Tôi Phải Đào Hôn

Chương 43



Tóc đỏ phi thường có hiệu suất, liên hệ thủ hạ phân phó một phen, kêu bọn họ trong nửa giờ phải đem đến đây, sắc bén cắt đứt liên lạc.

Bọn lính đánh thuê vô cùng khiếp sợ.

Bọn họ khiếp sợ không phải vì đặc thù ham muốn của chủ nhân, dù sao nhiều năm làm lính đánh thuê, lão bản dạng gì bọn họ đều đã thấy qua. Bọn họ khiếp sợ là vì tự nhận bản thân nhãn lực* phi phàm, đi theo lão đại từ trước đến giờ lại không nghĩ tới lão đại của họ cũng có cái đặc thù ham muốn này, dù gì trước đó một chút manh mối cũng không hề có.

*nhãn lực: ở đây có nghĩa là cách nhìn, đánh giá một người.

Bất quá tố chất tâm lý của bọn họ cũng đủ cứng, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, nghiêm túc mà giúp lão đại giữ kín bí mật này, đem toàn bộ dụng cụ "tình - thú" nhét vào trong rương đựng rượu vang đỏ, nghiêm trang làm bộ là giúp lão đại vận chuyển rượu, mang lên xe kéo đến trong biệt thự, trong lòng đều có chút hiếu kì xem đối tượng của lão đại đêm nay là ai. (hihihi)

Tóc đỏ một mực không trở lại, lãnh khốc vô tình tống cổ bọn họ đi, thân thiệt gọi trợ lý vào phòng chứa đồ, mở cái rương ra.

Trợ lý: "........"

Tóc đỏ mặt đầy hòa khí đối với y vẫy tay: "Đại huynh đệ, mau tới đây chọn chọn chọn một chút."

Trợ lý nói: "...... Thật xin lỗi, tôi không có đam mê với loại hình này."

"Cái gì?" Tóc đỏ nhìn nét mặt của y một chút, minh bạch này chính là một Ô Long**, nhanh chóng xua tay, "Không phải hai chúng ta, lại nói tôi cũng không thích loại hình như cậu."

**Ô Long: raw là 乌龙, là ngôn ngữ mạng, tui có tra trên baike baidu rồi mà éo hiểu, thím nào rành về mấy cái này xin góp ý để mình chú thích lại!

Lời này hẳn phải để lão tử nói chứ!

Trợ lý muốn phản bác, kết quả bị câu tiếp theo của hắn dọa sợ đến ba hồn bảy vía đều muốn xuất ra, bởi vì người nào đó nói: "Lão đại của cậu có phải thường xuyên cùng lão đại của chúng tôi chơi cái này phải không? Có biết bọn họ bình thường dùng cái gì không? Tôi phải tranh thủ thời gian đưa đến cho lão đại." ~

Trợ lý nói: "...... Cậu nói cái gì?"

Tóc đỏ nói: "Chẳng lẽ bọn họ bình thường chỉ chơi trói - buộc sao?"

(Là một editor vô cùng thuần khiết, mấy cái thuật ngữ SM gì gì đó tui không hề biết)

Trợ lý cảm thấy tai mình xuất hiện ảo giác: "Trói - buộc này từ đâu mà ra vậy?"

Tóc đỏ sở dĩ gọi trợ lý tới, chính là sợ lòng tốt của mình sẽ chọc giận tới lão đại, giờ phút này thấy y phản ứng như vậy, liền đánh giá mình có khả năng đã hiểu nhầm, thế là đơn giản kể lại một chút, dù sao nơi này cũng là địa bàn của chúng tôi mà, lão đại cũng không nói lúc đưa dây không được để tiểu tình nhân nhìn thấy, như vậy có nói cho trợ lý cũng không có vấn đề gì.

