Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới

Chương 7: Trung tâm cứu trợ



Trung tâm cứu trợ là một cái nhà hai tầng cũ nát nhỏ, trên đó viết "Dịch vụ tình nguyện xã hội khẩn cấp", cửa có dòng người xếp hàng rất dài.

Trình Hào kéo người da đen kia, xếp phía sau đội ngũ, lúc này mới hỏi: "Ở đây phải làm sao để lĩnh đồ ăn?" Anh từ trí nhớ của Trình Cẩm Hạo biết có chỗ như thế, nhưng Trình Cẩm Hạo chưa từng đi lĩnh đồ ăn ở trung tâm cứu trợ, anh cũng không biết quy trình.

Người da đen này nhìn Trình Hào một cái, nói: "Đi vào sau đó điền một tờ đơn, có thể lĩnh đồ ăn."

"Phải điền cái gì trên tờ đơn?" Trình Hào lại hỏi.

"Số an sinh xã hội, nơi ở gì đó." Người da đen này nói: "Nếu trước kia anh đã từng lĩnh đồ ăn ở đây, sẽ không phiền phức như vậy."

Trình Hào: "..."

Trình Cẩm Hạo vẫn tính là có đầu óc, lúc rời nhà ra đi, hắn đánh một trận cùng gia đình hai vợ chồng sống nhờ kia, mang theo hộ chiếu của mình.

Nhưng hắn không có số an sinh xã hội, không có hóa đơn chi phí điện nước để chứng minh, không có rất nhiều thứ.

Tại nước Mỹ mà không có giấy căn cước, thì có thể dùng hộ chiếu, bằng lái, còn có số an sinh xã hội để chứng minh thân phận của mình, thời đại này số an sinh xã hội không bắt đầu phổ cập từ khi còn nhỏ, rất nhiều người chưa thành niên đều không có số này... Hộ chiếu hẳn là cũng được nhỉ?

Mặc kệ có được hay không, cũng phải thử một chút.

Trình Hào nghĩ như thế, nhìn về phía người da đen kia: "Cậu có biết chỗ nào có thể đánh quyền không? Không chính quy, loại có thể kiếm tiền ấy."

Đêm qua Trình Hào luôn nghĩ xem phải kiếm tiền như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện điều duy nhất anh có thể làm chính là đánh quyền.

Quyền anh chính quy, anh tạm thời không thể tham gia, dù sao cũng không có đường, thân thể này cũng không được tiến hành huấn luyện, rất khó đánh thắng, nhưng anh có thể đi tham gia một ít thi đấu không chính quy, cũng chính là tục xưng Hắc Quyền.

Là một võ sĩ quyền anh vô địch thế giới hạng cân nhẹ, anh biết trên thế giới có rất nhiều võ sĩ quyền Anh nổi tiếng có kinh nghiệm, mà thời đại này một ít võ sĩ quyền Anh có tiếng, đều từng trải qua Hắc quyền.

Đương nhiên, Hắc quyền chân chính, cũng không nguy hiểm như trong tiểu thuyết viết, tuyển thủ Hắc quyền cũng không cường đại như trong tiểu thuyết viết, trên thực tế, sau khi có thi đấu quyền anh chính quy, cường giả chân chính bình thường sẽ không tham gia Hắc quyền, chạy đi tranh vô địch.

Đánh Hắc quyền vừa nguy hiểm vừa cực khổ, kiếm tiền cũng không nhiều, sao bằng tham gia thi đấu chính quy, được người kính ngưỡng lại khiến người mong đợi?

Cho nên mới nói, thực lực tuyển thủ Hắc Quyền, không sánh được với tay đấm chính quy.

Mà sân của Hắc quyền, trên căn bản chính là những nơi như quán bar, tình huống bây giờ của anh, hoàn toàn có thể tìm một chỗ Hắc quyền nhỏ đánh mấy trận, thuận tiện huấn luyện một chút, khôi phục sức chiến đấu của mình.

Đương nhiên, quan trọng nhất là kiếm tiền ăn cơm.

Người da đen kia sững sờ: "Anh muốn đánh quyền?"

