Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới

Chương 23: Tiêu hết



Dáng vẻ đòi tiền không cần mạng của Trình Hào, lão George không còn gì để nói.

Lão George cũng không phải người thiện lương gì, nhưng thoạt nhìn tuổi Trình Hào không lớn lắm, lão cũng khoan dung Trình Hào nhiều hơn, lão George nói: "Tiểu tử, chớ vì tiền mà không để ý thân thể của mình."

"Cảm ơn sự quan tâm của ông." Trình Hào nghiêm túc nói cám ơn, cảm thấy mình phải nghĩ cách học chịu đòn một chút.

Mỗi một võ sĩ quyền anh, đều phải biết chịu đòn, đời trước anh chịu đòn là chuyện thường như cơm bữa, là một trong những bài huấn luyện.

Đáng tiếc hiện tại bộ thân thể này của anh chưa từng chịu đựng việc bị đánh, không có thói quen chịu đòn.

Trình Hào vừa nghĩ chuyện này, vừa nhận tiền từ tay lão George.

Đánh hai trận như vậy thì có sáu ngàn, so với công việc khác, công việc này tuyệt đối là kiếm tiền nhanh.

Trình Hào gần đây vẫn luôn rất nghèo có chút kích động.

Lão George đoán chừng là để tiện cho Trình Hào tiêu, đưa tiền mệnh giá cũng không lớn, cũng có thật nhiều tờ, Trình Hào nhận lấy, không thèm đếm lại, nhét tiền vào trong túi quần áo của mình để ở một bên, nằm xuống: "Tôi muốn nghỉ ngơi một chút."

Trình Hào tiếp tục nghỉ ngơi, lão George cũng không xen vào nữa, quay người đi ra ngoài —— còn có vài tay đấm khác phải thi đấu!

Trong phòng nghỉ ngơi, bớt người rất nhiều, nhưng vẫn có không ít người ở lại, hai người Geral cùng Dice, còn đang chửi nhau, Carpenter cũng không đi.

Khán giả bên ngoài đã bắt đầu đặt tiền cược cho một vòng quyền anh mới, Trình Hào cũng khôi phục một chút khí lực, bắt đầu mặc quần áo —— thời điểm tranh tài, bọn họ đều cởi trần.

Hôm nay trước khi tới, anh đã nói với Lâm Vũ Tầm là buổi tối có thể phải mười một giờ mới về, bởi vì anh muốn nhìn người khác thi đấu.

Hiện ở đây, tuy rằng bị thương nhẹ, nhưng thi đấu vẫn muốn xem.

Carpenter hỏi: "Tiểu tử, cậu phải đi về à?" Hắn nhớ lần trước Trình Hào so tài xong liền đi, một chút cũng không lưu luyến, làm cho Geral cùng khán giả ở đó càng thêm tức giận.

"Không, tôi muốn đi xem so tài." Trình Hào nói.

"Chúng ta cùng đi." Carpenter nói.

Trình Hào đã nhớ được Carpenter là một trong những võ sĩ quyền anh ở nơi này, anh cùng Carpenter đi ra ngoài, đứng ở cửa phòng nghỉ ngơi xem so tài.

Lúc bọn họ đi ra ngoài, thi đấu mới vừa bắt đầu.

Carpenter nói: "Hiện tại tại thi đấu chính là Nick cùng Seth, Nick nói hơi nhiều, cậu ta là một nhân viên bán bảo hiểm, mấy ngày nữa có thể sẽ chào hàng bảo hiểm với cậu, còn Seth, cậu ta là một cảnh sát."

Trình Hào: "... Cảnh sát?" Trình Hào cũng biết, những tay đấm này đều là võ sĩ nghiệp dư, mà võ sĩ nghiệp dư, đa phần đều không dựa vào đánh quyền mà sống, bọn họ chỉ là thích đánh quyền, hoặc là xem đánh quyền là một con đường kiếm thêm thu nhập.

