Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới

Chương 9: Máy bay giấy



Trong quán bar rất tối tăm, tuy rằng lúc này bên trong không ai, nhưng năm này tháng nọ đã khiến mùi thuốc lá thẩm thấu vào vách tường từ lâu, tràn ngập cả căn phòng.

Mùi vị kia quái quái, rõ ràng không phải thuốc lá phổ thông lưu lại... Trình Hào cảm thấy mình ngừng thở như vậy có chút vô căn cứ —— anh không thể không hô hấp.

Chờ anh ổn định lại, có thể tham gia cuộc so tài chính quy và thu được tiếng tăm nhất định, anh nhất định sẽ không trở lại nơi như thế này.

Mặc dù trong lòng Trình Hào nghĩ như vậy, vào lúc này, nhưng vẫn khẩn cấp cần công việc như thế.

Tiến vào quán bar rồi, Trình Hào mới phát hiện quầy rượu bên trong lớn hơn nhiều so với anh tưởng tượng, mà lúc này, đang có người dọn dẹp quán bar.

Bọn họ quét ra đủ loại rác thải, thậm chí trong đó còn có bãi nôn.

Lão người da đen dẫn anh vào tìm một cái ghế ngồi xuống, lúc này mới nhìn về phía Trình Hào: "Tiểu tử, cậu biết quy định đánh quyền của nơi này không?"

Trình Hào nói: "Tôi không biết, tôi chỉ biết là tôi rất thiếu tiền."

"Được rồi, tới nơi này đánh quyền, đa phần đều giống cậu." Người da đen này nói: "Tôi có thể giảng một chút quy củ của nơi này cho cậu, tôi gọi là George, cậu tên gì?"

Trình Hào đã có suy đoán từ trước, hiện tại cuối cùng cũng coi như xác nhận —— người da đen này, chính là người chủ quán bar lão George.

Trình Hào nói: "Tôi tên Trình Hào, ông có thể gọi tôi là Trình."

"Được, vậy sau này tôi gọi cậu là Trình." Lão George nói, sau đó một bên hút thuốc, một bên nói đến quy định đánh quyền ở đây cho Trình Hào.

Cuộc so tài chính quy, trước trận đấu đều cần cân nặng, sau đó sẽ cùng người có cân nặng không xê xích lắm tiến hành thi đấu.

Mà ở nơi như thế này, quy định không nghiêm khắc như vậy.

Nhưng nơi thi đấu quyền anh như chỗ này, cũng giống thi đấu chính quy, không thể công kích sau gáy, cổ họng còn có hạ bộ đối thủ, dù sao công kích nơi như thế này, rất dễ dàng chết người, mà loại thi đấu không chính quy này, tuy rằng bọn họ thích máu tanh một chút, nhưng không hy vọng chết người.

"Ở chỗ này của tôi, có khả năng phải so đấu với người nặng hơn mình, không phải nặng hơn một chút, mà là cái loại nặng hơn hai mươi kg ấy. Chỗ này của tôi có bác sĩ, nhưng kỹ thuật hắn không tốt, nếu cậu bị thương nghiêm trọng, e rằng hắn sẽ không có biện pháp giúp cậu, còn có, nơi này không phải đấu theo hiệp, cậu cần phải đánh với đối thủ của cậu, chỉ khi cậu đánh ngã hắn ta, mới coi như thắng..." Lão George nói rất nhiều.

Trình Hào suy nghĩ một chút, cảm thấy mình có thể tiếp thu: "Thù lao tính thế nào? Ông biết, tôi cần tiền."

Lão George nói: "Người tới chỗ của tôi xem quyền anh, đều phải đặt cược! Tổng số tiền đặt cược của mỗi một trận quyền anh, lấy ra bốn phần trăm làm thù lao của người thắng, lấy ra một phần trăm làm thù lao của người thất bại."

"Còn lại thì sao?" Trình Hào hỏi.

