Tôi Phải Trở Về Vòng Tay Của Anh Ấy

Chương 2



Tiêu Ngôn Văn không nghe ra cái gì nữa,nhưng hắn vẫn phản ứng cực kì nhanh nhạy.Chân trước còn đứng trước mặt xin tha cho em trai mình,lúc sau hắn đã từ bức tường đang dựa nhanh chóng bay vọt lên trên,chân đá một phát trúng đầu một tên.

Tên đó liền xoay nửa vòng trên không trung rồi theo một đường thẳng mà mặt đập thẳng xuống dưới đất.Bỗng nhiên không biết từ nới nào chạy ra bảy tám người giúp đỡ Tiêu Văn Ngon liền theo bọn hỗn chiến tiếp.Tô Duy Tân đem quần áo mặc lạ trên người rồi lén lút rạch vách tường chạy trốn ra ngoài.

Lúc này xe cảnh sát cũng vang lên ở gần đó,hai chiếc xe cảnh sát đứng chặn ở đầu ngõ đèn sáng bùng lên chiếu sáng nửa bầu trời,cảnh sát cầm súng nhanh chóng xuống xe tới chi viện.Hiện trường đánh nhau vẫn còn đang tiếp diễn Tô Duy Tây kéo thấp vành nón xuống đang muốn chạy trốn khỏi hiện trường vụ đánh nhau.

Đột nhiên có người ôm chầm lấy cô ở đằng sau,cô vội vàng quay lại đằng sau. Có một người đàn ông trung niên quỳ rạp trên mặt đất mặt mũi bầm dập,máu mũi chảy ròng ròng nói với Tô Duy Tân:

- Cô gái trẻ cô dẫn tôi đi theo cô có được không?Cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho cô tôi không nghĩ mình phải chết như vậy.Nếu tôi bị cảnh sát bắt tôi nhất định phải chết.Cầu xin cô hãy giúp tôi mà tiểu muội muội.

Tô Duy Tây hiện tại không nghĩ được nhiều như thê,cô vội nhìn trộm xuống phía dưới thấy Tiêu Văn Ngôn đang đứng nhìn cảnh sát thu phục bọn chúng.Cô nghĩ không đi nhanh sẽ bị Tiêu Văn Ngôn phát hiện.Cô dùng sức xé vạt áo đang bị lão đàn ông trung niên kia túm vào ném lão già đó ra xa để nhanh chóng chạy trốn.Tống Vũ lúc này từ xa chạy đến vừa chạy vừa kêu to:

" Duy Tây học tỷ! Chị có sao không?"

Tô Duy Tây sửng sốt theo bản năng nhìn về phía Tiêu Ngôn Văn,ở bên kia anh cũng nhìn thoáng qua cô.Tiêu Ngôn Van cũng nghe thấy tiếng la nên ngẩng đầu lên nhìn chạm phải ánh mắt của Tô Duy Tân,ánh mắt hai người chạm nhau.Tô Duy Tân hoảng loạn cúi đầu xuống, nhìn ngó khắp nơi liền chạy như điên không rõ phương hướng.Tống Vũ ở phía sau kêu lên:

'' Duy Tây học tỷ chị muốn đi đây vậy ạ?"

Tiêu Văn Ngôn lúc này cũng đuổi tới nơi.Mũ của Tô Duy Tây bị gió thổi bay mất mái tóc dài bị gió thổi bay rối tứ tung dưới ánh đèn đường rọi xuống nhìn như một khung cảnh mỹ lệ,trần gian.

"Duy Tây! Tô Duy Tây!"

Tô Duy Tây một loàng ở phía trước chỉ lo chạy còn Tiêu Ngôn Văn ở phía sau vẫn kiên trì đuổi theo cô.Sau một hồi truy đuổi như thế thể lực của Tô Duy Tây bị tiêu hao rất lớn.Mỗi tiếng gọi Duy Tây mà Tiêu Ngôn Văn thốt lên đối với cô nó như một lời nói trí mạng,nó đâm sâu vào trái tim cô mà cô không thể nào thoát ra được.Đúng lúc hai chân cô không còn sức lực thì Phương Lăng Châu không biết từ đâu chạy đến kéo cô trốn vào một chỗ rẽ bên trong con ngõ tối tăm.Phương Lăng Châu buông cô ra nói:

- "Là tôi, Phương Lăng Châu."