Trợ lý nghĩ mãi không ra nguyên do, dứt khoát liên hệ cho boss, nói cho anh biết bà chủ của anh đang phái người chuẩn bị dây thừng, tiếp đó biết được này là ý của bà chủ, liền kết thúc trò chuyện, nhìn đống đồ vật trong rương, đem lương tâm cùng nhân tính ra cân nhắc một chút, không chút nghĩ ngợi liền vứt đi, phấn khởi mà ngồi xổm ở bên cạnh tóc đỏ: "Anh trai, tôi thấy cái roi này không tệ!"

Tóc đỏ nói: "Bọn họ có chơi hay không, cậu chọn cái này?"

Trợ lý nói: "Cậu mang lên đi, bọn họ có thể sẽ "chơi" đó. Yên tâm đi, lão đại cậu tính tình rất tốt, sẽ không trách cậu đâu..... À, mấy cây nến này cũng mang lên đi! Lão đại của chúng tôi rất biến thái, hắn chắc chắn sẽ thích!"

Tóc đỏ trầm mặc.

Hắn sâu sắc mà cảm nhận được sự phẫn nộ của công nhân viên chức đối với ông chủ của mình, giống như cuồng phong bạo vũ, tàn khốc.

Hai người lựa chọn một phen, xếp vào hơn nửa cái rương.

Tóc đỏ lên lầu trước có mấy phần chần chờ, thấy trợ lý muốn ở phòng khách chờ mình, liền cảm thán nếu quả thật mình bị lão đại chỉnh liền đem hết đống đồ này dùng trên người hắn ta, bấy giờ mới đi.

Lúc này Hạ Lăng Hiên đã vào phòng ngủ chính, đang trong phòng tắm tắm rửa.

Ôn Kỳ mở cửa phòng, thấy rõ đống đồ vật trong tay tóc đỏ, ngước mắt nhìn hắn, trầm mặc.Tóc đỏ ho khan: "Đây là có nguyên nhân."

Ôn Kỳ gật đầu, thần sắc vạn phần ôn hòa, một bộ "Ba Ba chờ con trai giải thích".

Tóc đỏ lập tức nhạy bén ngửi ra lão đại tựa hồ có một chút không thoải mái, không biết là cậu vốn đã không thoải mái, hay là vì chuyện này mà khó chịu, liền vội vàng lấy trợ lý ra bán đứng.

Ôn Kỳ cười, đem cái rương ôm lấy, trước khi đóng cửa nói: "Nói với cậu ấy là tôi sẽ nói hết sự thật cho hắn ta."

Tóc đỏ tranh thủ thời gian chạy, về phòng khách, nhìn trợ lý vì thấy hai tay hắn trống trơn mà hưng phấn, do dự một chút, nói cho ai đó biết một câu chuyện thương tâm.

Trợ lý: "......."

Hạ Lăng Hiên vẫn như cũ đang tắm, trong phòng ngủ có thể nghe rõ tiếng nước "ào ào", Ôn Kỳ đem cái rương tùy tiện để xuống trên mặt đất, ngồi trên một cái sô pha nhỏ, bưng nửa ly rượu trên bàn lên.

Cậu nhấp một ngụm nhỏ, để nóng bỏng tinh khiết lại thơm của rượu lan tràn khắp trong miệng, tỉnh táo đem nhận thức của mình về những chuyện đã phát sinh với Trác Vượng Tài cùng Hạ Lăng Hiên hồi tưởng lại một lần.

Chẳng hạn như lúc cậu ở bên ngoài, Hạ Lăng Hiên cũng không ở thủ đô.

Tỷ như Hạ Lăng Hiên không quan tâm tới ai là người đã bắt cậu, ngược lại anh ta cảm thấy hứng thú hơn rằng ai đã đưa cậu trở về, nhưng đến khi Trác Vượng Tài lần nữa xuất hiện, Hạ Lăng Hiên căn bản sẽ không hỏi lại những chuyện này nữa.

Lại nói Trác Vượng Tài tiếp nhận nhiệm vụ tìm cậu, nhưng một mực không nói rõ cố chủ là ai, mà thời điểm Trác Vượng Tài lại tìm đến cửa, đúng là cậu cùng Miên Phong đang thân thân nhiệt nhiệt ở trường thảo luận về "nghệ thuật", Hạ Lăng Hiên thân ở trường học nhất định có thể nhìn thấy.