Lão George nói: "Còn lại, năm phần trăm thuộc về tôi, chín mươi phần trăm đưa cho người đặt cược thắng"

Lão George làm như vậy rất thông minh, ít nhất rượu của lão chắc chắn sẽ không lỗ vốn, Trình Hào nói: "Tôi đồng ý."

"Cậu bao nhiêu tuổi?" Lão George hỏi: "Tôi cần phải đăng ký một chút thông tin của cậu."

"Mười sáu." Trình Hào nói.

"Rất trẻ." Lão George quét Trình Hào một cái, lại hỏi thêm mấy vấn đề, như là nơi ở các loại, nhưng Trình Hào không đáp lại được, lão cũng không thèm để ý.

Hắn đăng ký đơn giản thông tin của Trình Hào, cuối cùng nói: "Chỗ của tôi mỗi thứ ba cùng thứ sáu đều sẽ có thi đấu, lúc đó cậu có thể tới đây sớm, tôi sẽ sắp xếp cho cậu."

"Cảm ơn." Trình Hào nói, lại hỏi: "Hôm nay là thứ mấy?"

Lão George tức giận nói: "Thứ ba! Tối hôm nay cậu muốn tới sao?"

Trình Hào cự tuyệt: "Hôm nay sợ rằng không được." Trên người anh có thương tích, ngày hôm nay đến tham gia thi đấu sợ là không muốn sống nữa... Ngoài ra, anh cũng cần thời gian thích ứng một chút toàn bộ thân thể mới này.

"Vậy thì chờ lần sau." Lão George nói.

"Được." Trình Hào đáp lại.

Trình Hào cùng lão George xác định xong, liền rời khỏi quán bar này.

Mà anh vừa mới đi ra khỏi quán bar, liền gặp Chester.

Nhìn thấy Trình Hào, Chester lập tức chạy tới: "Sao anh có thể làm như vậy! Anh vậy mà ném tôi ra!"

"Tôi chưa từng đồng ý mang cậu vào." Trình Hào nói.

Chester có chút tức giận, không ngừng oán trách, Trình Hào rốt cục không nhịn được giơ giơ quả đấm của mình: "Cậu muốn nếm thử tư vị quả đấm của tôi à?"

Chester rụt cổ một cái, chạy như một làn khói.

Trình Hào thấy cậu ta đi, liền đi về chỗ ở của Lâm Vũ Tầm.

Cửa cuốn vẫn như vậy, anh tính lát nữa thử bẻ cái cửa này lại... Trình Hào lấy chìa khóa ra, đang muốn mở cửa, liền thấy một người da đen giống như quả cầu chạy tới chỗ mình.

Anh không biết cách nhận biết dáng vẻ của người da đen cùng người da trắng, không biết phải hình dung bộ dáng người da đen trước mắt như thế nào, chỉ có thể khẳng định một điều, người da đen này, thật sự là cực kỳ mập!

"Tiểu tử thúi! Bây giờ mày ở cùng Tony?" Người da đen mập lớn tiếng hỏi.

Nghe âm thanh này, Trình Hào liền biết người này là ai —— vị này chính là chủ nhà trọ từng ra trận vào đêm qua và sáng sớm hôm nay.

Lúc đó anh chỉ nghe được tiếng của chủ nhà trọ, hiện tại xem như là nhìn rõ ràng bộ dáng chủ nhà trọ.

Nhìn ra được, hắn sống rất tốt.

Trình Hào nói: "Không có, tôi là bạn học của cậu ấy, có việc tìm cậu ấy nên mới lại đây, thế nhưng mấy người da đen phá hỏng cửa, tôi đi không được." Trước đó người chủ nhà trọ này nói qua, ở thêm một người phải thêm tiền thuê nhà... Anh ở đây ăn không ở không đã rất ngượng ngùng, cũng không thể khiến cho Lâm Vũ Tầm bỏ thêm tiền thuê nhà.

