Tội Phạm Hoàn Mỹ 2: Phá Vỡ Cục Diện

Chương 9



09.

Bên tai là tiếng khóc đầy bất lực, tiếng chửi mắng tức giận, lòng tôi nặng trĩu.

Đúng vậy.

Có lẽ giống như Tần Phong nói: Năm đó tôi còn quá trẻ, vừa bướng bỉnh lại liều lĩnh.

Mới tốt nghiệp học viện cảnh sát, ham muốn lập công thăng chức, cho nên đã bỏ bê những người đồng đội quanh mình.

Ngày đó khi Tưởng Côn Thành trúng đạn, tôi thậm chí còn không nán lại hỏi thăm chút nào, một lòng đuổi theo lũ côn đồ, muốn bắt gọn một lưới.

Chờ đến khi tôi tới bệnh viện, tin đầu tiên nghe được lại là Tưởng Côn Thành mất quá nhiều m.áu, đã h.y s.inh khi đang làm nhiệm vụ.

Là tại tôi ứng cứu chậm trễ mới khiến Côn Thành mất mạng. Chính sự liều lĩnh của tôi đã gi.ết ch.ết cậu ấy. Chàng thanh niên vừa mới gia nhập lực lượng cảnh sát vẫn còn bao nhiêu hoài bão ước mơ dang dở. Chính tôi đã khiến Nhạc Lệ Na còn trẻ đã phải chịu cảnh góa bụa, Tưởng Lệ Lệ mất đi người cha từ khi còn nhỏ.

Nhưng Tần Phong làm sao biết được chuyện này?

Mười chín năm trước, cậu ta chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi. Mười chín năm sau, làm sao cậu ta tìm được Phùng Cẩm Quế?

Tôi nghĩ mãi không ra.

Đối mặt với nhóm người của tổ đặc nhiệm đang rục rịch lao đến, tôi lập tức ngẩng đầu nói:

"Tổ trưởng Lê, năm đó quả thực là lỗi của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ gi.ết Phùng Cẩm Quế để d.iệt khẩu. Nếu không, tại sao tôi lại nói cho anh biết việc Tần Phong muốn gi.ết cô ta chứ, còn tạo dựng lên hiện trường cái ch.ết giả. Tất cả những điều này nhất định đều do Tần Phong sắp đặt, cậu ta chỉ muốn hủy hoại tôi."

Lê Vệ Quốc còn chưa nói gì, Tưởng Lệ Lệ đã quát:

"Chú luôn miệng nói Tần Phong hại mình, nhưng trước đó hai người có quen nhau sao? Anh ta thậm chí còn không biết chú là ai, tại sao phải hại chú? Tại sao anh ta không hại chúng tôi, hại những người khác?"

"Tôi..tôi.."

Tôi cũng không biết, không đáp được, chỉ đành hướng ánh mắt cầu xin về phía Lê Vệ Quốc.

Số phận hiện tại của tôi đang nằm trong tay Lê Vệ Quốc.

Bởi vì tôi chỉ có 3 ngày.

Nếu trong 3 ngày, Tần Phong không nhận tội thì chuyện xảy ra với tôi sẽ là kết cục bi thảm nhất.

Một khi Lê Vệ Quốc đưa tôi quay lại Viện kiểm sát, đồng thời kèm theo những lời Phùng Cẩm Quế vừa nói, vậy mọi nỗ lực trước đây của tôi đều trở nên vô ích. Hơn nữa, ngay từ đầu, Vương Du Thanh đã nghi ngờ tôi lấy lý do "nằm vùng bí mật", cố ý tráo đổi gói bưu kiện gây hoang mang dư luận.

Nếu thật sự phải đến Viện kiểm sát, chỉ e sau này sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại Tần Phong, tìm ra sự thật về 5 vụ án trước đó.

Trước ánh mắt cầu xin của tôi, Lê Vệ Quốc hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói:

"Đồng chí Trần Tuấn Vĩ, rất tiếc phải thông báo với cậu, nhiệm vụ "xác nhận hiện trường" đã chính thức kết thúc. Việc điều tra thu thập chứng cứ của đồng chí sẽ do sở tỉnh giải quyết."

"..."

Tôi tuyệt vọng.

Cuối cùng vẫn thua sao?

Theo chỉ đạo của Lê Vệ Quốc, hai cảnh sát trẻ tuổi kéo tay tôi, mỗi người một bên áp giải xuống tầng.