Lại tỉ như sự kiện du thuyền lần trước, Hạ Lăng Hiên vừa vặn có nhiệm vụ nên không thể cùng cậu tham gia, mà mấy ngày đó cậu cùng đám người của công ty lính đánh thuê thương lượng, bàn bạc, chưa hề thấy qua thân ảnh của Trác Vượng Tài, có thể thấy được Trác Vượng Tài không cùng một chỗ với bọn họ.

Còn có Hạ Lăng Hiên không hiểu vì sao lại giúp cậu giành chiến thắng ở Diệu Lâm Bôi, đồng ý cùng cậu ở chung, chẳng biết lúc nào động tâm với cậu,.....

Ôn Kỳ nhìn cửa phòng tắm, nhắm mắt lại một chút.

Trác Vượng Tài, Hạ Lăng Hiên.

Hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, gần như không có đến một cái điểm chung, lại là một người.

Chuyện này nhìn qua đúng thật là không có khả năng, nhưng lại có rất nhiều chi tiết nhỏ hướng đến cùng một cái kết quả, khiến cho người ta không thể không nghĩ như vậy.

Ôn Kỳ lại nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nuốt vào trong, trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được "Chậc" một tiếng.

Trong ngoài không đồng nhất loại này cậu cũng bắt gặp nhiều rồi, nhưng có thể tinh phân đến trình độ này, Hạ Lăng Hiên tuyệt đối là người đầu tiên.

Nhưng mà cậu không nghĩ ra nguyên nhân.

Ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng đặt trên trán, Ôn Kỳ cố gắng nhớ lại ký ức có liên quan tới Hạ Lăng Hiên.

Trong ấn tượng của nguyên chủ, Hạ Lăng Hiên vẫn luôn một mực lãnh đạm, cơ bản chưa từng thay đổi gì, trong nhà cũng chưa từng xảy ra đại sự gì cả, có thể nói rằng từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, bình an, cho nên vì sao vô duyên vô cớ lại tinh phân? Uống lộn thuốc sao?

Cậu trong lúc suy tư, giật mình kinh sợ bởi tiếng nước chảy trong phòng tắm chẳng biết đã ngừng từ lúc nào, ngay sau đó chính là "răng rắc" một tiếng ------ người nào đó uống nhầm thuốc đã mở cửa, lau đầu đi ra.

Trên người anh ta chỉ có một cái quần lót, đôi chân dài, vóc dáng, cơ bụng, xương quai xanh.... Quả thực liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ mồn một, mà tóc tai vẫn còn ẩm ướt, giọt nước thuận theo cổ một mực trượt xuống lồng ngực, có thể nói hormone nam tính của anh đã bao phủ toàn bộ Ôn Kỳ.

Ôn Kỳ trầm mặc theo dõi anh.

Hạ Lăng Hiên hai mắt rất sáng, ném khăn mặt, hơi cúi người xuống chống hai tay lên chiếc ghế sôpha nhỏ, thiếu điểm muốn dán hai chữ "Sắc - dụ" lên mặt, cười nói: "Bảo bối, đến em.... Hả?"

Anh bắt gặp cái rương bên chân mình, thò đầu nhìn thoáng qua, mất một giây phản ứng, nói: "Đây là cái gì?"

Ôn Kỳ đặt ly rượu xuống, duỗi một ngón tay đẩy người ra xa: "Trợ lý của anh đem đến cho tôi."

"......." Hạ Lăng Hiên yên lặng nhìn cậu, thấy cậu nhìn mình nghiền ngầm, do dự một chút, lại do dự thêm một chút, quyết tâm liều mạng, "Được, tới đi."

Ôn Kỳ nói: "Hả, đối với anh làm cái gì cũng được?"

Hạ Lăng Hiên nói: "Chỉ giới hạn ở phương diện làm nhục..."

Anh thăm dò mà xích gần thêm một chút, nắm chặt cổ tay Ôn Kỳ chậm rãi vuốt ve, "Nhưng việc tiêu tốn thể lực, cứ để tôi tới đi." (....)

