Tội Phạm Hoàn Mỹ 2: Phá Vỡ Cục Diện

Chương 2



02.

Ngày thứ 15 sau khi Tần Phong được phóng thích, tôi và Lệ Vệ Quốc có cuộc nói chuyện kéo dài hai tiếng đồng hồ. Sau khi rời khỏi phòng tạm giam, tôi không vội về nhà mà đến bộ phận kỹ thuật pháp y để tìm Nhạc Lệ Na.

Nhạc Lệ Na là vợ của Tưởng Côn Thành, cũng là một pháp y tài giỏi, thông thạo y học, am hiểu y thuật nội ngoại.

Tôi ở trong phòng khám nghiệm t.ử th.i của bộ phận kỹ thuật suốt một đêm. Lúc ra về, mặt tôi cứng đờ, hơi sưng do vừa tiêm một lượng lớn Clostridium botulinum và cấy mỡ. Theo như Nhạc Lệ Na nói: Có lẽ sau cuộc tiểu phẫu này, tôi sẽ không thể bộc lộ bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt, vĩnh viễn đều mang một bộ mặt giống cương thi.

Sau khi giải quyết xong vấn đề này, tôi lại đến một cửa hàng mua hai cặp mắt kính: một cặp kính áp tròng, một bộ kính râm.

Bởi vì rất có khả năng tiếp theo tôi sẽ nhận được "lời mời" từ Tần Phong. Hơn nữa, cậu ta còn là cao thủ tâm lý học, cho nên tôi phải đề phòng Tần Phòng sẽ nhìn mặt đọc tâm, phán đoán lời nói của tôi là thật hay giả.

Làm xong tất cả những điều này, tôi trở về nhà, nằm trên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Một ngày.

Hai ngày.

Ba ngày.

Kể từ khi Tưởng Côn Thành h.y s.inh, tôi luôn sống trong áy náy tội lỗi, dùng công việc và thường xuyên tăng ca để làm tê liệt chính mình. Hiện tại đã ngoài 40 tuổi, vẫn là một cảnh sát độc thân, cực kỳ không quen với việc thả lỏng bản thân trong nhiều ngày liên tiếp.

Lúc mới bắt đầu, tôi còn có thể giả vờ bình tĩnh đọc tin tức trên mạng thông tin công an Tân Hà, tiện tay nhắn mấy tin nặc danh khiếu nại trên diễn đàn, bộc lộ cảm xúc tức giận, tránh để Tần Phong cố tình muốn theo dõi qua Internet.

Dù sao một người bình thường bị vu oan hãm hại, lại còn tạm thời bị cách chức, nếu không tỏ ra chút tức giận, vậy cũng quá giả tạo.

Nhưng tôi đợi hơn mười ngày, vẫn không thấy Tần Phong liên hệ.

Chỉ có Lệ Vệ Quốc liên lạc với tôi vài lần thông qua số điện thoại bí mật riêng, hỏi tôi có muốn từ bỏ kế hoạch này, chấm dứt "đình chỉ" để quay về cơ quan tiếp tục công tác hay không.

Nhưng nghĩ đến những lời Tần Phong đã nói trước khi rời đi, tôi kiên quyết từ chối.

Tôi tin chắc một tên tội phạm có chỉ số IQ cao sẽ không vô duyên vô cớ nói mấy điều vô ích với mình.

Tần Phong từng đề cập qua:

"Đợi đến ngày anh nguyện ý đánh đổi bằng mọi giá để điều tra chân tướng năm đó, tôi nhất định sẽ lại xuất hiện trước mặt anh, chỉ sợ đến lúc đó, thân phận của anh đã không còn là cảnh sát nữa..."

Không còn là cảnh sát?

Xem tình cảnh hiện tại, trong mắt người ngoài, tôi đã không còn là cảnh sát rồi.

Vậy---Tần Phong, cậu rốt cuộc định để tôi chờ bao lâu?

Mãi đến một tháng sau.

Buổi sáng đầu thu, người chưa từng mua sắm gì trên mạng như tôi lại nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh.

Lúc đó tôi đã đoán ngay, chắc chắn đây là một chiêu trò của Tần Phong.

