Tôi Rất Đáng Yêu

Chương 54



Edit:Ross

Trời cuối thu, mưa phùn ảm đạm, đường núi về đêm lượn lờ quanh co, khiến người nhìn thấy cũng sợ hãi.

Trên con đường vắng, chỉ có một chiếc Wuling màu trắng bạc chậm rãi chạy, mỗi lần đến chỗ quẹo đều cẩn thận giảm tốc độ.

Trong xe là một nam một nữ.

Người phụ nữ có mái tóc dài, tùy tiện buộc lại ở phía sau.Thỉnh thoảng, gió từ ngoài cửa xe thổi vào làm mái tóc xõa tung.

Không khí ẩm thấp bỗng nhiên thoang thoảng hương dầu gội.

Trên ghế lái, người đàn ông gương mặt trẻ măng, môi mím chặt, các khớp ngón tay trắng bệch vì ấn vô lăng.

Dù có gió lạnh thổi qua, trên trán anh ta vẫn lấm tấm mồ hôi.

“Chị Nam, sao em cứ có cảm giác chúng ta đi sai đường!” Chu Mạc cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng, không dám đưa tay lên lau, mắt nhìn thẳng, nói chuyện rất cẩn trọng: “Chị chắc chắn đã tới đây rồi?”

Người phụ nữ đang ngồi ghế phụ nghe thấy tiếng nói, cô cúp điện thoại, dịu dàng cười, gật đầu một cái:”Ừm!”, “Cứ đi thẳng không cần lo lắng!”

Chu Mạc cũng hết cách, đành phải than thở,”Chủ biên cũng thật là, có ai mười hai giờ đêm rồi conf gọi đi phỏng vấn ở trên núi không. Còn dám phân cho một người phụ nữ tay trói gà không chặt với một người mới tốt nghiệp đi làm!”

Chúc Nam Tinh mỉm cười, không trả lời, cô đặt điện thoại lên tai.

“Mau nói mau? Đêm hôm không về nhà? Tính lừa gạt ai vậy?” Chu Thư Đồng lải nhải trong điện thoại, nghe là biết không muốn buông tha Chúc Nam Tinh.

Chúc Nam Tinh thở dài, trong lòng bất lực, nhớ tới bộ dáng bản thân tối qua xông xáo đánh cược, đành bó tay.

“Đừng tưởng lừa được tớ. Hôm qua chính mồm cậu bảo, nếu hôm nay không về sẽ nói lý do chuyện đó!” Chu Thư Đồng cuối cùng cũng tóm được cái đuôi, quyết không bỏ qua dễ dàng được,”Sáu năm rồi, cậu vẫn cất giấu được!”

Mỗi lần hỏi, cô chỉ có lệ trả lời, sau đó lại úp úp mở mở hoặc đánh trống lảng, thật sự đã đánh giá quá thấp cô.

“Tớ không lừa cậu!” Chúc Nam Tinh đỡ trán, cũng không cố kỵ có Chu Mạc bên cạnh, mặt không đổi sắc nói về chuyện này,”Tớ nói thật, dù không xảy rachuyện này, chúng tớ cũng không thể ở bên nhau được! Cậu hiểu không?”

“Vậy nói luôn chuyện kia là gì đi, tớ không tin cậu!” Chu Thư Đồng rèn sắt không thành thép, hoàng thượng chưa lo thái giám cấp,” Cậu không nói, tớ lập tức đi hỏi người kia đó!”

Chúc Nam Tinh ngẩn người,ánh mắt nhìn về phía trước xe dần dần tối đi.

Chiếc xe rõ ràng đang tiến về phía trước, nhưng thời gian dường như đang lùi lại phía sau.

Khi màn đêm dần tắt, mặt trời treo cao trên bầu trời, bên tai văng vẳng tiếng ồn ào của học sinh, thời gian như chợt quay trở lại năm sáu năm trước.

Vào cuối kỳ thi đại học, nhiệt độ ở Hoa Thành cao tới 30 độ.

Chúc Nam Tinh bước ra khỏi phòng thi, gần như đứng không vững.

Cô thi trượt.

Dù ngày đêm ôn luyện, vậy mà vẫn trượt.

Cô nhớ tới hình ảnh thiếu niên một năm trước bước ra khỏi trường, mắt cô nóng bừng, chạy thật nhanh về nhà.

Điều đầu tiên cô làm là gọi cho Kỳ Hạ, không có phản hồi, số điện thoại không liên lạc được.

Sau hôm sinh nhật Kỳ Hạ, đã xảy ra một trận cãi vạ lớn giữa Chúc Nam Tinh và Kỳ Hạ, một lần chia xa,không nghĩ tới, vậy mà đã hơn một năm.

Trong khoảng thời gian này, họ không liên lạc với nhau.