Nhưng anh không ngờ cảnh sát cũng tới đánh quyền.

Phải biết, từng khán giả này, nhìn liền biết không phải người tốt lành gì!

"Đúng, cậu ta là cảnh sát, cậu có thể tạo mối quan hệ với cậu ta, như vậy sau này nếu cậu bị bị bắt, có thể nhanh chóng được thả ra." Carpenter nói.

Trình Hào: "Cảm ơn..."

Nick cùng Seth thi đấu rất đặc sắc, mà sau khi xem Trình Hào phát hiện, bọn họ so với anh, còn yếu hơn rất nhiều.

Cũng phải, những người này là nghiệp dư, bọn họ chưa tiếp xúc qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Đời trước sau khi anh nổi danh, từng có không ít võ sĩ nghiệp dư tới khiêu chiến anh, anh thường không đồng ý, tình cờ đồng ý, sẽ thoải mái đánh ngã người ta.

Những người kia căn bản không phải là đối thủ của anh.

Người bình thường dùng sở thích nghiệp dư của mình đi khiêu chiến bản lĩnh kiếm cơm của vận động viên chuyên nghiệp, kỳ thực rất buồn cười... Mà những người ở trước mắt, đều ở giai đoạn sở thích nghiệp dư.

So sánh như vậy, bàn luận về kỹ xảo kinh nghiệm, Dice còn có thể so với hai người trước mặt, tuy Geral mạnh nhất, nhưng đáng tiếc tố chất thân thể của hắn quá kém...

Trình Hào bắt đầu phân tích tình huống gặp phải khi mình và những người này đối chiến.

Kết quả phân tích chính là, chỉ cần anh huấn luyện thêm một quãng thời gian, hai người này anh đều có thể đánh bại.

Hiện tại thân thể anh chỉ có mười sáu tuổi, tuy rằng trước đây học qua võ thuật, nhưng đó là kỹ xảo phòng thân mà tiểu thiếu gia học, thời điểm rèn luyện cũng không gian khổ. Cho nên, điều kiện thân thể anh không sánh bằng những người đàn ông trưởng thành dáng người cao lớn.

Ngay cả khi người ta chỉ là người bán bảo hiểm.

Sau khi Trình Hào cùng Dice thi đấu kết thúc, lại so thêm ba trận.

Carpenter giới thiệu tất cả các tay đấm cho Trình Hào, Trình Hào khó khăn nhớ kỹ những người này.

Anh cũng không phải là tên mù mặt, nhưng muốn phân biệt ra được một đám người da đen, vẫn tương đối khó khăn.

Chờ các trận quyền anh đều kết thúc, Trình Hào liền chuẩn bị rời khỏi.

Anh phải về nhà ngủ, nghỉ ngơi thật tốt.

Nắm đấm của Dice thật sự rất nặng, hiện tại trên bụng của anh còn đau...

Trình Hào tạm biệt Carpenter, đi ra ngoài quán bar, dọc theo đường đi, có rất nhiều người đến chào hỏi anh: "Này! Trình!"

"Nhóc khả ái, cậu rất tuyệt!"

"Tuy rằng mày làm tao thua tiền, nhưng mày rất khá."

...

Những người khách này khen Trình Hào, còn có người giơ ngón tay cái lên với Trình Hào.

Trình Hào cười gật đầu với bọn họ, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, nhưng khi anh đi ra bên ngoài, cả người liền không duy trì nổi tư thái kiên cường.

Anh che bụng, nhẹ "Ash" một cái.

Cũng may tuy rằng lực của Dice mạnh, nhưng không thể so với đối thủ đời trước của anh, ít nhất thì chưa có được bản lĩnh đánh gãy xương người khác, cho nên vết thương trên người anh, đều là bị thương da thịt.

Hiện tại Trình Hào đang phát sầu, không biết phải giải thích thế nào với Lâm Vũ Tầm.