Với lại trên người anh không có đồng nào, không bỏ ra nổi tiền thuê nhà chưa nói, thậm chí còn ngóng trông có thể tiếp tục ở lại đây —— nếu Lâm Vũ Tầm không cho anh ở lại, anh sẽ phải lưu lạc đầu đường.

Chủ nhà trọ mập nghi ngờ nhìn Trình Hào một cái: "Tiểu tử thúi, mày nói thật chứ?"

"Là thật! Quý ngài này, những người da đen ngày hôm qua quá ghê tởm, dám làm hư cửa nhà ông, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp ông sửa thật tốt cái cửa!"

Trình Hào vừa nói như thế, lực chú ý của chủ nhà trọ liền bị dời đi, chửi bới những người da đen đến phá cửa, đương nhiên cũng không quên bắt Trình Hào bồi thường: "Nếu không phải là bọn mày, những người da đen kia cũng sẽ không đến đập cửa nhà tao, cho nên bọn mày nhất định phải sửa cửa cho tốt!"

Trình Hào liên tục đồng ý.

Lúc này chủ nhà trọ mới hài lòng rời đi, thấy hắn đi, Trình Hào thở phào nhẹ nhõm, mở cửa vào phòng.

Đêm qua Lâm Vũ Tầm giặt sạch quần áo, để ở phòng ngoài hong khô, mà bên trong trong phòng ngủ, Danny đang chơi kéo khoen lon.

Trình Hào liếc mắt nhìn, phát hiện mình mang về năm cái sandwich có một cái đã bị mở ra, nhưng chỉ ăn một nửa.

Đứa nhỏ này là người câm điếc, nghe không hiểu mình nói chuyện, mà Trình Hào không có chuyện để làm, liền dứt khoát ngồi xuống bên cạnh nó, sau đó cầm lấy tờ báo cũ ngày hôm qua Lâm Vũ Tầm xé ra để viết tên, dùng một phần trong đó gấp thành một cái máy bay giấy.

Ban đầu Danny cũng không để ý anh, nhưng sau đó liền nhìn anh chằm chằm, con ngươi cũng không chớp một chút.

Máy bay giấy được gấp xong rất nhanh, Trình Hào liếc mắt nhìn Danny, cầm máy bay giấy ném về phía trước một cái.

Máy bay giấy cứ như vậy bay ra ngoài.

Miệng Danny hơi mở lớn, nhưng cũng không có động tác gì, chỉ là ánh mắt dính chặt vào máy bay giấy.

Trình Hào cười cười, lấy máy bay giấy về, sau đó lại ném ra ngoài một lần nữa.

Máy bay giấy xoay một vòng bay một đoạn, rồi rơi xuống đất.

Trình Hào lại đem máy bay giấy lượm về một lần nữa, sau đó bỏ vào trên tay Danny.

Danny nhìn chằm chằm máy bay giấy một lúc, ném một cái về phía trước.

Nó không biết cách ném máy bay giấy, máy bay giấy nhanh chóng rớt xuống, nhưng nó vẫn thấy cao hứng như cũ. Nó đứng lên, bò xuống giường đi nhặt máy bay giấy.

Lúc trước Trình Hào còn lo lắng đứa nhỏ này còn có vấn đề khác hay không, hiện tại yên tâm nhiều hơn, có suy đoán với biểu hiện trước giờ của đứa nhỏ này.

Mẹ qua đời, chỉ có một người anh không tính là thân cận ở bên... E rằng nó chỉ cố ý biểu hiện là biết điều.

Danny là trẻ con, còn là đứa trẻ không có đồ chơi cùng bạn chơi cùng.

Đối với người khác mà nói, một cái máy bay giấy rất bình thường, nó lại thích cực kỳ, chơi trong phòng ngủ một lát, cảm thấy chỗ quá nhỏ, nó nhìn Trình Hào một cái, liền đi ra gian phòng lớn hơn chút ở bên ngoài để chơi.

Trình Hào cũng đi theo ra ngoài.