Sau khi mở gói hàng, bên trong là một bộ dụng cụ câu cá đầy đủ, trên đó còn in tờ giấy nhỏ viết một câu ngắn gọn: "Đầu thu rồi, mau tới câu cá, đợi anh ở đập nước Tân Hà đến trưa, quá hạn không chờ."

Vẫn kịch bản cũ, quá giảo hoạt.

Giống như nhãn dán trên lọ thuốc mà Lý Dũng Sướng đã uống, tờ giấy cũng được in ra, có lẽ Tần Phong không muốn để lại chữ viết và dấu vân tay của mình.

Có điều, tôi không hiểu: Tần Phong tốn công phí sức mua cả bộ dụng cụ câu cá cho tôi, điền cả tên và địa chỉ giao hàng trực tuyến trên mạng, còn không phải vì sợ tôi phát hiện người gửi lời mời là cậu ta sao? Nhưng một khi tôi đến đó gặp mặt, chẳng phải sẽ biết được người gửi chính là cậu ta à?

Bởi vì tôi đang tiến hành kế hoạch nằm vùng tiếp cận, cho nên mỗi một sự kiện bất thường đều phải thông báo lại. Tôi chụp đơn hàng chuyển phát nhanh và tờ nội dung, dùng số điện thoại bí mật gửi cho Lê Vệ Quốc, rất nhanh đã nhận được phản hồi:

[Bưu kiện được đặt bởi một người nước ngoài. Theo thông tin điều tra của Hà Quang - trưởng bộ phận giám sát mạng, tài khoản mua sắm của người kia đã bị đánh cắp từ hai tuần trước. IP được sử dụng bởi người khác đăng nhập tài khoản và đã được mã hóa, sử dụng proxy ảo. Hiện tại, địa chỉ đối phương hiển thị ở nước ngoài, sẽ mất thời gian để điều tra chi tiết. Cụ thể bao lâu còn chưa rõ...]

Thứ tôi thiếu hiện tại chính là thời gian.

Vì tránh để Tần Phong nghi ngờ, tôi từ chối lời đề nghị sắp xếp cảnh sát bảo vệ của Lê Vệ Quốc. Tự mình cầm theo bộ dụng cụ câu cá đến địa điểm gặp mặt.

Đập nước Tân Hà nằm ở phía Tây Bắc của thành phố, nơi đó là một thôn làng hoang vắng, không có nhiều camera giám sát, hiện nay mới chỉ là nơi đang được khai phá phát triển.

Hơn nữa, từ khi phá dỡ di dời, phần lớn thôn dân đã chuyển đến thành phố. Dân số ở đó ngày càng thưa thớt, ngoại trừ những người có sở thích đam mê câu cá nơi hoang dã sẽ đến, còn lại chẳng mấy ai đi dạo quanh đây.

Sau khi đến đập chứa nước, chẳng mấy chốc tôi đã tìm được vị trí câu cá của Tần Phong.

Vì thế, tôi đeo kính râm, xách theo bao đựng dụng cụ cần câu đi qua, cứ thế ngồi xuống bên cạnh, còn cố ý tỏ vẻ mất kiên nhẫn, hung hăng nói:

"Tần Phong, cậu tìm tôi làm gì?"

"Ấy, trùng hợp như vậy? Đội trưởng Trần sao lại có nhã hứng tới đây câu cá?"

Tần Phong kinh ngạc nhìn tôi.

Nếu như không phải chắc chắn đây là âm mưu của cậu ta, cố ý dẫn dụ tôi đến gặp mặt, phỏng chừng sẽ bị lừa bởi kỹ thuật diễn xuất này, thực sự cho rằng đây là cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên.

Tôi không kiên nhẫn, nói:

"Có gì nói luôn, tôi đang khó chịu, khuyên cậu tốt nhất đừng chọc tôi."

Tần Phong không lên tiếng, thay vào đó, dùng bàn tay đang đeo găng lấy điện thoại trong túi, nhấn nút tắt nguồn rồi khua khua trước mặt tôi, ra hiệu điện thoại đã tắt. Sau đó đi xuống nước, mãi đến khi nước ngập quá đầu mới ướt sũng leo lên bờ.

Tôi hiểu: Cậu ta lo lắng tôi có máy nghe lén, yêu cầu tôi tắt di động, lại sợ tôi còn thiết bị nghe lén khác nên muốn tôi ngâm mình trong nước.