Nếu như toàn bộ vết thương ở trên người còn đỡ, nhưng ở trên mặt cũng có vết thương...

Một bên nhịn đau một bên đi về phía trước, một bên còn ở trong lòng nghĩ lý do... Trình Hào đang đi tới, liền bị người ngăn cản, là Chester cùng hai người bạn của cậu ta.

Ba người này nhìn Trình Hào một chút, Chester hỏi: "Anh tham gia quyền anh ở chỗ lão George?"

Trình Hào đứng thẳng người, cau mày nhìn Chester một cái: "Đúng thì thế nào?"

Chester nói: "Thoạt nhìn anh bị thương không nhẹ, bị đánh ghê lắm phải không? Mà cho dù thua, anh cũng có chút tiền chứ..."

Tiếng Chester vừa dứt, một người bên cạnh cậu ta liền đánh một gậy về phía Trình Hào.

Ngay lúc ba người Chester tới gần, Trình Hào cũng đã bắt đầu đề phòng.

Anh không cảm thấy ba tên cắc ké này ngăn cản anh, là tới liên lạc tình cảm với anh, quá nửa là bọn họ không có ý tốt.

Quả thật ba người Chester cũng không có ý tốt, bọn họ bị Trình Hào đánh vài lần, vẫn ghi hận trong lòng, ngày hôm nay bọn họ quanh quẩn bên ngoài quán bar không vào được, càng thấy đều là lỗi của Trình Hào, ai bảo Trình Hào không chịu dẫn bọn họ vào?

Ba người càng nói càng tức giận, liền uống rượu, lá gan lớn hơn, nhìn thấy Trình Hào bị thương đi ra, còn muốn đến chiếm tiện nghi.

Về phần Trình Hào đánh nhau rất lợi hại... Nhưng hắn đang bị thương! Hơn nữa ngày hôm nay bọn họ mang theo vũ khí!

Lúc đánh nhau, có gậy và không gậy thật sự khác nhau nhiều lắm!

Nhưng mà, khi cái gậy kia sắp đánh lên người Trình Hào, Trình Hào nhào về phía trước đá Chester một cước, đá Chester về phía người đang cầm gậy, này còn chưa tính, anh còn xông về phía trước một bước, đoạt gậy đi...

Người còn lại chưa động thủ thấy thế, lập tức liền chạy mất dạng.

Trình Hào: "..."

Trình Hào nhấc Chester lên, phang một cái tát vào mặt Chester: "Chester, tao đã cảnh cáo mày, đừng đến gây sự với tao, không ngờ mày vẫn không học ngoan được!"



"Tôi sai rồi, cầu xin anh thả tôi ra..." Chester khóc ngay lập tức, một dòng nước mũi một dòng nước mắt: "Tôi chỉ là quá đói, đã chừng mấy ngày tôi chưa được ăn, tôi thật sự không có cách nào..."

Trình Hào: "..." Nếu không phải anh đã từng thấy cậu ta khóc lóc kể lể với người chia thức ăn ở trung tâm cứu trợ, nói không chừng anh sẽ tin...

Trước đó bị tiếng khóc đột nhiên xuất hiện của Dice làm cho choáng váng, lúc này Trình Hào nhìn thấy Chester khóc, càng thấy buồn nôn, ngày hôm nay trạng thái thân thể của anh không tốt, lười giáo huấn người, liền ném Chester xuống đất: "Cút đi!"

Chester cùng cái người bị cướp gậy kia, lập tức chạy mất dạng.

Trình Hào mang theo gậy, có chút nhàm chán đi về.

Trình Hào về đến nhà, mở cửa cuốn đi vào, mở đèn, mới phát hiện đã sắp mười một giờ.

Trên người anh có chút đau, nhưng vẫn đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới trở lại phòng ngủ.

Lúc Trình Hào chuẩn bị nằm xuống, Lâm Vũ Tầm bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra: "Anh về rồi... Anh làm sao vậy?"