Anh biết đứa bé này không nghe thấy, nhưng nhìn thấy nó chơi rất vui, vẫn cười khích lệ: "Danny giỏi quá!"

"Lần này ném rất khá!"

"Em thật là lợi hại!"

...

Đời trước cha mẹ Trình Hào chết sớm, trước khi cha mẹ qua đời trong nhà cũng rất nghèo, bởi vậy sau khi vào đội quyền anh của tình, có một lần tâm lý xảy ra vấn đề, còn có chút tự ti quá đáng.

Sau đó, huấn luyện viên đội quyền anh dẫn anh đi xem gặp bác sĩ tâm lý, còn thay đổi biện pháp khen anh, anh mới chậm rãi bình phục.

Anh còn phát hiện tâm lý ám chỉ cực kỳ quan trọng, ví dụ như anh vẫn luôn ám chỉ mình, nói mình sẽ trở thành võ sĩ quyền anh lợi hại nhất trên thế giới, sau đó anh thật sự vô địch thế giới.

Trong những năm đó, anh lục tục xem một chút sách về phương diện tâm lý, mặc dù không học theo hệ thống, nhưng ít ra cũng biết một chuyện, đó chính là trẻ con cần được cổ vũ, cần dành cho yêu cùng thừa nhận.

Danny tuy rằng không nghe được, nhưng nhìn thấy.

Anh đứng ở bên cạnh, để ý Danny, vỗ tay cho Danny, Danny nhất định sẽ thật cao hứng.

Trình Hào nghĩ không sai.

Vừa bắt đầu tuy rằng chơi, động tác của Danny chậm rì rì, cũng không cười, nhưng khi anh ngồi ở bên cạnh nhìn, còn cười cổ vũ và vỗ tay, động tác Danny càng lúc càng nhanh.

Lúc nó ném máy bay giấy, cũng không giống lúc bắt đầu, chỉ đứng mà ném, nó thậm chí bắt đầu nhảy dựng lên ném.

Nhìn thấy Danny như vậy, động tác vỗ tay của Trình Hào càng lớn, giơ ngón tay cái lên với Danny: "Em tuyệt vời lắm, Danny!"

Danny ném máy bay giấy xong, liền nhìn Trình Hào, bây giờ thấy dáng vẻ Trình Hào như vậy, khóe miệng của nó cong lên, nở nụ cười.

Nó là con lai, dung mạo vốn rất đẹp, đại khái là bởi vì đều ở trong phòng không ra khỏi cửa, da dẻ đặc biệt trắng, hầu như không có tỳ vết, hiện tại nụ cười này, thoạt nhìn vô cùng khả ái, như tiểu thiên sứ.

Trình Hào đứng lên, cho nó một cái ôm, lại giơ ngón tay cái lên.

Danny càng cao hứng, vừa cười vừa chạy đi nhặt máy bay giấy.

Trình Hào thì lại đứng ở bên cạnh, không ngừng mà cổ vũ.

Đứa nhỏ Danny này mới chạy một lúc đã thở hổn hển, rõ ràng có chút thiếu vận động, cổ vũ nhiều chút, để nó chạy một chút ở trong phòng rất tốt!

"Danny, em thật sự là tiểu thiên sứ!" Trình Hào nói, anh mới vừa nói xong, nghe được tiếng cửa cuốn lay động, đồng thời nhìn thấy Lâm Vũ Tầm chui ra từ dưới cửa cuốn.

Sau khi anh vào nhà, nghĩ muốn thông gió một trận, nên không đóng cửa lại, dù sao hiện tại cái cửa này chỉ có thể kéo cao không tới 1 mét, người bên ngoài không nhìn thấy bên trong, không sẽ lộ việc riêng tư.

Chính bởi vì như vậy, Lâm Vũ Tầm không cần chìa khóa, có thể trực tiếp chui vào.