Ôn Kỳ tránh anh ra, xoay người cầm dây gai màu đỏ lên, thấy anh phối hợp đứng vững để cho mình buộc, liền không khách khí chút nào trói toàn bộ tay chân anh lại, sau đó hướng về phía giường, đẩy xuống.

Ánh mắt Hạ Lăng Hiên lập tức trở nên nóng bỏng, thân thể theo đó cũng nổi lên phản ứng, liếm liếm khoé môi, nói: "Bảo bối, trước hôn một cái nào."

Ôn Kỳ nhìn chằm chằm con hàng này, thực sự không có cách nào lột được lớp vỏ bên ngoài của Hạ Lăng Hiên xuống, liền kéo tủ đầu giường ra, lấy một cái dụng cụ gỡ mặt nạ sinh học ra ngoài.

Hạ Lăng Hiên: "........"

Hạ Lăng Hiên nháy mắt liền cứng ngắc, lại vội vàng buông lỏng, trấn định mà hỏi: "Cậu muốn gỡ mặt nạ sinh học xuống sao?"

Ôn Kỳ nói: "Ừm, tôi không muốn ngược cái gương mặt này."

Hạ Lăng Hiên cười hỏi: "Cậu không sợ ngộ nhỡ nửa đường xảy ra chuyện gì, gương mặt kia của tôi bị người trông thấy, bại lộ sao?"

"Tôi cảm thấy vận khí của tôi không có kém đến mức đó đâu," Ôn Kỳ đặt dụng cụ ở đầu giường, có chút ôn nhu sờ sờ mặt anh, "Chờ tôi đi tắm, rất nhanh liền trở lại."

Hạ Lăng Hiên: "......."

Ôn Kỳ không nhìn vẻ mặt của anh, quay người bước vào trong phòng tắm.

Hạ Lăng Hiên nằm trong phòng ngủ tĩnh mịch trầm mặc hai giây, giãy dụa thân thể, ngồi dậy đi lấy đầy đủ thiết bị, chuẩn bị làm hư cái đống đồ chơi này.

Anh đúng là muốn cho Ôn Kỳ biết thân phận thật của mình, nhưng tuyệt đối không phải lúc anh vẫn chưa kịp chuẩn bị liền bị phát hiện được, nếu không đêm nay có nghĩ cũng đừng nghĩ anh được ở chỗ này ngủ!

Bị trói khiến hành động của anh bị hạn chế trầm trọng, Hạ Lăng Hiên không dám tạo ra động tĩnh, loay hoay một lúc làm anh rịn một tầng mồ hôi trên trán, lại phải mất chín trâu hai hổ sức lực mới làm hỏng đống dụng cụ này, sau đó lại phải tiêu hao biết bao sức lực mới đem nó trở về chỗ cũ, nằm xuống lại lật người, cố gắng lấy đầu gối để mà lau mồ hôi trên trán.

Cho đến khi Ôn Kỳ bước ra liền thấy người nào đó vẫn duy trì tư thế ban đầu, nếu không phải vị trí của đống dụng cụ kia có chút xíu khác biệt, cậu thực sự sẽ coi tên Trác Vượng Tài vò mẻ không sợ sứt.

Hạ Lăng Hiên cơ bản không còn tâm tư quan sát mỹ nhân đi tắm, bất động thanh sắc nhìn cậu, sợ cậu còn có cái dự phòng.

Ôn Kỳ đơn giản lau khô tóc, ngồi trên giường, cầm lấy dụng cụ quét hình, thấy nó đã không còn phản ứng, vẻ mặt vô cùng hợp tình hợp lý lộ ra một tia nghi hoặc.

Hạ Lăng Hiên nói: "Thế nào?"

Ôn Kỳ loay hoay dụng cụ, triệt để xác định Trác Vượng Tài chính là Hạ Lăng Hiên, ngoài miệng lại nói: "Hình như hỏng."