Lâm Vũ Tầm có chút mơ mơ màng màng đột nhiên ngồi dậy, nhìn Trình Hào.

Mặt Trình Hào sưng phù rồi!

Trình Hào dặn Lâm Vũ Tầm đi ngủ sớm một chút, nhưng Trình Hào không trở về, Lâm Vũ Tầm làm sao ngủ được? Cậu vẫn luôn nằm trong bóng tối, chờ Trình Hào trở về.

Nghe được âm thanh Trình Hào trở về, cậu mới an tâm, sau đó bị dáng vẻ Trình Hào lúc tiến vào làm cho tỉnh.

Kết quả, cậu nhìn thấy Trình Hào bị thương!

Trình Hào bị phản ứng của Lâm Vũ Tầm làm cho sợ hết hồn, trong lòng lại thấy ấm áp: "Tôi không sao, trên đường gặp phải mấy tên đang bắt nạt người khác, thấy việc nghĩa hăng hái nên làm! Cậu không biết đâu, tôi rất lợi hại, một mình đánh ngã vài người bọn họ! Bọn họ đều khóc lóc xin tha! Bọn họ khóc thật xấu!"

"Anh bị thương..." Lâm Vũ Tầm nhìn chằm chằm Trình Hào.

Trình Hào nói: "Chỉ là bị thương ngoài da..." Anh nói mãi, âm thanh liền thấp xuống, lúc Lâm Vũ Tầm nhìn anh, một đôi mắt hạt châu đen lay láy, làm cho anh chột dạ khó giải thích được.

"Chúng ta đi tìm bác sĩ, hoặc là mua chút thuốc." Lâm Vũ Tầm bò dậy.

"Không cần, tôi ngủ một giấc là tốt rồi." Trình Hào vươn tay đè ngã cậu, anh nằm xuống rồi dùng chăn che mình, tiếng ngáy liền vang lên.

Lâm Vũ Tầm: "..." Trình Hào ngủ, xưa nay không ngáy.

Nhưng rõ ràng là, Trình Hào không muốn đi khám bệnh, cậu cũng không có cách nào.

Cậu còn không có tiền, không thể để cho bác sĩ khám cho Trình Hào.

Lâm Vũ Tầm đột nhiên có chút chán ghét mình, cảm thấy mình rất vô dụng, sau đó lại lo lắng ——thái độ của cậu có chút khá dữ, có chút hùng hổ doạ người, Trình Hào sẽ không cảm thấy không vui chứ?

Lâm Vũ Tầm nằm xuống, làm thế nào cũng ngủ không được, ngược lại là Trình Hào giả bộ ngủ, rất nhanh liền ngủ thật.

Hô hấp của người ở bên cạnh đã vững vàng, Lâm Vũ Tầm suy nghĩ một chút, mở đèn.

Cậu cẩn thận xốc chăn của Trình Hào, rồi quần áo của Trình Hào lên... Trên người Trình Hào cũng có vết bầm.

Trình Hào bị người đánh, còn bị đánh cho rất nghiêm trọng.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Vũ Tầm bị người khác đánh không ít.

Cha cậu đối xử với cậu rất tốt, nhưng cũng không phải không đánh cậu, người đàn ông này nhận chịu quá nhiều áp lực cuộc sống, cũng cũng rất dễ dàng nổi giận.

Khi cha cậu mệt mỏi muốn ngủ mà cậu lại ồn ào, cha cậu sẽ đánh cậu, lúc cha cậu đi làm về mà làm cơm chưa xong, cha cậu cũng sẽ đánh cậu, cậu đánh nhau với bọn trẻ xung quanh, cha cậu càng đánh cậu.

Nhưng khi cậu chậm rãi lớn lên, trở nên ngoan ngoãn, cha cậu sẽ không đánh cậu nữa.

