệt, nên mang đến tiệm second hand bán thì hơn.

Ông chủ nói phải reset lại máy, sau khi sạc điện vào bảo họ lưu số liệu, lấy sim đi.

Hai người xua tay nói không cần đâu, không có gì quan trọng cả, số điện thoại cũng cho chú luôn đấy.

Ông chủ kiểm ra qua một lượt, nói ra một cái giá có thể chấp nhận được, hai người song kiếm hợp bích thổi giá lên, giao dịch này đã thành.

Ông ấy bảo nhân viên đến lấy điện thoại, đợi update. Điện thoại vang lên, nhảy ra hai tin nhắn.

A Nham: Tôi nghe thấy rồi.

A Nham: Cậu đừng bị thổi mất nhé.

3. Không còn mùa hè nào nữa

Huyện nhỏ, giữa vô số ngọn núi và tiếng mưa nhè nhẹ.

"Trồng không sống được thì phải làm sao?" Thẩm Tập Nham hỏi.

Tiếng côn trùng mùa hè ồn ào hơn bất cứ lúc nào khác.

"Ai nói phải trồng nó sống. Cậu muốn nó sống sao?"

Mùa hè đã kết thúc.

Hóa ra cậu chỉ là một tiếng ve mỏng manh giữa mùa hè nóng nực kia.