Quần áo trên người Lâm Vũ Tầm có chút bẩn, cả người thoạt nhìn rất mệt mỏi, lúc này, cậu nhìn thẳng vào mắt Trình Hào, nhìn ngơ ngác.

Trình Hào nở một nụ cười thật to với cậu, chào hỏi cậu: "Lâm Vũ Tầm, cậu về rồi!"

"Ừ." Lâm Vũ Tầm nói, viền mắt đỏ.

Trước đây mỗi lần cậu về nhà, trong nhà đều yên lặng, không có âm thanh gì, nhưng hôm nay, cậu còn chưa vào đến cửa nhà, đã nghe tiếng Trình Hào, chờ tiến vào, lại nhìn thấy Danny cao hứng mà cười.

Tim Lâm Vũ Tầm đập càng nhanh, đôi mắt thì lại càng ngày càng cay.

Trước đây khi mẹ cậu còn sống, nhà cũng có âm thanh, mà thường là tiếng ồn ảo của bà và người ở chung, là tiếng mẹ cậu đánh chửi Danny, hoặc là tiếng huyên náo sau khi mẹ cậu uống say rồi khóc.

Trong nhà của cậu, chưa từng âm thanh vui mừng như vậy.

Lâm Vũ Tầm cảm thấy mọi mệt mỏi của mình bị quét đi sạch sành sanh, cả người đều phấn chấn.

Trình Hào chú ý tới viền mắt Lâm Vũ Tầm đỏ, lập tức đi tới: "Có người bắt nạt cậu à? Cậu không sao chứ?"

Danny một bên chơi, một bên để ý Trình Hào, lúc này cũng nhìn thấy Lâm Vũ Tầm, nó không chơi máy bay giấy, chạy đến bên cạnh Lâm Vũ Tầm kéo vạt áo Lâm Vũ Tầm, lo lắng nhìn Lâm Vũ Tầm.

Lâm Vũ Tầm nói: "Tôi không sao... Tôi chỉ là nhìn thấy Danny cười vui vẻ như vậy có chút cao hứng."

"Đứa nhỏ này rất thông minh." Trình Hào cười nói.

Lâm Vũ Tầm "Ừ" một tiếng.

Trình Hào lại nói: "Cậu ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, tôi đi rót cốc nước cho cậu."

Anh nói xong, đứng lên đi rót nước.

"Không cần, tôi tự làm." Lâm Vũ Tầm vội vã cướp nước uống, lại hỏi Trình Hào: "Anh muốn uống nước không?"

"Tôi uống rồi." Trình Hào nói.

Trong lúc nhất thời liền yên tĩnh lại, Danny cũng không chơi máy bay giấy, lo lắng nhìn Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm.

Trình Hào liền nhặt máy bay giấy cho nó: "Danny, tiếp tục chơi đi."

Danny không nghe được âm thanh, mà có thể xem hiểu động tác, nó cầm máy bay giấy, nhìn Trình Hào cười cười, lại một lần nữa ném máy bay giấy đi.

Trình Hào tiếp tục khích lệ.

Bầu không khí trong phòng lại không giống nhau.

Lâm Vũ Tầm có chút hâm mộ nhìn Danny, trong lòng vừa cao hứng, vừa chua xót —— trước đây không có ai chơi cùng nó.

Trình Hào chú ý tới biểu tình của Lâm Vũ Tầm. Tuổi tác của Lâm Vũ Tầm, cũng không khác những đứa trẻ mới vừa vào đội quyền anh mà anh từng dạy trước đây... Trình Hào lấy báo xé ra làm một cái máy bay giấy, đưa cho Lâm Vũ Tầm: "Cậu có muốn chơi không?"

Lâm Vũ Tầm nắm cái máy bay giấy kia, sững sờ nhìn Trình Hào.

"Kỳ thực chơi rất vui." Trình Hào mặt dày nói, được rồi, thật ra anh không cảm thấy máy bay giấy có gì hay cả.

"Ừ." Lâm Vũ Tầm đáp một tiếng.