Đến khi cậu đến chỗ mẹ cậu, lại bắt đầu chịu đòn.

Cuộc sống khốn khó cùng việc có con trai khuyết tật khiến mẹ cậu trở nên sa đọa mà lại ích kỷ, chỉ cần bà có một chút không hài lòng, sẽ đánh mắng con trai của mình, bất kể là cậu hay là Danny.

Sau đó, cậu lại bị bạn học đánh, bị mấy tên cướp đánh.

Đa số thời gian, Lâm Vũ Tầm đều trầm mặc không phản kháng, cậu cũng không phản kháng được.

Thậm chí lúc bị đánh, cậu cũng không thấy tức giận, cậu đã tập mãi thành quen.

Mà bây giờ thấy trên người Trình Hào có vết thương, Lâm Vũ Tầm lại cảm thấy lửa giận từ trong lòng mình bùng lên.

Trình Hào tốt như vậy, sao lại có người nhẫn tâm thương tổn anh ấy?

Là anh ấy thật sự thấy việc nghĩa hăng hái mà làm, hay là lúc làm việc có mâu thuẫn với người khác?

Lâm Vũ Tầm suy nghĩ rất lâu, đến hừng đông mới ngủ, nhưng cậu vẫn tỉnh sớm.

Lúc cậu tỉnh lại, Trình Hào còn đang ngủ.

Lâm Vũ Tầm rón rén thức dậy, không muốn đánh thức Trình Hào, nhưng giường của cậu không vững chắc, hơi động đậy liền phát ra tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt"...

Trình Hào cũng tỉnh theo

Trình Hào phát hiện thân thể mình bây giờ, thật sự đặc biệt khỏe, không ngờ, anh bị thương chỉ cần ngủ một giấc, trên người không còn đau nữa.

Nhưng vết bầm trên người, phỏng chừng phải hai ngày nữa mới tan.

Trình Hào ngáp một cái, hỏi: "Đã đến giờ à?" Anh vừa nói chuyện, vừa đánh thức Danny.

Kết quả Lâm Vũ Tầm ngăn cản anh: "Trình Hào, anh bị thương, ngày hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Tôi chỉ bị thương một chút ngoài da, không có chuyện gì đâu." Trình Hào nói.

Lâm Vũ Tầm nghiêm túc nhìn Trình Hào, kiên trì đầy mặt: "Anh bị thương, không thể đi."

Trước mặt Trình Hào, Lâm Vũ Tầm vẫn luôn yếu đuối, hiếm khi kiên trì một chuyện như vậy.

Trình Hào suy nghĩ một chút, đồng ý: "Được."

Thấy Trình Hào đồng ý, cuối cùng Lâm Vũ Tầm cũng coi như yên lòng, một mình ra ngoài đi làm.

Mà chờ Lâm Vũ Tầm đi, Trình Hào ngay lập tức đánh thức Danny.

Ngày hôm nay anh không cùng Lâm Vũ Tầm đi ra ngoài cũng không sao, anh có chuyện khác muốn làm!

Danny tỉnh dậy, liền ngoan ngoãn đi rửa mặt, mà chờ nó rửa mặt xong... Trình Hào ôm lấy nó hôn lên trán nó một cái, sau đó mang theo nó ra cửa —— anh có tiền, anh muốn đi mua đồ!

Kỳ thực Trình Hào không có dục vọng mua sắm, dù sao anh chưa bao giờ thiếu đồ.

Mà từ khi đi tới nơi này, cái gì anh cũng muốn.

Mang theo Danny ra cửa, Trình Hào trực tiếp đi đến một tiệm bán quần áo.

Anh chọn cho mình hai bộ quần áo từ trong ra ngoài, rồi lại chọn cho Lâm Vũ Tầm cùng Danny hai bộ, sau đó mua thêm mấy cái quần lót.

Quần lót mà Lâm Vũ Tầm mặc bây giờ, vậy mà dùng quần dài cắt thành!