Hạ Lang Hiên vẫy vẫy cái đuôi: "Có phải hết năng lượng không?"

"Có thể, mà tôi không có pin." Ôn Kỳ nói xong, ném cái máy trong tay đi, nhìn về phía người nào đó.

Hạ Lăng Hiên giữ lấy trái tim, cùng cậu đối diện.

Vài giây sau, Ôn Kỳ nói: "Được rồi, tôi không có hứng thú ngược đãi gương mặt này của anh."

Quyền chủ đạo nhất định phải ở trong tay của cậu.

Cho nên Hạ Lăng Hiên với Trác Vượng Tài là một, chuyện này trong lòng cậu rõ ràng là được, dù sao nếu cậu làm sáng tỏ, Trác Vượng Tài lắc mình biến hoá trở thành vị hôn phu hợp pháp của cậu, dựa theo tính cách của mặt hàng này mà nói, thời gian đầu chắc chắn sẽ cẩn thận vô cùng, về sau khẳng định sẽ được đà mà lấn tới, cậu mới không ngốc đến mức đem ưu thế của mình chuyển thành thế yếu.

Cậu nghĩ xong liền kéo chăn ra, nằm xuống, không tiếp tục để ý đến đống rác hình người ở bên cạnh, tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ. Truyện Ngược

Hạ Lăng Hiên trong bóng tối ưỡn người lên một chút, nói: "Bảo bối, tốt xấu gì cũng phải cho tôi được đắp chăn chứ?"

Ôn Kỳ ném cho anh một góc chăn.

Hạ Lăng Hiên chậm rãi cọ cọ chui vào, lại nằm thêm một hồi nói: "Bảo bối, tôi muốn đi vệ sinh."Ôn Kỳ mở đèn, xoay người nhìn anh.

Hạ Lăng Hiên bổ sung nói: "Đi vệ sinh xong, em lại trói tôi lại."

Ôn Kỳ nói: "Sau đó chờ anh lại muốn đi vệ sinh, tôi lại phải cởi trói cho anh sao?"

Hạ Lăng Hiên rất vô tội: "Tôi có thể làm gì khác sao?"

Ôn Kỳ nói: "Tỉ như tôi có thể lột quần lót của anh xuống, trói anh lại trên bồn cầu, ban đêm anh đều có thể tuỳ thời mà thuận tiện giải quyết."

Hạ Lăng Hiên: "......."

Ôn Kỳ hoà khí mà hỏi thăm: "Còn muốn đi vệ sinh không?"

Hạ Lăng Hiên suy tư vài giây, không đợi anh đưa ra quyết định, liền nghe tiếng thông tấn khí vang lên, đáy lòng "lộp bộp" một tiếng. Hai cái thông tấn khí của Ôn Kỳ đều ở trên tủ đầu giường, cái này chỉ có thể là của anh, mà đám người ở công ty anh đều biết anh gần đây tâm tình không tốt, có chuyện nhất định sẽ liên hệ cho trợ lý, cho nên lần này vang lên hẳn là một cái thông tấn khí khác của anh.

Ôn Kỳ đương nhiên cũng nghe thấy, hỏi: "Để tôi lấy ra cho anh nhận nhé?"

Hạ Lăng Hiên nói: "Không cần."

Gia gia anh lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện, cách mỗi tuần lại gọi tới cho anh một lần, bất quá từ khi bại lộ thân phận kia, anh liền đưa số của trợ lý cho ông ấy, gia gia không liên lạc được cho anh thì sẽ liên hệ cho trợ lý.

Ôn Kỳ gật gật đầu, không để ý đến.

Thông tấn khí rung nửa ngày, vì không ai nghe mà tự động kết thúc.

Hạ Lăng Hiên âm thầm nói "quả thật là gia gia gọi tới", phỏng chừng sẽ không gọi lại, kết quả không đợi anh thở phào, thông tấn khí một lần nữa lại "Ù ù" chấn động.

Hạ Lăng Hiên: ".........."

_Hết chương 43_  

Mình đã trở lại, với khả năng edit tồi tàn hơn:(