Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới

Chương 51: Đêm Giáng sinh



Ngày hôm sau tuyết vẫn rất lớn như cũ, rất nhiều người nhìn tuyết đọng trên đường, đã không muốn ra cửa, mà Trình Hào vẫn đúng giờ đi tới nhà lão George.

Mỗi ngày lão George thức dậy rất muộn, anh cùng Claude huấn luyện chung trước.

Mấy ngày nay, Trình Hào rất nghiêm khắc với Claude, hơn nữa, phương pháp giáo dục Claude cũng thay đổi.

Từ từ chỉ Claude, thì chỉ không xong, cậu ta sẽ quên, nhưng có thể trực tiếp dạy.

Động vật có thể hình thành bản năng đi săn, Claude đương nhiên cũng có thể hình thành bản năng đánh quyền.

Lúc anh xem Claude là trẻ con, cảm thấy động thủ với Claude không tốt lắm, mà Claude không thể làm trẻ con mãi.

Vì vậy, Trình Hào thẳng thắn thông qua thực chiến dạy dỗ Claude.

Nếu như mới đầu anh làm như thế, Claude chưa chắc đã tiếp thu, dù sao đánh quyền sẽ bị thương, bị đau, đầu óc Claude không thông minh lý giải không được ý chế nhạo trong lời nói người khác, nhưng cậu ta cũng sẽ không đánh hay đáp trả.

Nhưng bây giờ, cậu ta đã xem nơi này thành nhà, nguyện ý nghe Trình Hào nói, còn sợ sẽ bị đuổi ra ngoài... Cậu ta liền đánh rất khá.

Trình Hào cũng coi như là có một người bồi luyện vô cùng tốt.

Trình Hào không thiếu kinh nghiệm, chủ yếu là do thân thể không đủ cường tráng, mà dù luyện thân thể cường tráng, lại không gì tốt hơn việc có một người đầy cơ bắp sức lại lớn vô cùng bên cạnh!

Trình Hào có thể dựa vào kinh nghiệm, nhanh chóng đánh bại Claude, nhưng anh không làm như vậy, ngược lại là cùng Claude so đấu thể lực, vì vậy khi lão George tỉnh ngủ từ trên lầu đi xuống, Trình Hào đã mệt đến gục xuống.

Anh bò dậy không nổi, mồ hôi nhễ nhại nằm trên đất thở mạnh.

Claude cũng không tốt hơn chỗ nào, cậu ta cũng mệt bở hơi tai, nằm ở bên người Trình Hào, một câu nói cũng không nói được.

Lão George cùng Arabella đối với cái này tập mãi thành quen, Arabella nói: "Có thể ăn điểm tâm!"

Sau đó hai người nằm trên đất, đồng thời bò dậy từ dưới đất, khó khăn đi đến bàn ăn ăn cơm.

Chờ ăn cơm xong, bọn họ lại thành một hảo hán rồi!

Trình Hào ăn ăn một hồi, thân thể liền khôi phục một ít, chỉ là trên cánh tay dùng để ngăn cản nắm đấm của Claude, vẫn là một mảnh bầm.

Cũng chính là lúc này, Trình Hào nhìn về phía lão George: "Lão George, tôi có một việc muốn nhờ ông."

"Chuyện gì?" Lão George hỏi, đối với Trình Hào, lão George càng ngày càng càng yêu thích.

Một mặt là bởi vì Trình Hào rất mạnh, mặt khác, thì lại là bởi vì Trình Hào trọng tình cảm.

Hắn thích điểm trọng tình cảm của Trình Hào, trên thực tế, lúc trước để ý đến Trình Hào, cũng là bởi vì Trình Hào không chịu vứt bỏ hai đứa em trai của mình.

Hắn đã từng bị tay đấm của mình phản bội, hắn không muốn lặp lại chuyện như vậy.

"George, Tony muốn đi thi đại học, như vậy Danny không có ai chiếu cố, tôi muốn mang nó tới đây ở." Trình Hào nói.

Kỳ thực trước đó, lão George đã từng đề xuất lời mời với anh, mời anh mang theo Lâm Vũ Tầm cùng Danny đến đây ở cùng nhau.

Lão George không thiếu tiền, phòng trong nhà cũng nhiều, cũng không ngại nuôi thêm hai đứa bé.

Mà Trình Hào không đồng ý.

Ở trong nhà người khác, tóm lại là không thoải mái lắm, càng quan trọng hơn là, anh không muốn làm phiền lão George.

Nhưng bây giờ... Không phiền không được.

Lão George đồng ý, lại hỏi tình huống của Lâm Vũ Tầm.

Trình Hào lại một lần nữa... Khoe khoang Lâm Vũ Tầm một phen.

Trình Hào thật sự cảm thấy Lâm Vũ Tầm rất lợi hại.