Tô Duy Tây thở phì phò, lui về phía sau một bước dán sát vào tường, kinh ngạc nhỏ giọng dò hỏi:

"Phương lão sư? Sao anh lại ở chỗ này?"

"Hừ! Trước tiên đừng nói chuyện."

Phương Lăng Châu dùng ngón tay dán sát vào miệng ý bảo cô đừng nói chuyện. Tô Duy Tây nghe thấy bên ngoài ngã ba đường có tiếng bước chân, vội vàng bưng kín miệng, hai mắt nhìn bóng đêm trong mông lung thấy một thân ảnh người đàn ông với bóng lưng cao lớn.

Trừ bỏ có người trong nhà truyền ra tiếng dạy,tiếng mắng con cái,tiếng động cơ xe đi đi ngang qua còn đâu chung quanh lâm vào yên tĩnh, bị bịt kín một tầng lạnh lẽo sương mù.

Tiêu Văn Ngôn đứng ở giao lộ thứ hai nơi đó, nhìn liếc mắt một cái nhìn về bốn phía, đều bị đông đêm lạnh thấu xương bao phủ, rõ ràng hắn thấy người hướng bên này chạy, hắn thực xác định đó chính là người hắn đã tìm hơn hai năm Tiêu Duy Tây, ánh mắt không lừa được người.

Đứng tại chỗ một lúc lâu mắt hắn híp lại sắc mặt dần dần khôi phục thành dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, hắn móc điện thoại từ trong túi ra,. gọi một cuộc, rất nhanh sau đó liền có một chiếc xe đến rước đi.

Đây là một khu chung cư cao cấp, xung quanh toàn những người có địa vị cùng tiền tài, hầu hết đều là nhân vật có tiếng tăm và máu mặt. Hơn thế nơi đây còn ngay bên cạnh "thiên đường vô ác"

Thời Lâm đẩy cửa từ bên trong căn phòng xa hoa bước ra, chiếc cà vạt đẹp mắt tùy ý treo trên cổ, sơ mi trắng còn phảng phất dấu môi đỏ của nữ nhân, có vẻ như anh ta vừa bỏ lại một đám người đẹp, chuẩn bị tự mình xuống lầu đón tiếp người bạn tốt đã lâu không về nước- Tiêu Văn Ngôn.

Hồi đó hai người họ đều là du học sinh nên quen biết nhau, lại đều thích đua xe, cưỡi ngựa nên thuận theo tự nhiên cứ vậy mà chơi thân với nhau. Nhưng Thời Lâm so với Tiêu Văn Ngôn lại có những điểm khác biệt nhất định.

Như trong mắt Thời Lâm, Tiêu Văn Ngôn chính là người có thể làm nên chuyện, từ trước đến nay chưa từng có điều gì hắn ta chưa biết. Không giống như anh, chỉ muốn học vài thứ lông bông để đi dỗ dành các cô gái nhỏ.

Vừa tới thang máy, khi cửa mở ra Thịnh Lâm nhìn thấy người người trước mặt thì ngay lập tức mở rộng vòng tay ôm lấy, nở nụ cười:

" Hoan nghênh cậu đến với thành phố phồn hoa, muốn chơi cái gì đừng khách khí, chỉ cần nói một tiếng tôi liền chuẩn bị cho cậu."

"Cách xa tôi một chút" Tiêu Văn Ngôn rũ mắt nhìn anh ta, tay phải giơ lên bịt mũi, lông mày hơi nhíu lại:

"Người nồng nặc mùi nước hoa, mau đem chuyện của cậu đi giải quyết trước rồi hẵng tìm tôi nói chuyện."

Nhìn Tiêu Văn Ngôn đi phía trước Thời Lâm ngửi ngửi quần áo của mình, lẩm bẩm một câu" Có khó ngửi đâu mà?" Sau đó bước tới sánh vai cùng nhau đi vào phòng.

