Tội Phạm Hoàn Mỹ 2: Phá Vỡ Cục Diện

Chương 4



04.

9 giờ tối, sau khi xem xong tin tức "báo cáo của Tân Hà", tôi tắm rửa rồi đi ngủ. Bởi vì tôi tin, với sự xảo quyệt của Tần Phong, hiện giờ cậu ta sẽ không liên lạc lại. Có lẽ đối phương sẽ quan sát một thời gian, sau khi xác định chắc chắn Phùng Cẩm Quế bị tôi gi.ết, chắc chắn tay tôi đã nhuốm m.áu, cậu ta mới tiếp tục hành động.

Quả nhiên, thời gian sau đó, Tần Phong không hề xuất hiện.

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

Phải đến một tuần sau khi Phùng Cẩm Quế bị "s.át h.ại" mới có tin tức của Tần Phong.

Cùng một vở kịch, cùng sự giảo hoạt.

Phương thức liên hệ lần này của Tần Phong là dùng một chiếc máy bay không người lái chuyển tới bọc đồ nhỏ. Sau khi mở ra, bên trong có một bức thư được in sẵn.

Mà nội dung vẫn là hẹn gặp ở đập nước câu cá.

Tới điểm hẹn.

Lần nữa nhìn thấy Tần Phong, cậu ta đeo găng tay, mặc áo chống nắng, ánh mắt quan sát tôi rất kỹ, khóe miệng nhếch cao tạo độ cong kỳ lạ.

Nụ cười khó hiểu đó khiến tim tôi phát run, không nhịn được hỏi:

"Cậu cười cái gì?"

"Không, chỉ là nghĩ đến một số chuyện, cảm thấy rất buồn cười." Tần Phong chép miệng, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, nói:

"Ngồi đi."

Tôi vừa đặt mông xuống, cậu ta đột nhiên đưa ra yêu cầu:

"Đưa máy bay không người lái và di động của anh ra đây."

Tôi lấy đồ đưa cho Tần Phong, không hề hoảng sợ.

Dù sao đây cũng không phải chiếc điện thoại tôi thường liên lạc với Lê Vệ Quốc, cho dù cậu ta có kiểm tra cũng chẳng có gì.

Tần Phong cất máy bay điều khiển vào túi dụng cụ câu cá, còn điện thoại của tôi, chẳng thèm liếc một cái đã trực tiếp ném xuống hồ.

Tôi tức giận, đứng phắt dậy:

"Cậu làm gì đấy!"

Tần Phong xua tay:

"Hốt hoảng thế làm gì? Chỉ là một cái di động thôi mà, lát về tôi mua trả anh! Vào chủ đề chính, xét thấy anh đã thông qua bài khảo nghiệm một cách hoàn hảo, tiếp theo tôi sẽ nói đến trọng tâm. Vì để phòng ngừa anh lén ghi âm, phiền anh xuống ngâm nước chút nhé."

"Đồ thần kinh!" Tôi mắng to.

Tần Phong không để ý, lôi kéo tôi đẩy về phía hồ nước:

"Chẳng phải anh bị Hách Mạnh Nghĩa gài bẫy sao? Điều tôi muốn nói liên quan đến vụ án vợ Hách Mạnh Nghĩa trượt chân ngã ch.ết, cũng liên quan đến cái ch.ết của Thẩm Lệ Phân, anh không xuống nước, vậy chuyện này không thể nói."

Nghe đến đây, trong lòng tôi mừng rỡ: Cuối cùng cũng lừa được sự tín nhiệm của cậu ta.

Nhưng tôi vẫn phải giả vờ khó chịu, dưới sự lôi kéo của Tần Phong, bày ra bộ dạng "không mấy tình nguyện" bước xuống nước, lăn lộn một hồi mới leo lên bờ, tôi hỏi:

"Thế nào, chẳng lẽ cái ch.ết của vợ Hách Mạnh Nghĩa và Thẩm Lệ Phân có liên quan đến nhau?"