"Tôi là một võ sĩ quyền anh." Trình Hào nói.

"Ôi trời ạ! Thì ra ngài là võ sĩ quyền anh! Chẳng trách lợi hại như vậy!" Người da đen này làm ra biểu tình cùng động tác khoa trương, ánh mắt nhìn Trình Hào thay đổi hoàn toàn.

Nếu như trước kia, cậu ta còn có tâm tư xài mánh lới trước mặt Trình Hào, một lòng nghĩ chạy trốn, lúc này rõ ràng là đã không có gan này.

"Cho nên cậu biết nơi như thế sao?" Trình Hào hỏi.

"Tôi biết!" Người này nói: "Ở xã khu của chúng ta, trong quán rượu lão George, mỗi đêm đều có người đánh quyền! Nhưng bọn họ không cho tôi vào, tôi chưa từng thấy dáng vẻ đánh quyền của bọn họ."

"Sau này cậu mang tôi tới đó nhìn." Trình Hào nói.

Người da đen này đồng ý ngay lập tức, dáng vẻ cao hứng, còn nói: "Tôi có xem thi đấu quyền anh trên TV, những người kia thật sự lợi hại... Tôi có thể trở thành võ sĩ quyền anh không?"

Người này vóc dáng nhỏ gầy, trên người không có cơ thịt gì, lá gan còn nhỏ, hoàn toàn không có điều kiện trở thành võ sĩ quyền anh, chớ nói chi là nhân phẩm cậu ta không tốt, đêm qua còn bắt nạt Lâm Vũ Tầm...

Trình Hào chuẩn bị đả kích cậu ta một cái, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Cậu bao lớn?"

"Mười bốn tuổi!" Người này nói.

Trình Hào nói: "Nếu như cậu bắt đầu nỗ lực từ bây giờ, nói không chừng có thể thành công." Dù sao cũng chỉ là một người chưa thành niên, anh không cần đả kích cậu ta.

Người da đen này nhất thời cao hứng.

Đội ngũ xếp hàng trước trung tâm cứu trợ rất dài, người trước mặt nhích từng bước một, tốc độ lĩnh cứu tế rất chậm.

Trình Hào xếp hàng hai tiếng, vậy mà còn không đến lượt, nhưng từ người da đen này, anh biết được nhiều chuyện hơn.

Người da đen này tên là Chester, cậu ta không biết cha mình là ai, vẫn luôn sống cùng mẹ.

Mẹ của cậu ta mang thai từ lúc học trung học, cho tới bây giờ đã lục tục sinh tám đứa, học lực thấp cùng việc sinh đẻ không ngừng làm cho bà không tìm được việc làm, cả nhà bọn họ vẫn dựa vào từ thiện cùng cứu trợ mà sống

Về phần tại sao cậu ta bắt nạt Lâm Vũ Tầm... Trình Hào nói bóng nói gió nghe được một ít tin tức từ phía cậu ta, đoán được đại khái.

Ở cái xã khu này, Lâm Vũ Tầm là người da vàng duy nhất, có một em trai bị câm lại không có cha mẹ, đương nhiên liền thành tầng thấp nhất xã hội, ai cũng có thể bắt nạt.

Lúc trước, Chester ở xóm nghèo này cũng là đối tượng bị người khi dễ, nhưng tình hình cậu ta khá hơn một chút so với Lâm Vũ Tầm, sau khi bị người khác bắt nạt, chạy đi bắt nạt Lâm Vũ Tầm cho cân bằng.

Ngoài ra, Lâm Vũ Tầm bị bắt nạt, còn có liên quan đến việc cậu không hợp với người nơi này.

Dựa theo lời Chester giải thích, Lâm Vũ Tầm là người có thành tích tốt nhất trong trường học.

Khi tất cả mọi người không đọc sách, Lâm Vũ Tầm thành tích tốt, liền thành dị loại, chớ nói chi là cậu còn rất hướng nội, không có bạn bè.

Dựa theo lời Chester, Lâm Vũ Tầm giống như "Phó Mãn Châu", vừa nhìn là biết đồ xấu xa.

