Tôi Nuôi Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Làm Chồng

Chương 2: Cậu là đồ Ngốc



Ninh Sanh hơi cáu.

Người khác trùng sinh đều là Long Vương trở về, khí thế hừng hực, đi một bước vả ba cái mặt, tay cầm kịch bản sảng văn leo lên đỉnh cao cuộc đời.

Chỉ có cậu trùng sinh ngày đầu tiên, vì lỡ tay nhận quà của kẻ thù không đội trời chung phiên bản nhí mà bị mời phụ huynh.

Từ Lĩnh đúng là ngũ độc đều đủ mà.

Biểu tượng "mặt trời" ở cổng nhà trẻ Golden Sun đã biến mất, chỉ còn một cái lỗ tròn vo, biến thành nhà trẻ Golden Hole.

Dưới gốc cây, Từ Lĩnh bị phạt đứng, còn Ninh Sanh bất lực buông xuôi.

"Tớ làm đó." Từ Lĩnh lớn tiếng nói.

"Ừ ừ ừ." Ninh Sanh gật đầu lia lịa, tên chó chết này cũng có trách nhiệm phết, ai làm nấy chịu.

Từ Lĩnh quay sang nhìn cậu: "Cậu muốn là tớ tìm về cho cậu ngay, thấy tớ tốt với cậu ghê chưa."

Chỉ một câu đã nâng quan hệ của hai người lên thành đồng phạm.

Ninh Sanh: "......"

Tốt, quá tốt rồi, mẹ kiếp đây là khắc tinh của cậu chứ còn gì nữa.

Một chiếc Maybach chạy lên dốc núi rồi dừng lại ở cổng nhà trẻ.

Cửa xe mở ra, một quý bà ăn mặc chỉn chu, đeo túi xách đắt tiền, mang giày cao gót bước xuống xe, là bà ngoại mà Ninh Sanh đã lâu không gặp.

Quý bà đi thẳng tới chỗ hiệu trưởng và cô giáo Trương, môi mím lại, ăn nói sắc sảo.

"Có chuyện gì vậy?" Quý bà lạnh lùng hỏi.

Cô Trương run rẩy giơ tay chỉ ra cổng rồi lại chỉ vào vật chứng Ninh Sanh đang ôm trong tay.

Quý bà lạnh lùng quay đầu liếc Ninh Sanh một cái: "Cháu thật là......"

Ninh Sanh xấu hổ cúi đầu, cảm thấy mình sắp bị ăn mắng.

Sau đó cậu nghe thấy bà ngoại nói: "Giỏi quá đi mất."

Mùi hoa nhài trắng bao trùm lấy cậu, bà ngoại lúc này còn rất trẻ ngồi xuống ôm cậu vào lòng rồi lấy khăn tay ra lau nước mắt: "Cuối cùng Ninh Ninh của chúng ta cũng biết quậy phá rồi! Giống trẻ con hiếu động rồi!"

Ninh Sanh: "?"

Cô Trương: "...... Nhưng nhưng nhưng mặt trời này của chúng tôi......"

"Đền, nhất định phải đền rồi." Bà ngoại nói, "Đền năm chục cái cũng được."

Ninh Sanh: "......"

Cô Trương: "......"

Không cần nhiều vậy đâu, Hậu Nghệ cũng bắn không hết.

Bà ngoại hào phóng quẹt thẻ, tiện thể tặng cho nhà trẻ một chiếc cầu trượt mới, sau đó bảo hộ lý đẩy Ninh Sanh lên xe.

Trong xe bật điều hòa rất ấm, Ninh Sanh ngồi ở ghế sau, hộ lý đưa cho cậu một bình sữa đã hâm nóng, mặt trời bằng nhựa mà Từ Lĩnh gỡ xuống được đặt sau xe.

Ở thị trấn nhỏ Thanh An, nhà trẻ và trường tiểu học cùng nằm trên một con đường nhỏ hẹp.

Đang là giờ tan học nên đường đông nghẹt, xe nhích chậm như rùa bò.

Ninh Sanh sợ ngộp nên hạ cửa xe xuống một khe nhỏ rồi nhìn ra ngoài.

Một đám trẻ con vây quanh quầy xúc xích giăm bông ven đường, chen lấn xô đẩy nhau.