Tần Phong cười nhạt:

"Anh còn nhớ tôi từng nói gì với Hách Mạnh Nghĩa không?"

Tôi gật đầu:

"Nhớ, cậu nói anh ta có thể tìm ra nguyên nhân cái ch.ết của Thẩm Lệ Phân, hơn nữa cũng có thể ra tòa làm chứng, khôi phục hoàn hảo quá trình t.ử v.ong."

Tần Phong cười tươi rói:

"Đúng vậy, bởi vì cái ch.ết của bà ta là do tôi và Hách Mạnh Nghĩa hợp sức làm ra."

"Cái gì?" Tôi hét toáng:

"Thật sự là do hai người làm?"

"Đúng vậy!" Tần Phong thoải mái thừa nhận.

Tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, hoang mang hỏi:

"Chúng tôi đã điều tra lịch sử hành trình và cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cậu, từ đầu đến cuối đều không phát hiện cậu từng gặp gỡ hay liên lạc riêng với Hách Mạnh Nghĩa. Anh ta làm sao có thể giúp cậu gi.ết người? Hơn nữa Hách Mạnh Nghĩa cũng chưa từng gặp trực tiếp Thẩm Lệ Phân."

Tần Phong giơ tay phải lên, dùng năm ngón tay gõ gõ, nở nụ cười ranh mãnh:

"Ai nói nhất định phải lén gặp riêng? Chúng tôi trao đổi với nhau lúc ở ngay trước mặt anh."

"Chẳng lẽ lúc đó..."

Tôi chợt nhớ ra.

Suy đoán của bản thân quả nhiên không sai: Cả Tần Phong và Hách Mạnh Nghĩa đều có thói quen dùng tay phải gõ nhịp lên mặt bàn. Lúc đó, tôi còn cảm thấy tò mò, mãi đến khi bị Hách Mạnh Nghĩa hãm hại, tôi mới bắt đầu hoài nghi có phải hai người bọn họ đã giao tiếp thông qua tiết tấu gõ tay hay không. Hiện giờ, nghe chính miệng Tần Phong nói ra, vậy có thể chắc chắn.

Thấy tôi đã hiểu, Tần Phong thu tay lại:

"Thật ra, mối quan hệ giữa tôi và Hách Mạnh Nghĩa tốt hơn nhiều so với những gì các anh tra được. Năm 2011, sau khi tham dự buổi tọa đàm của anh ta, trong lòng sinh ra hứng thú, chúng tôi đã gặp riêng vài lần. Lúc đó trên đường phố chưa có nhiều camera giám sát như bây giờ, mà cả hai đều không phải những đối tượng cần đặc biệt chú ý, cho nên chẳng ai quan tâm."

"Có nghĩa là mấy năm nay, hai người vẫn thường xuyên giữ liên lạc?" Tôi hỏi.

Tần Phong cười nói:

"Anh đã điều tra hồ sơ của tôi, hẳn cũng biết năm đó tôi vì phòng vệ quá mức mà phải vào đồn."

"Ừm."

Tôi nhớ rõ, sau khi Lý Dũng Sướng ch.ết, Tề Bân phụ trách điều tra tư liệu cá nhân của Tần Phong. Thông tin có đề cập: Năm 2012, Tần Phong làm thêm ở một tiệm net, xảy ra xung đột với một tên lưu manh, đánh người ta trọng thương, sau đó bị đưa đến đồn cảnh sát vì tội phòng vệ quá mức.

Lúc đó, Tề Bân đã hoài nghi: Những năm ấy, tội phòng vệ mà đả thương người quá mức nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ. Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ phải ngồi tù mấy năm. Nhưng Tần Phong lại trắng án. Liệu có phải gia đình cậu ta tìm người móc nối quan hệ, đè chuyện này xuống?

Trong thời gian tôi bị tạm giữ để thẩm tra, bản thân cũng từng nghi ngờ chuyện của Tần Phong là do Hách Mạnh Nghĩa ra tay trấn áp.