Vừa đến sảnh tầng một, Nhạc Lệ Na vội vàng chạy tới từ phía bộ phận kỹ thuật, vừa thấy tôi đã vung tay tát một cái, lớn tiếng mắng chửi:

"Trần Tuấn Vĩ, tôi tin sai người! Cái tát này là thay Côn Thành trả cho cậu."

Nhìn thấy mẹ, Tưởng Lệ Lệ nhào tới ôm chặt, nức nở khóc lớn.

Xung quanh tôi, hàng chục đồng nghiệp cũ đang thì thầm to nhỏ.

Cảm giác quen thuộc này, đến cả cảnh tượng cũng rất quen.

Bởi vì mới đây thôi, Tần Phong cũng trải qua chuyện tương tự.

Chỉ là tôi không ngờ tình thế lại xoay chuyển nhanh đến vậy. Ít phút trước, tôi vẫn còn đứng trong phòng thẩm vấn, tay đấm chân đá với Tần Phong, cười nhạo không thôi. Một lát sau, tôi đã trở thành phạm nhân, bị đưa đến cơ quan kiểm sát.

Còn may, Lê Vệ Quốc là người tốt, không để tình cảnh xấu hổ này kéo dài quá lâu, chỉ trong vòng mấy chục giây, anh ấy đã yêu cầu hai cảnh sát áp giải tôi ra ngoài.

Ngay khi tôi chuẩn bị bước lên xe cảnh sát, một chiếc Mercedes-Benz màu xám lao tới dừng ngay trước mặt tôi.

Cửa xe mở ra, Hách Mạnh Nghĩa vội vàng bước xuống, sau khi nhìn rõ tình huống trước mắt, anh ta giơ tay cản lại:

"Không phải mọi người nhờ tôi đến hỗ trợ phá án sao? Chuyện gì đây?"

Lê Vệ Quốc nghiêm túc kể tóm tắt toàn bộ sự việc, nói:

"Tình hình là như vậy, hiện tại tôi phải áp giải đồng chí Trần Tuấn Vĩ đến Viện kiểm sát."

Nói xong, Lê Vệ Quốc đẩy tôi lên xe.

Hách Mạnh Nghĩa cản lại, túm chặt lấy tôi, nói:

"Dù sao cũng chỉ thiếu một bước nữa thôi, ngại gì không thử một phen?"

"Có ý gì?" Lê Vệ Quốc hỏi.

Hách Mạnh Nghĩa đẩy gọng kính:

"Tôi tin hành vi triệu tập bắt giữ theo biện pháp mạnh của đội trưởng Trần đã khiến phòng tuyến tâm lý của Tần Phong sụp đổ hơn phân nửa. Nếu giả thiết tất cả đều là âm mưu của Tần Phong, cố tình để đội trưởng Trần rơi vào tình huống này, vậy tại sao chúng ta không thuận nước đẩy thuyền, tương kế tựu kế?"

Hách Mạnh Nghĩa nói hơi mơ hồ, cả tôi và Lê Vệ Quốc đều nghe không hiểu.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của chúng tôi, Hách Mạnh Nghĩa tiếp tục hỏi:

"Chuyện tước bỏ chức vụ của đội trưởng Trần và áp giải đến Viện kiểm sát, Tần Phong vẫn chưa biết phải không?"

Lê Vệ Quốc lắc đầu:

"Kể từ khi bị bắt đến phòng thẩm vấn đến giờ vẫn chưa thả ra. Chắc chắn hắn không biết chuyện Trần Tuấn Vĩ đến gặp Phùng Cẩm Quế."

Hách Mạnh Nghĩa nói:

"Vậy được, chúng ta cứ đến phòng giám sát xem thế nào. Kế hoạch tiếp đến, tôi muốn căn cứ vào trạng thái tinh thần của Tần Phong để đưa ra đối sách."

Cứ như vậy, tôi lại được đưa đến phòng giám sát.

Qua tấm kính một chiều, Hách Mạnh Nghĩa nhìn chằm chằm Tần Phong vẫn đang nằm trên đất ra sức giãy giụa, mắng chửi.