Anh đã xem không hiểu sách của Lâm Vũ Tầm!

Trình Hào không cảm thấy mình dốt nát, nếu anh không đánh quyền, an tâm học tập, nỗ lực một chút thi khoa chính quy ở Trung Quốc thì chắc chắn cũng là có thể, nhưng anh chỉ là người bình thường, Lâm Vũ Tầm lại là một thiên tài.

Hơn nữa, anh xem Lâm Vũ Tầm là em trai, cái này làm cho anh đặc biệt thích khoe khoang Lâm Vũ Tầm với người khác, có cảm giác giống gia trưởng thích khoe khoang con mình vậy.

"Cậu ấy thật sự rất tuyệt!" Arabella cũng khen ngợi, lão George lại không nói gì.

Chờ ăn cơm xong, Trình Hào tránh Acapella đi tìm lão George: "Lão George, tôi cảm thấy tôi nên thi đấu nhiều hơn..."

"Cậu muốn kiếm tiền?" Lão George hỏi.

Trình Hào gật đầu, anh xác thực muốn kiếm tiền.

Lâm Vũ Tầm học cần phải bỏ tiền, ngoài ra... Anh ở chỗ lão George ăn không ở không luôn cảm thấy không thoải mái, anh hi vọng mình có thể kiếm tiền cho lão George.

Lão George nói: "Cậu nên tính lâu dài, không nên móc tim móc phổi mà đối xử tốt với người khác... Cậu đối xử tốt với người khác, người khác chưa chắc sẽ báo đáp cậu."

Trình Hào cười nói: "Cậu ấy là đứa trẻ tốt."

Trình Hào cảm thấy, Lâm Vũ Tầm thật sự là đứa trẻ không thể tốt hơn, anh chưa từng thấy người cố gắng như vậy.

Hơn nữa, Lâm Vũ Tầm rất coi trọng anh, anh cảm giác được.

"Được thôi." Lão George không nói thêm gì.

Trình Hào rất quan tâm người khác, anh quan tâm Lâm Vũ Tầm cùng Danny không ngừng, cũng bao quát hắn, Arabella còn có Claude.

Trước đây không lâu, Trình Hào còn kiên trì bảo hắn cùng Arabella đi bệnh viện làm kiểm tra toàn thân.

Trình Hào còn chú ý tới giấc ngủ của hắn không tốt, giúp Arabella làm việc nhà... Claude thì càng không cần nói, sự chăm sóc Claude của Trình Hào, là hắn cũng không làm được.

Lúc trước hắn nhận Trình Hào, chỉ là muốn bồi dưỡng một võ sĩ quyền anh lợi hại, mà cho tới bây giờ, hắn đã xem là Trình Hào cho rằng thế hệ sau gần gũi.

Bên ngoài tuyết càng lúc càng nhiều, tối hôm đó lúc Trình Hào rời đi, lão George nói: "Cậu bảo bọn họ ngày mai chuyển tới đi."

"Không được lão George." Trình Hào nói: "Chờ qua lễ Giáng sinh, tôi mang theo Danny chuyển tới."

Ở trong nhà người khác tóm lại là không quá thoải mái, Trình Hào vẫn quyết định chờ Lâm Vũ Tầm đi rồi dọn nhà.

Đương nhiên, trước đó, anh phải tìm ngài Dampier, đem chuyện sau này bọn họ không mướn phòng nữa báo cho ngài Dampier.

Tối hôm đó, Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm đi tìm ngài Dampier.

Nghe nói Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm không mướn nữa, ngài Dampier có chút không vui, hắn hùng hùng hổ hổ, lại yêu cầu bọn họ sau khi chuyển ra ngoài, trả thêm một tuần tiền thuê nhà.

Trình Hào đồng ý.

Ngài Dampier cũng không phải một chủ nhà trọ tốt, hắn keo kiệt lại táo bạo, nhưng ít nhất thì hắn không phải là người xấu, trước đây khi Lâm Vũ Tầm cùng Danny cùng đường mạt lộ, cũng nguyện ý dùng giá tiền thấp cho bọn họ thuê...

Lâm Vũ Tầm xác định muốn rời khỏi, nhưng sinh hoạt cả nhà bọn họ, vẫn giống như trước.

Chuyện Lâm Vũ Tầm phải đi, ngày hôm sau bọn họ liền nói cho Danny.

Bây giờ tình cảm của Danny với Trình Hào đã rất sâu, sau khi nó biết chuyện này, liên tiếp mấy ngày vẫn đi loanh quanh phía sau Lâm Vũ Tầm, nhưng hoàn toàn không ngăn cản.

Chớp mắt một cái, liền qua hai mươi ngày, lễ Giáng sinh đến.

Trước lễ giáng sinh, chính là đêm Giáng sinh.

Mặc dù là xã khu nghèo, đến ngày 24 tháng 12, bầu không khí cũng rất đậm.