Bởi vì khi đó, Hách Mạnh Nghĩa đã là giáo sư "tâm lý học tội phạm" của đại học công an thành phố Phì Thủy, giảng dạy cho sinh viên khắp các tỉnh, cho nên những gì anh ta nói vẫn có sức nặng nhất định ở đồn cảnh sát.

Chỉ là thời điểm đó tôi không thể chắc chắn.

Mà hiện tại Tần Phong đã giải thích hết thảy.

Nhưng tôi không hiểu tại sao cậu ta lại nói với tôi những điều này, phải chăng vì tôi đã giúp cậu ta "gi.ết người", cho nên Tần Phong coi tôi thành người một nhà?

Tôi cố gắng kìm nén hơi thở gấp gáp, tận lực ra vẻ thật bình thản:

"Vậy cái ch.ết của vợ Hách Mạnh Nghĩa có liên quan gì đến Thẩm Lệ Phân?"

Tần Phong xua tay:

"Đừng sốt ruột, từ từ nghe tôi nói."

Dứt lời, cậu ta thay đổi tư thế, thoải mái tựa lưng vào giàn câu, bắt đầu nhớ lại chuyện cũ:

"Cuối năm 2011, tôi gặp riêng Hách Mạnh Nghĩa lần đầu tiên, vừa gặp đã quen. Đến năm 2012, vì ẩu đả trong lúc phòng vệ mà suýt bị bỏ tù, không còn đường nào khác đành nhờ Hách Mạnh Nghĩa giúp đỡ. Anh ta chỉ gọi một cuộc điện thoại, tôi đã được thả ra. Sau chuyện đó, tôi rất biết ơn Hách Mạnh Nghĩa. Lúc biết được tin vợ anh ta ngoại tình còn tìm cách lợi dụng việc ly hôn để phân chia tài sản, tôi đã đề nghị dùng chút thủ đoạn tâm lý để tạo ra "tai nạn mộng du ngã ch.ết".

"Vậy...Vợ của Hách Mạnh Nghĩa thực sự bị anh ta gi.ết?"

Tôi cảm giác như mình vừa nghe được bí mật động trời, hai mắt trừng lớn kinh ngạc.

Tần Phong gật đầu đáp:

"Không sai. Hai chúng tôi phối hợp ăn ý, Hách Mạnh Nghĩa dễ dàng tạo dựng cái ch.ết ngoài ý muốn đó. Cho nên, anh ta thiếu nợ tôi, cũng biết một khi tôi xảy ra chuyện, nhất định sẽ kéo theo anh ta xuống nước."

"Cho nên, Hách Mạnh Nghĩa hợp tác với cậu, gi.ết Thẩm Lệ Phân?"

Tôi khẩn trương vô cùng, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Đây là một bí mật cực lớn, nếu như vậy, chẳng bao lâu nữa Tần Phong sẽ bị bắt, Hách Mạnh Nghĩa cũng bị tống vào ngục giam.

Tần Phong nói:

"Chẳng vậy thì sao? Tôi bị nhốt trong phòng nghỉ của đội điều tra hình sự, lấy đâu ra thời gian gây án, chỉ đành nhờ Hách Mạnh Nghĩa giúp đỡ. Ngày đó, lúc gặp mặt, tôi dùng ám hiệu nói với anh ta "tôi hận cả nhà Thẩm Lệ Phân, nếu anh không giúp tôi gi.ết bà ta, tôi sẽ nói ra sự thật về cái ch.ết của vợ anh.""

"Không đúng! Rõ ràng mấy ngày sau đó, tôi vẫn luôn theo sát Hách Mạnh Nghĩa, hắn lấy đâu ra thời gian gây án?" Tôi nắm bắt được sơ hở trong lời nói của Tần Phong.

Sau cái ch.ết của Thẩm Lệ Phân, tôi bắt đầu nghi ngờ Tần Phong và Hách Mạnh Nghĩa đang che giấu bí mật cho nhau, để phòng ngừa Hách Mạnh Nghĩa bị ép buộc mà gây án, tôi còn cố ý bám sát hắn ta.