Chơi máy bay giấy rất ngây thơ, ngay cả khi cậu ấu trĩ, cũng không chơi đùa máy bay giấy...

Mỗi ngày cha cậu đều vội vàng làm việc kiếm tiền, một tháng nói chuyện với cậu không tới mười câu, đương nhiên sẽ không dẫn cậu chơi, còn bạn bè... Sau khi mẹ cậu mất, cậu phải về nhà chuẩn bị đồ ăn, giặt quần áo, không có bao nhiêu thời gian để chơi, đứa trẻ khác, cũng không muốn chơi với cậu.

Lâm Vũ Tầm quỷ thần xui khiến ném máy bay giấy ra ngoài, sau khi ném ra ngoài, cậu giật mình một cái, mới ý thức được mình đã làm gì, vội vã chạy tới lượm máy bay giấy về.

Sau đó cậu nắm máy bay giấy không buông.

Tuổi cậu không nhỏ, Trình Hào cũng không ép cậu chơi... Anh thỉnh thoảng khen Danny một câu, sau đó lại dùng báo gấp một chiếc thuyền.

Gấp xong, anh cho Lâm Vũ Tầm.

Lâm Vũ Tầm nâng hai tay, thả thuyền nhỏ ở trong lòng bàn tay mình, trịnh trọng nâng.

Trình Hào cười cười, lại bắt đầu gấp thứ khác. Đời trước lúc còn ở vườn trẻ có giờ học gấp giấy, anh gấp vừa nhanh vừa đẹp, giáo viên liền dạy thêm cho anh mấy thứ ngoài chương trình.

Khi đó trong nhà anh cũng không giàu có, không có gì có thể chơi, nhưng giấy vẫn có không ít, nhiều lần gấp để chơi đùa, nhìn thấy có kiểu gấp mới sẽ chủ động đi học, cuối cùng luyện được một bản lĩnh gấp giấy giỏi nhất lớp.

Đã rất nhiều năm anh không gấp giấy, nhưng ký ức lúc đó đặc biệt rõ ràng... Lúc này Trình Hào lần lượt gấp từng loại.

Chỉ là thuyền giấy, anh sẽ gấp bốn loại khác nhau, ngàn hạc giấy, hoa, con rùa cái gì cũng sẽ gấp, thậm chí anh còn gấp một thỏi vàng ròng.

Lúc mẹ anh qua đời, anh cùng thân thích túc trực bên linh cữu, trong lòng vắng vẻ, liền theo bọn họ học gấp thỏi vàng, kết quả còn học xong cách gấp ba loại thỏi vàng khác nhau...

Tờ báo kia bị Trình Hào xé ra thành từng mảnh, gấp rất nhiều thứ, cuối cùng còn gấp một cái trái tim cho Danny —— sau khi anh gấp được nhiều thứ, Danny không chơi máy bay giấy nữa, chạy đến bên cạnh xem anh gấp giấy.

Nhận được trái tim, Danny vừa cười.

Lâm Vũ Tầm một tay cầm máy bay giấy, một tay nâng thuyền giấy, liếc mắt nhìn Danny, lại nhìn Trình Hào.

Trình Hào với bọn họ, thật sự là hoàn toàn khác nhau, cũng không biết lúc nào anh sẽ rời đi...

Lâm Vũ Tầm cảm thấy tim của mình bị người ta bóp chặt, có chút đau, còn hô hấp không được.

Mà vào lúc này, Trình Hào cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm: "Lâm Vũ Tầm, tôi có yêu cầu hơi mạo muội.."

"Cái gì?" Lâm Vũ Tầm ngồi tư thế đoan chính, hơi sốt sắng.

"Tạm thời tôi không có chỗ ở, có thể ở chỗ này không?" Trình Hào hỏi. Trên người anh không có đồng nào, cũng không quen biết người nào, nếu như có thể ở đây là tốt rồi.

Lâm Vũ Tầm thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, cậu không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Đương nhiên có thể!"