Ninh Sanh lại trông thấy Từ Lĩnh, Tiểu Ma Vương ngồi ngả nghiêng cạnh bồn hoa, tay cầm một xấp thẻ bài Ultraman sáng lấp lánh.

Từ Lĩnh đang ngẩng đầu, thế là bắt gặp ánh mắt Ninh Sanh sau cửa xe.

"Ninh Ninh!" Tiểu Ma Vương nhảy dựng lên vẫy tay với cậu, "Tớ có một tấm SSR này!"

Ninh Sanh: "......"

Tay Ninh Sanh run một cái, lập tức nâng cửa xe lên.

"Hehe, cho tớ xem với." Một bàn tay múp míp đưa qua từ bên cạnh Từ Lĩnh.

Sau đó bị Từ Lĩnh hất ra.

Từ Lĩnh: "Rửa tay chưa đấy, đừng có làm Tiga của tớ bị dính dầu."

"Từ ca." Cậu bạn giống quả bóng tên Lục Bằng nói, "Công chúa có thèm để ý tới cậu đâu."

"Có chứ sao không, cậu ấy vừa liếc mắt đã nhìn tớ rồi." Từ Lĩnh nói, "Cái này gọi là giao tiếp bằng ánh mắt đấy."

"Tớ nghe bố tớ nói xe của công chúa có thể mua được cả cư xá của tụi mình cơ." Lục Bằng hâm mộ nói, "Tớ cũng muốn ngồi thử một lần."

Từ Lĩnh lại không muốn.

Hắn chỉ cảm thấy vật màu đen bự chảng kia hệt như dã thú giam cầm Ninh Sanh xinh đẹp, hắn muốn gọi Ninh Sanh ra đây chơi.

"Sao không nói chuyện với bạn?" Trong xe, bà ngoại ngồi cạnh Ninh Sanh hỏi, "Rốt cuộc Ninh Ninh của chúng ta cũng chịu kết bạn rồi."

"Tụi cháu không phải bạn đâu ạ." Ninh Sanh nói.

Trong tương lai cậu và Từ Lĩnh chính là kẻ thù không đội trời chung, đấu nhau chết đi sống lại.

"Còn nói không phải bạn nữa, hôm nay cháu hoạt bát hơn rồi này." Bà ngoại vuốt tóc cậu, "Vậy mới giống con nít chứ, bình thường chẳng chịu nói gì với bà ngoại cả."

Ninh Sanh giật mình.

Hình như hồi xưa cậu đúng là thế thật.

Lúc nào cũng im lặng cúi đầu, đắm chìm trong thế giới của mình, không chịu mở lòng với ai, sau này nhớ lại hình như đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Sống lại lần nữa, đến trấn Thanh An, cậu muốn tận hưởng tuổi thơ của mình.

"Bà ơi, tối nay cháu muốn ăn gà nấu dừa." Cậu nói.

"Được được được." Bà ngoại hết sức vui mừng, "Bà sẽ bảo người nấu cho cháu."

Làm trẻ con thật sự rất vui, nhưng đi học thì chẳng vui chút nào.

Sáng hôm sau, Ninh Sanh bị hộ lý bế lên khỏi giường, mặc đồ tử tế rồi đưa tới nhà trẻ, lại gặp phải khuôn mặt quen thuộc kia.

"Buổi sáng tốt lành." Kẻ thù không đội trời chung mỉm cười.

Ninh Sanh mỉm cười: "Không tốt."

Cô Trương điểm danh rồi phát vở bài tập, để trước mặt mỗi học sinh.

Ninh Sanh quay đầu nhìn Từ Lĩnh lật vở bài tập ra.

Đề bài đơn giản như vậy mà toàn dấu gạch chéo đỏ chót.

Ninh Sanh hả hê.

"Đồ ngốc." Cậu nói.

Còn gì vui hơn khi thấy kẻ thù không đội trời chung làm trò cười cho thiên hạ nữa chứ.

Từ Lĩnh đang chơi xếp gỗ, nghe vậy còn đồng tình gật đầu rồi hớn hở nói: "Đúng vậy! Cậu cũng nhìn ra rồi à!"