Nếu là trước kia, khi còn là đội trưởng đội điều tra hình sự, để dụ dỗ Tần Phong nói ra quá trình gây án, tôi nhất định sẽ không chút do dự nhảy luôn xuống đập nước.

Nhưng hiện tại tôi không thể làm vậy.

Bởi vì bây giờ, tôi trong vai cảnh sát bị đồng nghiệp vu cáo, còn bị sếp đình chỉ công tác, tạm thời mất chức đội trưởng. Ở tình trạng như vậy, tuyệt đối sẽ không vì điều tra vụ án mà làm theo yêu cầu của hung thủ.

Tôi đẩy đẩy gọng kính râm, thấp giọng mắng:

"Đồ thần kinh!"

Nói xong, dứt khoát đứng dậy, phủi bụi quanh mông rồi rời đi, thậm chí còn không thèm cầm theo bộ dụng cụ câu cá.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước...

Trên đường rời đi, tim tôi điên cuồng đập thình thịch, chỉ sợ Tần Phong không chịu mở miệng giữ người lại.

Mười bước.

Mười lăm bước...

Ngay lúc ruột gan cồn cào, nóng như lửa đốt, cuối cùng sau lưng cũng truyền đến giọng nói của Tần Phong:

"Nếu không ngại phiền, tôi cứ gọi anh là đội trưởng Trần vậy. Tới cũng tới rồi, vội trở về thế làm gì?"

"Ha, nhưng tôi để ý, đã không còn là đội trưởng đội điều tra gì nữa rồi, cậu gọi tên đi. "

Trong lòng thả lỏng, tôi quay đầu nói tiếp:

"Tần Phong, rốt cuộc cậu muốn chơi trò gì?"

Tần Phong nhìn chằm chằm, quan sát tôi hồi lâu, đột nhiên nói:

"Anh đi phẫu thuật thẩm mỹ à? Sao lại có cảm giác mặt béo lên không ít thế?"

Tôi lấy thuốc lá từ trong túi ra, tự châm lửa hút, lại sờ lên khuôn mặt to ra do cấy mỡ:

"Tâm trạng không tốt, dùng thuốc lá và rượu bia hơi nhiều, mỗi ngày đều nằm ở nhà ăn uống, không béo mới lạ."

"Vậy sao?" Tần Phong cười cười, đáp:

"Không sao, vào vấn đề chính, anh còn hứng thú muốn điều tra nguyên nhân cái ch.ết của Tưởng Côn Thành không?"

"Nói nhảm! Chỉ có đứa khốn nạn mới không muốn tra!" Tôi tức giận hét lên.

Sự áy náy nhiều năm sinh ra phẫn nộ, vô cùng chân thành, không giống giả tạo chút nào.

Suy cho cùng, cảm giác hổ thẹn cùng tội lỗi của tôi đối với Tưởng Côn Thành xuất phát từ tận đáy lòng. Bất kỳ chủ đề nào về cái ch.ết của Côn Thành, tôi đều không sợ Tần Phong sẽ nhìn ra điều gì. Ngược lại, càng hi vọng cậu ta sẽ nhìn thấy lửa giận hừng hực bốc cháy trong lòng tôi.

Tôi bước nhanh đến bên cạnh Tần Phong, lớn tiếng hỏi:

"Nhưng hiện tại lấy cái gì để điều tra, tôi bị cách chức tạm thời! Hách Mạnh Nghĩa đúng là con cáo già, dám giở trò sau lưng, thọc ông đây một nhát! Cái tên ngu ngốc đó, năng lực tra án thì không có, nhưng mưu hèn kế bẩn để hãm hại đồng nghiệp thì chuyên nghiệp lắm."

......

Tôi diễn trò chửi bới trước mặt Tần Phong, nước bọt văng tung tóe.

Mà Tần Phong vẫn luôn yên lặng đứng cạnh lắng nghe, đợi tôi mắng mệt rồi mới cười nói:

"Ai nói không phải cảnh sát thì không thể điều tra?"

Tôi càng tức giận:

"Không phải cảnh sát, dẫu tra được thì có lợi ích gì? Đi báo án sao? Đã nhiều năm như vậy, cho dù có truy cứu trách nhiệm cũng không có cách nào ép họ đền mạng cho người anh em của tôi."