Mua quần áo xong, anh liền đi mua một cái đồng hồ... Đồng hồ đeo tay không nhìn nhãn hiệu của Trung Quốc rất rẻ, trên Taobao chỉ cần hai mươi, ba mươi tệ là có thể mua được đồng hồ đeo tay rất đẹp, đồng hồ đeo tay nơi này lại đắt hơn rất nhiều, nhưng hiện tại anh có tiền!

Mua đồng hồ đeo tay xong, các loại đồ rửa mặt cũng cần mua một chút, anh đã có kem đánh răng, bàn chải đánh răng, Danny cùng Lâm Vũ Tầm lại không có, dầu gội đầu cũng cần thiết.

Còn có khăn mặt sạch sẽ, một ít chén mới cùng một ít vật nhỏ...

Trình Hào cầm không nổi, chỉ có thể đem đồ về nhà trước, rồi lại mang theo Danny tiếp tục đi mua.

Anh mua một cái chăn mới, cuối cùng còn tìm được một cái nhà sách.

Trình Hào mua mấy quyển sách dành cho nhi đồng trước tuổi nhập học để Danny xem, sách chữ cái, sách toán học, mua mấy cái sổ ghi chép mới, một ít bút bi...cho Lâm Vũ Tầm

Chờ Trình Hào trả tiền xong, anh đột nhiên phát hiện...

Hai trăm đồng anh kiếm được đêm qua, đã xài hết toàn bộ.

Trong lúc nhất thời Trình Hào có chút ngốc.

Lúc trước anh còn muốn, sau khi kiếm được tiền sẽ tích góp lại, sau đó không cho Lâm Vũ Tầm đi làm, kết quả chỉ chớp mắt... Tiền của anh đã xài hết toàn bộ?

Trình Hào mang theo chăn cùng sách, ảo não trở về nhà, này còn chưa tính, anh lại bị chủ nhà trọ ngài Dampier ngăn cản, ngài Dampier nhìn thấy anh mua nhiều đồ như thế cũng không đổi cửa, nổi trận lôi đình.

May là, người phụ nữ ở chung với ngài Dampier, được Lâm Vũ Tầm gọi là dì Beverly kéo ngài Dampier đi.

Mấy ngày nay Trình Hào thường xuyên tán gẫu với Lâm Vũ Tầm, cũng nhắc tới ngài Dampier, biết lúc trước Lâm Vũ Tầm có thể thuê được cái ga ra giá rẻ này, còn nhờ vào Beverly.

Quý bà Beverly, vốn giống mẹ của Lâm Vũ Tầm, làm buôn bán da thịt, nhưng sau đó bà quen biết ngài Dampier, liền sống cùng ngài Dampier.

Ngài Dampier đối xử với bà cũng không quá tốt, ít nhất thì ngài Dampier keo kiệt, không muốn cho bà tiền, nhưng bà có phòng để ở, có đồ ăn để ăn, thậm chí ngài Dampier còn mua cho bà một phần bảo hiểm chữa bệnh.

Quan hệ của mẹ Lâm Vũ Tầm và bà không tệ, lúc trước Lâm Vũ Tầm và Danny cùng đường mạt lộ, bà mới giúp Lâm Vũ Tầm.

Rốt cuộc thì ngài chủ nhà trọ cũng đi... Trình Hào thở dài nhìn về phía Danny: "Danny, trước đây không lâu anh còn hai trăm đồng, hiện tại cái gì anh cũng không có!"

Danny không biết Trình Hào đang nói cái gì, nghi hoặc nhìn Trình Hào.

Trình Hào bế nó lên, cười nói: "Nhưng không sao... Danny, em mặc quần áo mới vào rất dễ nhìn, sau khi anh em mặc vào, khẳng định cũng rất dễ nhìn!"

Danny cao hứng ôm lấy Trình Hào.