Cũng chính vì điều này, mà sau khi trở về sở tỉnh, Hách Mạnh Nghĩa lập tức viết một bản báo cáo khiến tôi bị bắt giữ thẩm tra.

Tần Phong quay đầu nhìn tôi:

"Tại sao anh ta phải đích thân ra tay chứ?"

Tôi sửng sốt:

"Chẳng lẽ còn có người thứ ba? Nhưng sau khi Lý Võ ch.ết, Thẩm Lệ Phân đã phát điên rồi, chúng tôi còn chuyển bà ta đến căn nhà an toàn để canh giữ bảo vệ, đảm bảo không có người ngoài tiếp xúc.

Tần Phong cười lớn:

"Đúng vậy, nhưng anh có chắc đã chuyển bà ta đến phòng an toàn ngay lập tức không?"

"Chuyện này..." Tôi sực nhớ, sau khi Thẩm Lệ Phân phát điên, trước đó còn được đưa đến bệnh viện tâm thần để theo dõi, sau mới chuyển đi.

Tần Phong dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, vui vẻ đùa nghịch:

"Lúc đó anh đang bận giám sát tôi và Hách Mạnh Nghĩa, e rằng đã bỏ qua một người không đáng kể nhưng rất quan trọng. Nếu không có người đó, tôi bị giam ở đội điều tra, Hách Mạnh Nghĩa lại bị anh theo dõi cả ngày, chúng tôi làm sao có thể hoàn thành được điều kiện gây án."

"Ai?" Tôi vội hỏi.

"Nhân viên bảo hiểm!" Tần Phong nhướng mày, tiếp tục:

"Một nhân viên bảo hiểm, từng là học sinh của Hách Mạnh Nghĩa, cũng là học trò mà anh ta khen ngợi nhất."

"Nhân viên bảo hiểm?" Tôi vắt óc suy nghĩ, nhưng mãi không nhớ ra có một người như vậy.

"Người đó tên Tôn Dĩ Vũ, nhân viên của một công ty bảo hiểm ở Tân Hà. Thời đi học, cậu ta từng dùng thủ đoạn tâm lý để hãm hại một bạn nữ cùng lớp. Hách Mạnh Nghĩa cũng biết chuyện, nhưng nghĩ đến tài năng của cậu ta, cho nên giả vờ không biết. Vì vậy, khi Hách Mạnh Nghĩa tìm đến, dù không muốn làm cũng phải làm, bởi vì Tôn Dĩ Vũ sợ chuyện năm xưa bại lộ."

Tần Phong chậm rãi giải thích:

"Mà cả nhà Lý Dũng Sướng đều có thói quen mua bảo hiểm, trùng hợp lại là công ty nơi Tôn Dĩ Vũ làm việc. Cho nên, cậu ta lợi dụng điều này, tiến hành khơi dậy tâm lý ám chỉ, xúi giục Thẩm Lệ Phân t.ự s.át. Gặp mặt cũng dễ dàng, lấy cớ là bàn bạc bồi thường, đến bệnh viện gặp Thẩm Lệ Phân."

Nói xong, Tần Phong liếc nhìn tôi:

"Có lẽ cấp dưới của anh cho rằng một nhân viên bảo hiểm chẳng có vấn đề gì to lớn, cho nên không báo lại với anh. Nhưng hiện tại, tôi có chuyện quan trọng hơn muốn anh làm."