Tần Phong bật cười, cười đến mức khoa trương:

"Đền mạng? Đền mạng nhất định phải đợi thẩm phán tòa án phán quyết hay sao? Khi công lý tới muộn, oan khuất chẳng thể giải quyết được. Vì sao chúng ta không thể tự mình làm thẩm phán?"

"Cậu..." Tôi hít sâu một hơi, lùi về sau:

"Cậu điên rồi à? Loại tư tưởng này rất nguy hiểm."

Tần Phong cười chói tai:

"Vậy tôi hỏi anh, anh có muốn những người hại ch.ết Tưởng Côn Thành phải đền mạng không?"

"Mười chín năm, Nhạc Lệ Na một thân một mình nuôi con, sinh hoạt có bao nhiêu khó khăn vất vả. Dù có sự giúp đỡ của anh, nhưng trong quá trình trưởng thành của Tưởng Lệ Lệ, vì thiếu hụt tình thương của cha nên đã chịu không ít tủi thân, bất công, sau lưng bị bạn học chỉ trỏ bàn tán, nói cô ấy là đứa trẻ không cha?"

"Mà anh, bởi vì trận đấu s.úng lần đó khiến thân thể gặp chút vấn đề, độc thân cho đến nay, ngay cả một gia đình hoàn chỉnh cũng không có!"

"Trái lại nhìn những người thiết kế hãm hại các anh khi xưa, hiện giờ bọn họ giàu có sung túc, sinh hoạt xa hoa biết bao. Nói đến việc tạo dựng danh tiếng, họ ngồi sau hưởng lợi, đón nhận những lời khen của công chúng, bày ra bộ mặt đạo đức giả. Nghĩ tới những chuyện này, anh có cảm thấy đau lòng không, tôi không tin anh chưa từng mộng tưởng gi.ết ch.ết bọn họ..."

Tần Phong không ngừng nói, từng câu từng chữ như xát muối xé lòng, tựa như một con d.ao, bóc trần từng lớp tâm tư che giấu sự xấu hổ suốt bao năm của tôi.

Phải!

Là một cảnh sát nhân dân, tôi không thể làm điều gì trái pháp luật.

Nhưng với tư cách là anh em tốt, là chiến hữu vào sinh ra t.ử, là một người đàn ông bình thường, tôi hận!

Hận thấu tim gan đám người đó!

Nếu không phải vì họ, Tưởng Côn Thành sẽ không ch.ết!

Nếu không phải vì họ, tôi sẽ không đến nỗi ngay cả một gia đình hoàn chỉnh cũng không có!

Khi chưa biết sự thật, tôi còn ngu ngốc đổ mọi tội lỗi lên đầu mình, cho rằng vì bản thân tham công liều lĩnh nên mới gây họa. Nhưng sau khi biết được chân tướng từ chỗ Tần Phong, loại cảm xúc oán hận, phẫn nộ này, sớm đã chôn sâu trong đáy lòng, nay lại hừng hực như thiêu đốt.

Tôi cũng là một con người bằng xương bằng thịt, có tình cảm cảm xúc, không phải máy móc chỉ biết làm việc theo mệnh lệnh. Khi đối mặt sự thẩm vấn của cấp trên và Ủy ban kiểm tra kỷ luật, tôi từng ảo tưởng lẩn trốn vô số lần.

Tôi muốn: Chạy đi, chiến đấu hết mình một phen, tìm được những người đó, sau đó gi.ết sạch.

Nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng!

Mà hiện tại...

Tần Phong chỉ dùng mấy câu đã vạch trần vết thương lòng của tôi, hết lần này đến lần khác khơi dậy cơn thịnh nộ mà tôi cố gắng kìm nén bấy lâu.

Tôi thở hổn hển, ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn Tần Phong:

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì!"

"Không làm gì cả, tôi chỉ muốn giúp anh thôi." Cậu ta ung dung ngồi lại chỗ câu cá, lạnh nhạt nói:

"Bây giờ, tôi nghiêm túc hỏi anh một lần, có muốn báo thù cho Tưởng Côn Thành không? Có muốn trút giận thay chính mình hay không?"

Chủ đề chính tới rồi!