Một nữ thư ký sinh đẹp bưng hai ly cà phê nóng tiến vào, Tiêu Văn Ngôn dựa vào ghế sô pha, hai chân vắt chéo, giọng điêu vô cùng nghiêm túc nhưng lại không kém phần hài hước hởi Thời Lâm:

"Cậu xác định không giải quyết trước rồi mới đến nghe chuyện của tôi sao? Tôi bỗng nhiên cảm thấy có lỗi với chủ nhân của mùi nước hoa này vô cùng."

" Lời này của cậu rất khó nghe nha, tôi tuy lêu lổng nhưng cũng là một bậc quân tử, quân tử đều có tấm lòng chân thành" Thời Lâm vừa nói vừa nhấp một ngụm cà phê:

"Nói mau, cậu muốn tôi làm gì?"

"Tìm người" Tiêu Văn Ngôn đáp.

Thời Lâm thiếu chút nữa bị lời nói kia làm sặc, anh đem cốc cà phê đặt lên trên bàn, buông tiếng thở dài:

"Cậu vẫn chưa từ bỏ, phải ba tháng sau cậu mới phát hiện người đã ra đi, ba tháng này hoàn toàn không có bất kì dấu vết nào. Có thể để mẹ cậu đưa người ta đi đến một nơi nhỏ nào đó ở nước ngoài. Thế giới rộng lớn, cậu đã tìm kiếm hơn hai năm. Cho đến nay, mới hoàn toàn tìm được một vài nơi, nhưng còn nhân lực và tài chính thì sao? Cậu đã tiêu quá nhiều không đếm xuể, đây tôi vẫn nghĩ đừng lãng phí thời gian không có cách nào tìm được, đơn giản nhất là bay sang Singapore để cạy miệng mẹ cậu, còn hơn thảm không đầu không đuôi.. "

"Có thể cả đời không tìm được, nhưng cậu đã đoán sai." Tiêu Văn Ngôn lại cười, lông mày thản nhiên:

"Không có ai bị phái ra nước ngoài, lần này cậu có thể tìm thấy người ở Lăng Hải."

" Không phải tôi muốn đả kích cậu nhưng nếu muốn lại tìm không thấy thì phải làm sao bây giờ? Lúc trước mẹ cậu chẳng qua chỉ đem tên họ của nàng ta đi sửa, bởi vì Duy Tân cùng với Tiêu Gia các cậu căn bản một chút quan hệ cũng không có. Điều đó có nghĩa không có tư cách mang họ Tiêu, mọi tư liệu liên quan đến cô ấy cũng bị mẹ cậu xóa đi cùng lúc." Thời Lâm vội vàng nói:

"Chỉ có một bức ảnh và cái tên không thay đổi chứ chẳng hề có một chút thông tin liên quan khác. Cậu không biết tôi đã gửi thứ đó đi rất nhiều nơi trong nhiều năm. Nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả"

Thời Lâm nhìn chằm chằm Tiêu Văn Ngôn đối diện, sau một lúc lâu anh không nghe thấy hắn đưa ra đánh giá về những gì anh nói, vì vậy anh gõ bàn và gọi:

"Tiêu tổng,Ngôn đại ca, huynh đệ, Tiểu Ngôn? Câu có đang nghe tôi nói không? Tôi đang phân tích sự thật mà."

Tiêu Văn Ngôn chống khủy tay lên tay vin sofa, chống cằm tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau mới ngước mắt lên nhìn Thời Lâm nhưng rất nhanh lại cúi đầu xuống, khóe môi hơi cong lên:

"Lần nay cô ấy đổi tên thành Tô Duy Tây."

"Được, đều nghe cậu phân phó." Thời Lâm buông tay nói:" Ngày mai tôi sẽ điều người đi tra."

Lúc này nữ thư ký lại tiến tới gõ cửa và nói: "Tiêu tổng, Lý tổng đã tới, phiền ngoài qua bên kia một chuyến."