Tốc độ mua đồ của Trình Hào rất nhanh, vừa ý liền mua, mua xong liền đi, tiêu hết hai trăm đồng cũng chỉ vừa tới giữa trưa, lúc này, anh lấy ra năm mươi Cent cuối cùng mua bánh mì, cùng Danny chia nhau ăn, coi làm bữa trưa.

Mà vào lúc này, Lâm Vũ Tầm mới vừa ăn cơm ở nhà ăn trường học.

Ăn cơm xong, cậu chạy qua chỗ làm việc, muốn làm xong nhanh việc của ngày hôm nay rồi về nhà, kết quả ở trên đường cậu gặp phải Chester.

Nhìn thấy Chester, Lâm Vũ Tầm theo bản năng mà đi sang bên cạnh, không muốn để cho Chester chú ý tới mình.

Mà Chester vẫn là thấy được cậu: "Tony? Con chuột nhà mày! Hừ! Đừng tưởng rằng có người bảo vệ mày thì mày không sao, một ngày nào đó tao sẽ giáo huấn mày một trận!"

Lâm Vũ Tầm nghe Chester nói, nhìn thấy Chester hất mặt lên thật cao, trong lòng "Hồi hộp" một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì.

Trình Hào, có phải là đánh nhau với mấy người này không?

Mấy ngày nay Lâm Vũ Tầm vẫn luôn không đụng phải đám người Chester, cảm thấy vận may của mình khá tốt, nhưng bây giờ, cậu ý thức được có điểm không đúng.

Trước đây bọn Chester thường đến cướp tiền của cậu, sao đột nhiên không cướp nữa?

Lâm Vũ Tầm đột nhiên nói: "Các người uy hiếp tôi, không sợ tôi nói cho Trình Hào sao?"

Sắc mặt Chester hơi đổi một chút, nhưng nhanh chóng nói: "Mày đi nói đi! Anh ta bị thương không nhẹ chứ hả? Mày xem anh ta có đánh được bọn tao không!"

Tuy Chester nói như vậy, nhưng nói xong, liền ảo não chạy mất.

Cho dù Trình Hào bị thương, cũng đánh thắng được bọn họ.

Lâm Vũ Tầm nhìn bóng lưng cậu ta, cơ thể hơi run rẩy.

Tối hôm qua sau khi trở về Trình Hào không ra cửa, sao Chester biết Trình Hào bị thương.

Vậy là Trình Hào đánh nhau với bọn Chester, mới bị thương.

Đều là vì cậu.

Lâm Vũ Tầm cắn răng, xoay người đi vào một cửa hàng.

Cậu mua một chút bột mì, rồi mua một bình thuốc tẩy, sau đó xem như không có chuyện gì xảy ra trở lại chỗ làm, bắt đầu làm việc.

Trước đây cậu làm việc đều rất nghiêm túc, mà ngày hôm nay có chút qua loa, cũng bởi vậy, hơn hai giờ chiều, cậu đã làm xong công việc của mình.

Cậu biết bọn Chester thích đi nơi nào... Lâm Vũ Tầm cắn răng, bắt đầu tìm người.

Cũng là số cậu may, tìm được bọn Chester rất nhanh.

Bọn Chester có mấy người, cậu không dám tới gần, mà theo thời gian trôi đi, từng người trong bọn họ về nhà ăn cơm, Chester cũng lạc đàn.

"Chester." Lâm Vũ Tầm đứng ở trong một cái hẻm, gọi Chester một tiếng.

Chester quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ Tầm: "Là mày? Có chuyện gì?"

"Mày tới đây, tao có việc hỏi mày." Lâm Vũ Tầm nói.

Chester không chút nghĩ ngợi đi đến chỗ Lâm Vũ Tầm, kết quả cậu ta mới vừa tới gần Lâm Vũ Tầm, Lâm Vũ Tầm lại đột nhiên ném một lượng lớn bột màu trắng về phía cậu ta.