Còn chưa kịp đợi tôi mở miệng, Tần Phong đã lấy một chiếc hộp ra từ túi dụng cụ, nói:

"Hiện giờ, Tôn Dĩ Vũ là u.y h.iếp lớn nhất của tôi và Hách Mạnh Nghĩa, bởi vì chỉ cần uống say sẽ nói linh tinh. Cho nên chúng tôi đã thương lượng, tránh cho vụ án của Thẩm Lệ Phân bị bại lộ, đồng thời để "tai nạn ngoài ý muốn" càng trở nên hoàn hảo, người này cần thiết phải loại bỏ. Bên trong là một con rắn hổ mang đã đói bụng nhiều ngày, chứa kịch độc! Tôn Dĩ Vũ hiện đang ở thôn phía trước vừa cày ruộng vừa nói chuyện bồi thường cho mấy hộ dân. Anh mang thứ này qua đó, giả bộ hỏi chút về vấn đề bảo hiểm, nói đây là bảo hiểm hợp đồng, để cậu ta xem thử."

Sau khi đưa chiếc hộp cho tôi, Tần Phong thúc giục tôi nhanh chóng rời đi, nửa uy hiếp nửa ra lệnh nói:

"Bây giờ anh đã là người trong nhóm chúng tôi, trên người anh còn treo một mạng người, nếu không muốn xảy ra chuyện thì nhanh lên."

Cầm chiếc hộp trên tay mà lòng bối rối, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng con rắn bên trong đang trườn bò.

Đang lúc phân vân, Tần Phong lạnh lùng lên tiếng:

"Nếu anh không muốn báo thù cho Tưởng Côn Thành, trả thù cho chính mình, vậy có thể không làm. Tôi tự mình động thủ khiến cậu ta ch.ết ngoài ý muốn."

Khiến Tôn Dĩ Vũ t.ử vo.ng ngoài ý muốn?

Tôi càng nóng nảy.

Tuy rằng rất muốn để Tần Phong ra tay, bởi vì như vậy, tôi có thể lập tức bắt giữ. Nhưng giả sử nếu tôi không kịp ngăn cản, Tôn Dĩ Vũ kia chắc chắn sẽ ch.ết.

Là một cảnh sát, trách nhiệm hàng đầu là bảo vệ tính mạng và tài sản của người dân.

Làm sao đây?

Tình huống hiện tại rất cấp bách, thuộc vào loại tình huống bất ngờ trong kế hoạch nằm vùng.

Chưa kể điện thoại của tôi đã bị Tần Phong ném xuống nước, không có cách nào liên lạc với Lê Vệ Quốc. Mà ngay cả khi có di động, kịp thời liên lạc với bên kia, vậy cũng chẳng kịp để sắp xếp dàn dựng một cái ch.ết giả.

Bởi vì Tôn Dĩ Vũ đang ở ngay gần đây.

Suy đi tính lại thật lâu, tôi quyết định tự mình thực hiện.

Có điều tôi không định gi.ết người, mà là cứu người.

Rắn độc, còn sống, quá nhiều thứ không thể kiểm soát được.

Một con rắn sống, vừa mở nắp hộp có thể bò đi...

Dù sao hiện giờ Tần Phong đã tin tưởng tôi gi.ết một mạng người, cho rằng tay tôi đã nhuốm m.áu. Dù lần á.m s.át này thất bại, cậu ta cũng không thể không tín nhiệm tôi.

Trong trí tưởng tượng của tôi: chỉ cần chờ qua hôm nay, sau khi trở về sẽ liên lạc ngay với Lê Vệ Quốc, bí mật bắt Tôn Dĩ Vũ, tiến hành thẩm vấn bất ngờ. Đồng thời điều tra về chuyện bạn học nữ bị hãm hại năm xưa và thời gian địa điểm, nội dung cuộc trò chuyện giữa Tôn Dĩ Vũ và Thẩm Lệ Phân.

Chỉ cần đối phương khai nhận mình từng sử dụng thủ đoạn tâm lý, thôi miên hướng dẫn Thẩm Lệ Phân, chúng tôi có thể lập tức tiến hành bắt giữ Tần Phong và Hách Mạnh Nghĩa.

Sở dĩ, tôi không bắt Tần Phong hoặc Tôn Dĩ Vũ lại ngay, đó là vì tôi nghi ngờ Tần Phong có chuẩn bị sẵn kế hoạch dự phòng nào đó.