Từ Lĩnh: "Cho nên hôm qua tớ mới chép bài của cậu đó."

Ninh Sanh: "......"

Ninh Sanh: "............"

Cậu lật vở bài tập của mình ra, cũng toàn dấu đỏ.

Nhớ rồi.

Lúc này cậu bị tự kỷ nên không thích học, làm bài tập cũng toàn viết nhăng viết cuội.

Mãi đến khi về lại thành phố S, nhận ra mình không theo kịp các bạn đồng trang lứa nên cậu mới chăm học hơn.

Tiểu Ma Vương hoàn toàn không hiểu lời giễu cợt của cậu, hí hửng đẩy tới khối gỗ vừa xếp.

"Tớ xây lâu đài cho cậu nè." Từ Lĩnh nói.

Ninh Sanh chán chả buồn nhìn.

Từ Lĩnh hồi bé dính người vậy sao?

Cậu còn nhớ năm 18 tuổi, lần đầu tiên thay mặt công ty gia đình dự hội nghị thượng đỉnh của ngành, đó cũng là lần đầu tiên cậu gặp Đại Ma Vương huyền thoại trong giới kinh doanh, đối phương mặc vest mang giày da, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, đứng trước mặt chìa tay ra đụng nhẹ tay cậu một cái.

"Từ Lĩnh, "Lĩnh" trong hoành khán thành lĩnh trắc thành phong."

(Một câu trong bài thơ "Đề Tây Lâm Bích" của Tô Đông Pha, nghĩa là nhìn ngang thành dãy, nhìn nghiêng thành đỉnh)

Còn bây giờ, Từ Lĩnh đang quấy rầy cậu không biết mệt mỏi là gì.

"Cậu muốn vào đây ở không, đẹp lắm á." Từ Lĩnh đẩy khối gỗ tới.

Ninh Sanh nhìn lướt qua, "lâu đài" này rõ ràng là một cái hộp, nhìn không may mắn cho lắm.

"Đừng làm phiền tớ." Cậu nói.

Đang nói chuyện thì mu bàn tay cậu sơ ý đụng phải khối gỗ, mảnh gỗ rơi vương vãi khắp bàn.

Từ Lĩnh nhìn "phế tích" trên bàn, ngây ngẩn cả người.

Hắn im lặng mấy giây hiếm hoi rồi đẩy đống gỗ sang một bên.

Ninh Sanh cũng trầm mặc.

Giờ kẻ thù không đội trời chung chỉ mới sáu tuổi, cậu so đo với một cậu nhóc sáu tuổi làm gì chứ?

Từ Lĩnh lại lục lọi một hồi, lấy ra hộp bút chì màu hôm qua Ninh Sanh thấy.

Trong lúc cử động, Ninh Sanh thoáng thấy trên cánh tay hắn có một vết trầy bôi thuốc đỏ tèm lem.

"Đây là cái gì?" Cậu hỏi.

"Huân chương của đàn ông đấy." Từ Lĩnh nói.

Ninh Sanh: "......"

Ninh Sanh: "Ai trao cho cậu thế?"

Từ Lĩnh nghĩ ngợi rồi nói: "Hôm qua gỡ mặt trời cho cậu, với không tới nên tớ đi nhặt bốn cục gạch, gạch không được phẳng cho lắm."

Ý nói cú ngã này là vì cậu.

"Lần sau cậu đừng làm vậy nữa." Giọng Ninh Sanh hơi dịu đi, còn lộ ra vẻ kiên nhẫn.

"Cái này còn cần cậu nói hay sao?" Từ Lĩnh nói, "Lần sau tớ nhất định sẽ khiêng ghế tới gỡ."

Ninh Sanh: "......"

Khá lắm, nghĩ lại nhưng không hoàn toàn nghĩ lại.

Mu bàn tay ngưa ngứa, cậu cúi đầu nhìn, chỉ mới nói vài câu ngắn ngủi mà Từ Lĩnh đã vẽ mấy đường lên mu bàn tay cậu.

Chữ xấu như gà bới, nhìn có vẻ giống hai chữ "Từ Lĩnh".

""Lĩnh" trong hoành khán thành lĩnh trắc thành phong?" Ninh Sanh chợt hỏi.