"Được, ta lập tức đi ngay đây" Tiêu Văn Ngôn vừa đáp, nữ thư ký kia liền lui ra.

Thời Lâm ở một bên buồn bực nhìn hắn: " Vừa mới đến đã móc nối với ông Lý, ông trùm bất động sản khét tiếng, muốn mảnh đất ở phía tây sao? Đó là một mảnh đất màu mỡ nhưng tôi nhớ công ty cậu chỉ tập trung vào mảng giải trí thôi mà?"

"Cũng không hẳn là vì hạng mục." Tiêu Văn Ngôn đứng dậy:

"Còn có Kiều lão gia, ba tôi muốn khi tôi trở về gặp mặt."

"Này này đừng nói là cậu muốn kết hôn sau khi nhìn thấy ai đó nha." Thời Lâm cười trêu chọc: " Theo như tôi nhớ mang máng thì Kiều lão gia có một đứa cháu trai, so với cậu cũng không khác biệt là bao. Nghe nói gần đây cũng phải về công ty để hỗ trợ điều hành. Dù sao thì Kiều lão gia cũng hơn 60 tuổi rồi, ông ta là người có khả năng uy hiếp đối thủ cạnh trạnh ác liệt nhất trong số các cụ."

"Nếu có thể thì cứ việc đánh tới."Tiêu Văn Ngôn nhàn nhạt mà nói một câu, sau đó liền rời đi.

***

Phương Lăng Châu lái xe đưa Tô Duy Tây đến chung cư dưới lầu, Tô Duy Tây nói với Tống Vũ vài lời và yêu cầu họ gửi tin nhắn cho cô khi về đến nhả rồi cúp điện thoại.

Đúng lúc này chiếc xe dừng ở ven đường.

"May mắn là em không bị làm sao." Phương Lăng Châu nói.

Tô Duy Tây vừa tháo dây an toàn vừa nhìn Phương Lăng Châu, khóe miệng hơi mỉm:

"Phương lão sư, hôm nay thực sự cảm ơn anh, nếu có thời gian sau này em sẽ mời anh một bữa lớn."

"Được, dù sao thì cũng đã lâu chúng ta chưa cùng nhau ăn cơm." Phương Lăng Châu đồng ý: " Nhưng mà em phải chờ thêm hai ngày nữa, bởi gần đây anh đang có một sự án học tập trong tay, chờ đến khi nào rảnh anh liền gọi cho em."

"Oke, dù sao em cũng không vội." Tô Duy Tây đáp:"Em lên lầu trước nha."

"Ngủ ngon, mơ đẹp."

"Ngủ ngon."

Tô Duy Tây nghiêng người muốn đẩy cửa xe, Phương Lăng Châu liền bắt lấy cánh tay cô, ánh mắt có chút mờ mịt:

"Duy Tây hắn đã trở lại làm anh có chút lo lắng."

"Em không có thế nào cả, không cần lo lắng."Tô Duy Tây rũ mắt xuống, một tia ảo ảnh kỳ lạ xẹt qua.

Phương Lăng Châu nhìn đôi mắt của cô, thận trọng thăm dò:

"Xem ra tâm ý của em vẫn chưa thay đổi, anh đưa em đến Lăng Hải là muốn em có thể bắt đầu một cuộc sống mới, đừng để quá khứ làm vướng bận. Chuyện của em đã xảy ra từ 1 năm trước, anh hy vọng dù Tiêu Văn Ngôn đã xuất hiện cũng không làm em thay đổi lập trường, hai người sớm đã là không còn dính líu gì đến nhau."

"Em biết" Tô Duy Tây lập tức nói một câu, tựa hồ như có chút vội vàng, cô ngẩng đầu nhìn Phương Linh Châu. Một lúc sau mới lên tiếng:

"Em hiểu những gì anh nói, hai năm trước em đã sớm không còn quan hệ gì với nhà họ Tiêu, hiện tại em chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình thôi, không muốn dính dáng tới bất kì ai khác nữa."