Mấy ngày trước trung tâm cứu trợ đã phân phát một lượng lớn đồ ăn, lại cho một vài gia đình khó khăn chi phiếu phúc lợi, xã công cũng thăm viếng rất nhiều gia đình, cho bọn họ đồ ăn cùng đồ sưởi ấm.

Nhưng, tất cả những thứ này, vào ngày hai mươi bốn này, liền đình chỉ.

Ngày này không ai đi ra ngoài làm việc, mọi người đều ở nhà chờ ăn chơi.

Ngay cả Trình Hào, anh cũng không đến chỗ lão George, mà là ở cùng Lâm Vũ Tầm và Danny.

Lão George có mời bọn họ tới đón lễ, nhưng chỉ anh quen thuộc với bọn lão George, Lâm Vũ Tầm cùng Danny lại không quen, nếu như anh mang theo Lâm Vũ Tầm cùng Danny đi đến chỗ lão George, nhất định sẽ lơ là bọn Lâm Vũ Tầm, bọn Lâm Vũ Tầm nhất định sẽ không dễ chịu.

Cho nên, anh chỉ nên ở cùng Lâm Vũ Tầm và Danny thì tốt hơn.

Trước đêm Giáng sinh trước, trên chợ có một lượng lớn gà tây được bày bán, Lâm Vũ Tầm đã sớm mua một con về, thoa nước sốt rồi đặt ở trên ban công —— gần đây trời rất lạnh, Lâm Vũ Tầm liền ngắt tủ lạnh, đem đồ ăn cần bảo tồn thả vào trong một cái thùng, đặt cái thùng kia lên trên ban công.

Hiệu quả giữ lạnh, còn rất khá.

Đêm Giáng sinh, Lâm Vũ Tầm lấy gà tây ra, nhét vào trong bụng nó một vài thứ, sau đó thà vào trong lò nướng.

Trình Hào nhìn thấy cậu nhét táo vào, có chút hiếu kì vị của táo nướng.

Ngoại trừ gà tây nướng, Lâm Vũ Tầm còn làm đồ ăn khác, trong đó gồm cả sủi cảo.

Đương nhiên, hiện tại cậu không gói sủi cảo thịt heo, thứ cậu gói chính là sủi cảo thịt bò.

Ngoài ra, bởi vì Trình Hào vẫn luôn yêu cầu ăn rau thịt phối hợp, rau dưa cũng không thiếu được.

Những thức ăn này, là Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm cùng nhau làm, trù nghệ của hai người bọn họ giống nhau, làm ra đồ ăn nhìn rất bình thường nhưng khi gà tây nướng được lấy ra khỏi lò nướng, bọn họ đều kinh hãi.

Gà tây nướng, thật sự đặc biệt thơm!

Toàn thân gà tây đều có vị thịt như ức gà, hàm lượng mỡ rất thấp, tất cả đều là an-bu-min, bởi vậy mùi vị cũng không tốt, nhưng Trình Hào muốn tăng cơ, trước đây bọn Lâm Vũ Tầm cũng thiếu thịt ăn, cho nên bọn họ không chê, cùng lắm là không thích.

Nhưng lúc này ngửi thấy được hương vị gà tây nướng, bọn họ thật sự có hơi kinh diễm, lần đầu tiên mong đợi gà tây.

Nhưng mà, khi bọn họ cắn một miếng gà tây, chút mong đợi liền biến mất trong nháy mắt...

Gà tây này... Kỳ thực ăn chẳng ngon gì.

Vẫn là mùi vị khô xốp kia.

Nhưng dù vậy, vẫn là đêm Giáng sinh vui vẻ nhất, từ khi Lâm Vũ Tầm có ký ức tới nay.

Khi cậu ở cùng cha cậu, xưa nay cha cậu lười đón lễ, mẹ của cậu càng không dằn vặt những thứ này... Đêm Giáng sinh đối với mẹ của cậu mà nói, chính là bà có thể kiếm được một ít tiền, sau đó uống say.

Chỉ là, chờ qua lễ Giáng sinh, cậu sẽ phải rời khỏi.

Tâm tình Lâm Vũ Tầm đặc biệt phức tạp.

Cậu không muốn rời đi, nhưng cậu cần một cuộc sống tốt, muốn có tư cách ở bên cạnh Trình Hào, nhất định phải rời đi.

Cái xã khu nghèo này, vào đêm Giáng sinh, cũng tổ chức một ít hoạt động, nhưng Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm đều không tham gia.

Chỉ là sau khi Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm và Danny ăn cơm xong, đặc biệt chạy một chuyến đến chỗ lão George, tặng quà Giáng Sinh cho lão George, Arabella cùng Claude.

Anh cũng chuẩn bị một phần cho Lâm Vũ Tầm cùng Danny, dự định thả vào trong tất ở đầu giường bọn họ.