"Được đấy, phòng tuyến tâm lý của Tần Phong hẳn là sắp sụp đổ rồi. Lão Lê, tiếp đến xin hãy phối hợp với tôi, nếu như đội trưởng Trần thật sự bị oan, tôi đảm bảo chỉ cần nửa ngày có thể cạy miệng Tần Phong ra, bắt hắn giải thích tất cả tội lỗi mà mình đã làm.

Nửa ngày?

Mọi người trong phòng đều kinh ngạc, nghĩ thầm: Cho dù anh có là giáo sư tâm lý học, chém gió đến mức này cũng hơi quá đáng.

Hách Mạnh Nghĩa lại tự tin khẳng định:

"Nhưng tôi cần sự phối hợp của mọi người. Tổ trưởng Lê, lát nữa anh và tôi sẽ vào hỏi vài câu ngắn gọn với Tần Phong. Về phần đội trưởng Trần..."

Hách Mạnh Nghĩa nhìn tôi, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:

"Chờ chúng tôi thẩm vấn Tần Phong xong, tôi sẽ tìm cớ để đưa hắn ra ngoài, mọi người sắp xếp vài người áp giải đội trưởng Trần ra cửa, để Tần Phong vô tình bắt gặp."

"Hả?" Lê Vệ Quốc thắc mắc:

"Làm vậy có tác dụng gì?"

"Tất nhiên là để tạo dựng một vụ bắt cóc bỏ trốn. Giả sử chuyện xảy ra với đội trưởng Trần là do Tần Phong sắp đặt, vậy chắc chắn hắn biết rõ đội trưởng Trần sẽ bị kết án t.ử. Thử hỏi một t.ử tù bị buộc tội oan, khi nhìn thấy kẻ thù, bản thân có tức giận nổi điên không? Trong cơn bốc đồng có giật s.úng bỏ chạy hay không?"

Trong phòng giám sát, Hách Mạnh Nghĩa giải thích toàn bộ kế hoạch.

Hóa ra, Hách Mạnh Nghĩa muốn nhân lúc tâm lý Tần Phong sắp sụp đổ, lợi dụng tôi - một cựu đội trưởng đội điều tra hình sự bị ép đến "phát điên", tạo ra vụ bắt cóc con tin rồi chạy trốn. Đến lúc đó, tôi trong vai một người chẳng còn gì để mất, dùng mọi cách bắt Tần Phong và Hách Mạnh Nghĩa chạy khỏi Tân Hà.

Sau đó trên đường chạy trốn, đả thương đối phương, khiến Tần Phong cho rằng tôi không còn kiêng kỵ gì nữa, đ.e d.ọa gi.ết ch.ết, ép Tần Phong khai ra toàn bộ tội ác trước đây.

Đương nhiên, để ngăn tôi thực sự bắt con tin rồi trốn thoát, Hách Mạnh Nghĩa còn chuẩn bị trước máy định vị.

Điều quan trọng nhất chính là---khẩu s.úng mà tôi cướp chỉ có đạn giả.

Hách Mạnh Nghĩa nói xong, Lê Vệ Quốc lại do dự hồi lâu mới chậm rãi nói:

"Kế hoạch này nghe có vẻ khả thi, nhưng...Tần Phong là cao thủ tâm lý học, nếu bị hắn phát hiện thì sao?"

"Trên mặt của đội trưởng Trần đã làm phẫu thuật, tôi tin hắn không thể đọc được cảm xúc nào biểu hiện trên mặt anh ấy. Hơn nữa, nếu Tần Phong không chịu thừa nhận, vậy đội trưởng Trần chắc chắn phải nhận án t.ử. Cho nên, chúng ta không cần lo ngại phía đội trưởng Trần. Còn về phần tôi..."

Hách Mạnh Nghĩa cực kỳ tự tin:

"Tôi cũng là chuyên gia tâm lý học, tin chắc Tần Phong sẽ không thể nhìn ra khuyết điểm nào của tôi, ngược lại còn làm ảnh hưởng đến cảm xúc khi đang trên đường chạy trốn của hắn. Đây cũng là lý do tôi sắp xếp mình trở thành "một trong những người bị bắt cóc.""

"Được, vậy cứ quyết định thế đi."

Lê Vệ Quốc gật đầu, liếc tôi một cái rồi dẫn Hách Mạnh Nghĩa về phía phòng thẩm vấn.

Tôi đứng trong phòng giám sát, nhìn qua tấm kính có thể thấy rõ ràng bên đó. Tần Phong vừa thấy Hách Mạnh Nghĩa đã sốt ruột kêu lên:

"Tại sao lại là anh? Tại sao anh lại ở đây?"