Phương Lăng Châu biết cô cũng đã được 7, 8 năm bởi anh cùng với Tiêu Văn Ngôn là bạn học của nhau, khi ấy Phương Lăng Châu cùng cha mẹ chuyển nhà, tình cờ lại làm hàng xóm với Tiêu Gia ba người thường xuyên cùng nhau đi học mỗi ngày.

Nhưng Tiêu Văn Ngôn luôn luôn để ý việc Phương Lăng Châu đối tốt quá mức với Tô Duy Tây nên thường dặn dò cô cách xa anh một chút. Sau này khi Tô Duy Tây bị đuổi ra khỏi Tiêu gia cũng là anh lặng lẽ tìm được cô rồi mang cô tới Lăng Hải.

"Em có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi." Phương Lăng Châu nói: "Nhưng nếu còn muốn dời đi chỗ khác, có thể đến nói với anh, anh sẽ an bài cho em."

Tô Duy Tây gật đầu: Cảm ơn Phương lão sư."

"Không cần kính trọng như vậy, em nên nhớ anh không chỉ là cố vấn của em mà còn là anh trai của em, mau lên nghỉ ngơi đi." Phương Lăng Châu buông tay cô ra, mỉm cười nói trên mũi phảng phất tia ánh vàng của chiếc gọng kính.

Tô Duy Tây gật đầu cuống xe, ở bên trong Phương Lăng Châu vẫy tay hẹn ngày gặp lại. Cô kéo chặt áo khoác rồi lon ton chạy vào chung cư, từ từ đi lên tầng bảy. Cô là người duy nhất sống ở tầng này.

Đây là căn hộ dành cho người độc thân, có chung cư khá rộng. Cô thích điểm này nhất, vì cậy cô đặt một chiếc bàn vuông bằng đá ở giữa, xung quanh ban công cũng trong khá nhiều các chậu cây nhỏ khác nhau.

Khi mùa xuân đến chúng nở rất đẹp, ngoài ra ở đây còn có ghế xích đu chân sắt màu nâu retro dưới mái hiên. Bốn góc kệ được đóng đinh chắc chắn vào mặt dựa vào vị trí như thế này có thể ngồi được 2 người.

Tô Duy Tây trở về phòng, đem áo khoác cởi ra bên ngoài rồi thay áo ngủ, tủ bên cạnh tường cũng mở ra ở phía dưới là lớp tủ đế gỗ ba lớp chứa một khoảng trống dùng để đặt đồ.

Trên tường treo đầy những bức ảnh đã chụp lúc trước, khuôn mặt quen thuộc đã khắc ghi từ trong trí nhớ cô từ lâu và tất cả những ngày tháng đáng trân trọng.

Không hiểu sao lúc này mặt cô trở nên ẩm ướt, cô lau đến hai lần rồi khịt mũi kéo tấm màn rồi bước ra ngoài.

Rửa mặt xong cô trở về phòng mở máy tính ra chuẩn bị chỉnh sửa một video ngắn, nhưng trước khi mở video ra cô lại cảm thấy khó chịu muốn tắt máy.

Không thể phủ nhận kể từ khi thấy Tiêu Văn Ngôn, cô có chút bối rồi, trong lòng cũng rối bời, đầu óc cũng rối bời, không biết phải làm sao, đối phó với tình huống hiện tại như thế nào...

Khi nói chuyện cùng Phương Lăng Châu cô đều cố tỏ ra mạnh mẽ, không dám biểu hiện bộ dạng thất thần. Rõ ràng đã dùng hơn hai năm để xóa nhòa đi, nhưng hình như vẫn luôn có một chút ít sự việc dù dấu trong lòng sâu đến mức nào khi nhắc đến vẫn sẽ bị đã kích. Làm người ta không thể không tiếp thu nó tồn tại.

Lúc này, WIFI ở góc dưới bên phải báo rằng đã được kết nối và hiện ra thông báo đã nhận được email mới, cô bấm vào đó thì đó là thông báo phỏng vấn của trợ lý quay phim bán thời gian của Xinyue Studio ở Tháng 9. Cô ấy yêu cầu cô ấy đến phỏng vấn lúc 3 giờ chiều thứ năm tuần này.

- -----------------