Phó Mãn Châu là một nhân vật phản diện người Hoa trong phim ảnh và tiểu thuyết phương Tây, khuôn mặt hắn nham hiểm, mặc trang phục quan chức Thanh triều, cực kỳ thông minh mà rất tà ác, lập chí hủy diệt thế giới...Trong một trăm năm trước, có rất nhiều phim điện ảnh về hắn, cái gì mà" Bác sĩ thần bí Phó Mãn Châu", "Phó Mãn Châu trở về" các loại, khiến cho người phương Tây sợ hãi người Hoa.

Bọn Chester cảm thấy Lâm Vũ Tầm giống Phó Mãn Châu, chắc chắn là cả ngày chỉ nghĩ giết người như thế nào.

Trình Hào: "..."

Đây là cái gì vậy! Thành tích tốt còn bị bắt nạt? Tính cách hướng nội một chút liền bị xem là đại nhân vật phản diện?

Trong lòng Trình Hào không cao hứng, vậy mà Chester còn nói: "Đương nhiên, anh không giống Phó Mãn Châu, anh giống Lý Tiểu Long, anh biết công phu Trung quốc!"

Trình Hào có chút ngứa tay, anh đưa tay nhéo lỗ tai Chester, sau đó dùng lực xoắn một cái: "Sau này cậu tốt nhất là không bắt nạt Lâm Vũ Tầm, nếu như bị tôi thấy cậu bắt nạt cậu ta, tôi nhất định sẽ cho cậu cảm thụ thật tốt cái gì gọi là công phu Trung quốc!"

Chester khoa trương hét thảm lên, liên tục bảo đảm mình sẽ không bắt nạt Lâm Vũ Tầm, mà người chung quanh nhìn thấy màn này, đều ngoảnh mặt làm ngơ.

Rốt cuộc thì đội ngũ xếp hàng cũng tới lượt mình, Trình Hào đi vào trước, nhìn thấy bên trong có một cái tủ, ngồi phía sau tủ là một người phụ nữ da trắng, hướng lên trên tường, lại có một hàng chữ lớn —— "Cấm bán thực phẩm cứu trợ!"

Trình Hào biểu đạt mình muốn lĩnh đồ ăn cứu trợ, nhưng mà bị từ chối.

Anh không có ghi chép cư trú ở xã khu này, anh còn chưa trưởng thành.

Người chưa thành niên có thể đến lĩnh cứu trợ, nhưng ít ra gia đình của người đó, trước tiên phải đăng ký ở nơi này, trở thành người thu nhập thấp.

Trình Hào không lĩnh được cả một hộp sữa bò, mà người phụ trách phân phát thực phẩm cứu trợ đã bắt đầu gọi người kế tiếp.

Người kế tiếp chính là Chester.

Trình Hào vẫn chờ Chester mang mình đi tìm chỗ đánh quyền, nên đứng ở chỗ cũ đợi một lát, sau đó liền thấy Chester đột nhiên lau mắt khóc lên: "Ôi trời ạ, nhà tôi không có đồ ăn, em trai em gái tôi sẽ phải chết đói... Ngài biết đấy, nhà tôi có nhiều trẻ con như vậy, ông trời... Cầu xin người mau cứu chúng con..."

Cậu ta khóc bi thương như vậy, Trình Hào sắp kiềm chế không nổi mà sinh đồng tình, cái người phân phát đồ ăn càng không cần phải nói, rõ ràng là cô ta biết Chester, an ủi: "Đừng khóc, tôi sẽ cho cậu một ít đồ ăn... Ngày hôm nay có sữa bò cùng sandwich."

Đại khái là cân nhắc đến việc nhà Chester đông người, cô ta cho Chester ước chừng hai mươi cái sandwich, còn có hai mươi hộp sữa bò.

Lúc Chester ôm đồ ăn đi ra, Trình Hào có chút ghen tỵ.

Anh còn đang bị đói!

May là, Chester rất rộng rãi, sau khi rời khỏi trung tâm cứu trợ liền tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, vừa bắt chuyện với Trình Hào vừa ăn, còn mở một cái sandwich ra: "Trình, anh muốn ăn không? Hay quá, đây là sandwich xúc xích hiếm thấy!"