Qua mấy lần đánh giá Tần Phong, tôi đã biết được năng lực cậu ta tài giỏi cỡ nào. Nếu cứ lao vào bắt giữ khi chưa có bằng chứng xác thực, khả năng thất bại là rất lớn, thậm chí bản thân còn mất mạng.

Nghĩ vậy, tôi nói luôn: "Được rồi, để tôi đi."

"Haha, vậy nhanh nào. Tôi đến chỗ Tôn Dĩ Vũ quan sát trước, nếu phát hiện anh không động thủ, vậy tôi sẽ dùng biện pháp khác."

Tần Phong nói xong, quay người rời khỏi.

Hết cách, tôi cầm theo chiếc hộp, lái xe đi. Vừa đến địa điểm chỉ định, quả nhiên thấy vài nông dân trung tuổi đang vây quanh một nhân viên bảo hiểm trong bộ vest rẻ tiền, mà xe của Tần Phong cũng đỗ cách đó không xa. Cậu ta còn hạ thấp cửa sổ, cầm điều khiển ra hiệu.

Tôi hiểu: Tần Phong đang u.y h.iếp trắng trợn, nếu tôi không thả rắn, cậu ta sẽ điều khiển máy bay không người lái tới cắt đứt yết hầu nạn nhân giống như Phùng Cẩm Quế. Còn việc "nạn nhân" là Tôn Dĩ Võ hay là tôi, vậy thì không rõ.

Tôi đỗ xe lại, cầm hộp đựng đến gần Tôn Dĩ Vũ...

Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra...

Ngay lúc tôi vừa tiến đến, mấy người nông dân xung quanh chợt hô to:

"Rắn, có rắn hổ mang!"

Kèm theo tiếng hô hoảng loạn là tiếng thét chói tai của Tôn Dĩ Vũ.

Tôi còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra, đám đông đã đổ xô chen chúc nhau bỏ chạy, làm rơi chiếc hộp trên tay. Một con rắn hổ mang chúa bò ra, giống như chó nghiệp vụ được huấn luyện bài bản, nó nhắm chuẩn lao về phía Tôn Dĩ Vũ, cắn phập vào mắt cá chân cậu ta.

Tôi vội lùi về sau hai bước, lúc này mới phát hiện trên người Tôn Dĩ Vũ có hai con rắn!

Đều là hổ mang chúa, một con cắn vào tay phải, một con cắn ở mắt cá chân.

Chuyện gì thế này?

Tại sao lại có hai con?

Tôi nhớ rõ, lúc chiếc hộp bị lật nghiêng, chỉ có một con rắn chui ra...

Vô số hình ảnh hiện lên như song song chạy trước mặt, dựa vào kinh nghiệm hơn 20 năm làm cảnh sát của mình, tôi nhận ra, mình đã bị tính kế!

Phải, tất cả đều là âm mưu của Tần Phong!

Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, cậu ta chưa từng nghĩ muốn lôi kéo tôi gia nhập, có lẽ những gì cậu ta vừa nói đều là dối trá. Từ đầu đến cuối, Tần Phong chỉ muốn Tôn Dĩ Vũ ch.ết! Nhưng nạn nhân phải ch.ết trước mặt tôi, hơn nữa thiết kế cho tôi tội danh hung thủ gi.ết người!

Được lắm Tần Phong, cậu sớm đã nhìn thấu ý đồ của tôi, cố ý giăng bẫy đưa tôi vào tròng. Sau đó trở tay thu lưới, khiến tôi giúp cậu phải không?

Suy nghĩ đến điều này, tôi vội vàng quay đầu nhìn về phía xe Tần Phong, vừa lúc chạm phải ánh mắt giễu cợt của cậu ta. Còn chưa kịp đuổi theo, Tần Phong đã cười lớn, phóng xe đi.

Tôi muốn đuổi, nhưng phía sau lại vang lên tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Tôn Dĩ Vũ: "Cứu tôi...cứu tôi..."