Từ Lĩnh: "?"

"Gì vậy, nghe không hiểu." Từ Lĩnh nói, "Bố tớ mong sau này tớ có thể làm lãnh đạo."

Ninh Sanh: "......"

Được thôi.

Trên mu bàn tay có thêm hai chữ, Ninh Sanh mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, đưa tay chà xát hồi lâu mà không phai, thế là dứt khoát mặc kệ.

Cậu quay đầu nhìn xem Từ Lĩnh còn muốn làm gì nữa.

"Cậu không thích lâu đài, vậy tụi mình vẽ tranh đi." Tiểu Ma Vương cầm bút màu nằm bò ra bàn, "Tớ còn biết viết tên cậu nữa đó."

Ninh Sanh yên lặng nhìn hắn làm màu.

Nhưng Tiểu Ma Vương lại viết "Ninh Bút". (宁笔)

"Tên tớ là Ninh Sanh (宁笙)mà!" Ninh Sanh nhịn không được giật cây bút viết chữ mẫu lên giấy, "Sanh, cậu kéo nét dưới cùng dài hơn chút nữa đi!"

"Đồ ngốc!" Cậu nói, "Cậu chép hai trăm lần đi!"

Tức chết cậu rồi.

Tức đến nỗi muốn đi vệ sinh.

Nghĩ đến chuyện sau khi lớn lên chiều cao của cậu thua xa Từ Lĩnh, lúc nói chuyện không đủ khí thế, sáng nay sau khi ngủ dậy cậu đã nốc một ly sữa to.

Thế là vấn đề ập tới——

Ở nhà có hộ lý chuyên nghiệp giúp đỡ, ở nhà trẻ......

Hình như hồi xưa toàn là cô Trương bế cậu đi vệ sinh thì phải.

Nếu là con nít thật thì còn đỡ, giờ cậu giả làm con nít thật sự không muốn mất mặt chút nào.

Cậu chán nản gục xuống bàn, lâu lắm rồi mới có lại cảm giác lực bất tòng tâm này.

Từ Lĩnh đang cầm tay Ninh Sanh để tô lại tên mình, đột nhiên phát hiện công chúa này có vẻ không vui.

"Tớ vẽ xấu lắm sao?" Từ Lĩnh hỏi.

Ninh Sanh cúi đầu mím chặt môi, tóc đen mềm lòa xòa trước trán, đôi mắt màu hổ phách hình như cũng mờ đi, hốc mắt ướt át đỏ hoe.

Từ Lĩnh lạch cạch đóng lại hộp bút chì màu của mình.

"Chắc cậu muốn đi vệ sinh rồi nhỉ, bình thường đều là giờ này mà." Hắn nói, "Tớ đẩy cậu đi."

Ninh Sanh kinh ngạc chớp mắt mấy cái.

Từ Lĩnh thuộc phái hành động, tay đã gác lên thành xe lăn của cậu.

Hắn cũng chẳng đẩy đàng hoàng mà đu nửa người trên xe lăn, hai chân đạp bạch bạch như đang chơi ván trượt, lao vút đi trước ánh mắt hâm mộ của đám con nít.

"Ha ha ha, tớ muốn chơi trò này lâu lắm rồi!" Từ Lĩnh nói.

"A a a a a." Ninh Sanh bị ép cảm nhận xe lăn lao đi vùn vụt, người bay trước, hồn theo sau.

May mà hai người cũng thuận lợi tới toilet, Ninh Sanh vẫn chưa hoàn hồn.

Tiểu Ma Vương trời sinh khỏe như vâm, tiến có thể gỡ mặt trời, lùi có thể nhấc cậu lên khỏi xe lăn rồi kéo vào phòng.

"Cậu ra ngoài đi." Ninh Sanh khó nhọc bám vào chốt cửa để đứng dậy.

Rõ ràng mình đang hết sức chật vật nhưng quay đầu thấy khuôn mặt Tiểu Ma Vương đỏ bừng vì mệt, cậu chợt phì cười.

Từ Lĩnh bất mãn.

"Một ngày nào đó tớ sẽ bế được cậu." Tiếng rống của Từ Lĩnh vang vọng khắp nhà trẻ, "Tớ sẽ lớn lên!"