Cậu ta nói xong, liền lấy miếng xúc xích mỏng manh kẹp ở giữa cái sandwich trên tay mình ra, nhét vào trong miệng, ăn xong, cậu ta tiếp tục lấy cái sandwich nữa, sau đó lại một lần nữa lấy xúc xích trong đó ra ăn.

Trình Hào nhìn tiêu chuẩn ăn uống này của cậu ta mà than thở.

Lấy từ tay cậu ta tầm mười cái sandwich, lại cầm mấy hộp sữa bò, Trình Hào nói: "Đây coi như là bồi thường ngày hôm qua cậu bắt nạt Lâm Vũ Tầm."

Người này cùng bạn bè của cậu ta phá hư cửa nhà Lâm Vũ Tầm, anh còn phải nghĩ biện pháp sửa cửa, đương nhiên muốn thu chút bồi thường.

Chester không để ý việc Trình Hào lấy đồ ăn của mình chút nào, thậm chí cực kỳ hào phóng nói: "Anh có muốn đi nữa không? Tôi có rất nhiều đồ ăn!"

"Cậu nên mang về nhà." Trình Hào nói, xé một cái sandwich ra ăn.

Cái sandwich không nhỏ có thể để cho người ta ăn tương đương một bữa cơm, anh ăn một hơi năm cái.

Anh có thể cảm giác được vết thương của mình đang khôi phục, sở dĩ lâu như vậy rồi còn chưa khôi phục có triệt để, hoàn toàn là vì anh bị thương quá nghiêm trọng.

Mà chỉ cần nuôi thêm hai ngày, hẳn là sẽ không sao nữa.

Trình Hào ăn xong năm cái sandwich, Chester đã ăn xong toàn bộ xúc xích trong mấy cái sandwich của cậu ta, còn dùng tay cầm xúc xích mà ăn.

Trình Hào rõ ràng nhớ là, người này sau khi bị anh đánh ngã xuống đất tay dính đầy đất, còn chưa có rửa tay.

Bị Trình Hào nhìn, Chester khó hiểu mà nhìn tay của mình: "Làm sao vậy?"

"Không có gì... Chúng ta về trường học đi." Trình Hào nói, anh đã nói với Lâm Vũ Tầm là buổi trưa sẽ tới, vậy chắc chắn phải qua xem một chút, buổi chiều lại đến quán bar có thể đánh quyền cũng được.

"Đúng, cần phải đến trường học xem thử, không biết ngày hôm nay trường học có thịt ăn hay không." Chester cởi áo sơ mi của mình bọc đống sandwich không còn xúc xích lại, cùng Trình Hào đi về phía trước.

Mà vào lúc này, Lâm Vũ Tầm đã tan học từ lâu.

Trường học sắp ăn cơm trưa.

Nếu là lúc trước, Lâm Vũ Tầm sẽ tranh thủ thời gian cầm cái mâm đi lấy đồ ăn, nhưng ngày hôm nay cậu không làm như thế, mà là đứng dưới tàng cây ở cửa trường học, chờ Trình Hào.

Cậu là một người Hoa, cha mẹ cậu, là đời sau của công nhân người Hoa đã từng đến nước Mỹ sửa đường sắt.

Những người Hoa như bọn họ đều chịu khổ nhọc, nếu không gặp phải bất ngờ, bọn họ có thể thông qua hai bàn ta cần lao của mình trải qua cuộc sống coi như không tệ, mà nước Mỹ không chỉ ra luật bài trừ Trung Quốc, đối với người Hoa cũng không tốt đẹp gì, cấm người Hoa làm một số công việc.

Cha mẹ cậu, cũng đành giãy giụa tại tầng chót, bọn họ không biết tiếng Trung, tiếng Anh cũng học bình thường thôi, đành dựa vào bán sức lao động kiếm sống.

Chính bởi vì như vậy, mẹ của cậu quen một người da trắng, sau này người da trắng kia còn nguyện ý lấy bà, liền rời khỏi cậu và cha cậu, khi đó cậu chỉ có năm tuổi.