Hách Mạnh Nghĩa cười tủm tỉm, đỡ Tần Phong dậy:

"Chúng ta lại gặp nhau rồi, đừng khẩn trương, tôi chỉ đến đây hỗ trợ công tác, đồng thời hỏi cậu vài vấn đề."

Tần Phong kêu lên:

"Còn hỏi cái gì? Đều do tên khốn Trần Tuấn Vĩ hãm hại tôi."

"Được rồi, cứ coi anh ta có lỗi với cậu. Nếu không phiền, tôi sẽ tiến hành một cuộc thẩm vấn đơn giản. Cậu thành thật trả lời xong, tôi sẽ thả cậu đi."

Hách Mạnh Nghĩa lấy hồ sơ từ chỗ Lê Vệ Quốc, mở ra trang đầu, nói:

"Theo báo cáo khiếu nại của cậu từ Viện kiểm sát, cậu nói trong thời gian Trần Tuấn Vĩ bị đình chỉ công tác có đến tìm cậu mấy lần. Có thể kể cụ thể không, anh ta đến bao nhiêu lần? Thời gian? Địa điểm?"

Vốn tưởng rằng Tần Phong sẽ nói bậy, dù sao cũng bị tôi cưỡng chế triệu tập đến đây, nội tâm cậu ta đã sớm rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Không ngờ khi thẩm vấn, Tần Phong vẫn trả lời rất lưu loát.

"Vào ngày lập thu, tôi đến đập chứa nước câu cá, Trần Tuấn Vĩ bất ngờ xuất hiện, muốn tôi đi gi.ết một người phụ nữ tên Phùng Cẩm Quế. Lúc đó tôi đã từ chối, nhưng chưa đến hai ngày lại nghe được tin Phùng Cẩm Quế bị á.m s.át bởi máy bay không người lái, cắt đứt động mạch cổ, ch.ết ở ngoại ô phía Đông."

Tần Phong vừa dứt lời, Hách Mạnh Nghĩa lập tức hét lớn:

"Dừng, được rồi. Cậu nói cậu biết người phụ nữ bị gi.ết tên Phùng Cẩm Quế. Vậy tôi hỏi tiếp, tại sao cậu chắc chắn Phùng Cẩm Quế chưa ch.ết, ngược lại còn biết cô ta đang bị giam giữ bí mật? Hơn nữa cũng biết rõ Phùng Cẩm Quế là nhân chứng trong vụ nổ s.úng ở sòng bạc năm đó?"

Quả không hổ danh là nhà tâm lý học, chỉ hỏi một câu đơn giản đã tìm ra lỗi logic trong lời nói của Tần Phong. Nếu cậu ta không trả lời được, vậy sẽ có kịch hay để xem.

Quả nhiên.

Trước câu hỏi sắc bén này, Tần Phong ấp úng không nói nên lời.

Một lúc lâu sâu, cậu ta mới chậm rãi cất tiếng:

"Chính Trần Tuấn Vĩ nói cho tôi biết chuyện Phùng Cẩm Quế là nhân chứng. Anh ta còn nói mình đã đọc bài viết "Làm thế nào để thiết kế phạm tội hoàn hảo" của tôi trên web, cảm thấy rất khả thi. Muốn ép tôi giúp anh ta giết Phùng Cẩm Quế để ngăn chặn sự việc bị phanh phui."

"Thật sao?" Hách Mạnh Nghĩa cười cười, tiếp tục:

"Được rồi, cứ coi như Trần Tuấn Vĩ nói cho cậu. Vậy làm sao cậu chắc chắn Phùng Cẩm Quế không ch.ết mà bị giam giữ bí mật? Nếu Trần Tuấn Vĩ muốn gi.ết cô ta, tại sao không ra tay? Ngược lại còn lên kế hoạch giam giữ?"

"Chuyện này..."

Tần Phong không đáp được.

Đứng ở phòng giám sát, trong lòng tôi vui mừng như điên: Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, vậy chẳng cần tôi trình diễn màn "bắt cóc con tin", chỉ sợ phòng tuyến tâm lý của Tần Phong đã sụp rồi. Xem ra việc dùng biện pháp mạnh triệu tập, răn đe của tôi ít nhất vẫn có tác dụng.