Rất nhiều năm sau đó, cậu vẫn đi theo cha cậu sinh sống, cha cậu trầm mặc ít nói, không nói chuyện nhiều với cậu, chỉ thỉnh thoảng bảo cậu đi học cho giỏi.

Cậu vẫn luôn dụng tâm đọc sách, mà năm cậu mười ba tuổi, cha cậu qua đời.

Cha cậu không có người thân, cậu mười ba tuổi, cuối cùng bị đưa đến cạnh mẹ cậu.

Khi đó, mẹ cậu đã ly hôn với người da trắng kia, mang theo Danny câm điếc sống ở xã khu này.

Cuộc sống gian khổ khiến cho mẹ cậu say rượu, còn thích đánh người, thậm chí bà hoàn toàn không thấy hai đứa con mình, lúc cậu vừa tới, Danny vì luôn chịu đói, trên người không được mấy lạng thịt.

Cậu cẩn thận giấu lương thực không cho mẹ cậu cầm đi đổi rượu, dụng tâm chăm sóc Danny, tuy rằng cảm thấy được cuộc sống khổ sở, nhưng vẫn có hi vọng.

Cậu rất thông minh, nói không chừng có cơ hội vay học đại học, làm một bác sĩ.

Nghe nói tai của Danny, có cơ hội chữa khỏi.

Nhưng mà, mẹ cậu qua đời.

Lúc mẹ cậu còn sống, tuy rằng cậu không được yêu thích, nhưng ít ra không bị bắt nạt, sau khi mẹ cậu qua đời, có một số người sẽ tìm cơ hội đánh cậu.

Danny càng không cần phải nói, đứa nhỏ này chỉ chơi ở cửa nhà, cũng có thể bị người khác đột nhiên chạy tới đẩy ngã, mấy lần sau, cậu thậm chí không dám để cho Danny ra khỏi cửa.

Nhưng, càng làm cho cậu không thể tiếp thu, là không ai nói chuyện với cậu.

Danny không biết nói chuyện, người chung quanh cũng không nói chuyện với cậu, thậm chí tất cả đều né còn không kịp... Cậu không biết phải xử sự ra sao với tất cả những thứ này, cậu cảm thấy rất thống khổ.

Thành tích của cậu rất tốt, nhưng đây không phải ưu điểm của cậu, trái lại thành nguyên nhân bị người khác công kích.

Người chung quanh sẽ nói: "Xem kìa, thằng đó học tập nghiêm túc như vậy... Nó tưởng nó là người da trắng sao?"

Đồng thời, cậu cũng phát hiện cậu muốn học đại học, đó là chuyện không thể nào.

Cậu không thể đi vay.

Cậu cũng không cảm thấy, mình còn có thể kiên trì bao lâu—— ở trong trường học khi bị công kích, cậu thậm chí cũng không dám đợi ở trong trường học.

Cậu cảm thấy, không nên hy vọng xa vời thứ không thuộc về mình.

Cậu cảm thấy mình sắp không tiếp tục kiên trì được, nếu không phải cậu chết rồi Danny sẽ sống không nổi, có lẽ cậu sẽ lựa chọn kết thúc tính mạng của mình...

Cũng chính lúc này, có người hướng cậu cầu cứu, nói tiếng Trung.

Cậu quỷ xui thần khiến cõng người về nhà, còn lấy đồ ăn đã giấu cho anh ta ăn.

Cậu không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng có thể có người nói chuyện với mình.

Lâm Vũ Tầm đứng ở cửa trường học chờ Trình Hào.

Cửa sắt phòng thuê hỏng, đồ ăn ăn hết rồi, cậu đắc tội mấy người da đen —— những người kia bị Trình Hào đánh, sau này nhất định sẽ đến gây sự với cậu trầm trọng hơn.

Đối mặt với tuyệt cảnh, lại không thấy khó chịu... Dù sao hiện tại đã có người nói chuyện với cậu.

Lâm Vũ Tầm đứng ở cửa trường học đợi rất lâu, Trình Hào vẫn không tới.

Thời gian ăn cơm trưa sắp kết thúc, Trình Hào vẫn không thấy tăm hơi.

Có phải.. anh ta đi rồi không?