Và vô số ngày đêm Chúc Nam Tinh đều ở trong trạng thái trăn trở lo âu: Cô quá cố chấp, tùy hứng,đáng nhẽ ra họ có thể ngồi xuống nói chuyện nhưng chính cô lại là người gạt đi cơ hội được giải thích của Kỳ Hạ.

Tiếc là lúc đó cô hoàn toàn suy sụp, không có tâm trạng nói chuyện với Kỳ Hạ, cảm thấy ở bên nhau quá mệt mỏi.

Vì vậy cô ra sức học tập để biến bản thân trở lên ưu tú, sau đó lên thủ đô tìm cậu với một diện mạo hoàn toàn mới.

Cô sẽ ghi danh vào trường cậu.

Vậy mà, lại thi rớt.

Cô chưa bao giờ theo kịp bước chân của cậu.

Trong điện thoại, tiếng nhân viên tổng đài vẫn tỉ tê bên tai:”Số điện thoại hiện không liên lạc được…..”

Chúc Nam Tinh chết lặng ở trên ghế, hồi lâu mới nhớ ra trong nhật ký có một số khác.

Từ rất lâu, Kỳ Hạ có dùng số này gọi cho cô, cậu có nói đây là số của bạn cùng phòng cậu.

Cô nghĩ một chút, vẫn quyết định gọi vào số này.

Cuộc gọi rất nhanh được kết nối, bên kia hình như mới vừa vận động mạnh, Chúc Nam Tinh có nghe thấy tiếng bóng rổ đập xuống sàn, hình như cô đang làm phiền tới người khác.

“Xin chào, anh có phải bạn của Kỳ Hạ không ạ?” Giọng nói khô khan vang lên:”Xin lỗi đã quấy rầy anh!”

Bạn cùng phòng vừa nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái, tâm trạng khá thoải mái:”Không sao, không sao, có việc gì không?”

Chúc Nam Tinh do dự một lát mới hỏi:”Anh có thể chuyển điện thoại cho Kỳ Hạ được không ạ?”

Bạn cùng phòng rõ ràng sửng sốt một chút, lúc này mới đáp:”Kỳ Hạ? Cậu ấy chuyển sang trường quân đội rồi!”

“Cái gì?” Chúc Nam Tinh chưa kịp phản ứng, còn tưởng mình nghe nhầm.

Không thể nào?

Tại sao lại nhập ngũ?

“Nhà cậu ấy xảy ra chuyện, nghe nói em trai và mẹ cậu ấy gặp tai nạn ngoài ý muốn!” Bạn cùng phòng không có ý muốn giấu diếm, nói tất cả cho cô biết,”Dù sao chuyện cũng rất nghiêm trọng, Kỳ Hạ hình như muốn trở thành cảnh sát, nhưng không có biện pháp thôi học, cho nên đã chuẩn bị thi vào học viện quân sự!

Không thể ngờ được.

Chúc Nam Tinh hoàn toàn ngây người.

Câu hỏi của bạn cùng phòng cứ văng vẳng bên tai, Chúc Nam Tinh không nghe nổi một câu nào, trực tiếp cúp máy.

Trước đây, chính cô là người đẩy cậu ra.

Bây giờ, đúng như cô mong muốn, cậu lẳng lặng biến mất khỏi cuộc đời cô.

Đột nhiên có một cơn gió thổi qua, bầu trời quang đãng bỗng nổi lên sấm chớp, trong phút chốc trời đổ mưa to.

Chúc Nam Tinh chớp mắt, trơ mắt nhìn gió thổi tung rèm cửa, mưa bay tạt vào mặt cô.

Lạnh lẽo xuyên thấu tận đáy lòng làm cô khó thở.

“Nói đi! Không nói tớ lập tức đi hỏi đó!” Giọng Chu Thư Đồng kéo cô trở về thực tại.

Chúc Nam Tinh chỉ cảm thấy vài giọt nước mưa bay vào từ cửa sổ, khẽ chạm vào lông mi, cô nhẹ nhàng chớp mắt, đưa tay gạt đi rồi nói:”Không cần hỏi!”

Chu Thư Đồng đang định chửi thề, Chúc Nam Tinh kịp chặn miệng cô bằng một câu:”Bất quá, tớ lại tin rằng bọn họ chưa làm gì cả!”

Chu Thư Đồng:”Vậy sao cậu….”

Chúc Nam Tinh ngắt lời,” Đồng Đồng, có những người, họ gặp nhau là duyên phận, xa nhau cũng vì duyên phận. Lời này không phải là cậu nói với tớ ư?”

Chu Thư Đồng nghẹn lại, chịu thua:”Được rồi, từ hồi trở thành phóng viên không chỉ bút pháp lợi hại, mà ăn nói cũng rất lợi hại nha!”

Chúc Nam Tinh cười, “Cậu mau ngủ sớm đi, lỡ đâu sau này kết hôn đảm bảo trông mặt rất khó coi.”

“Vương bát đản cậu lặp lại thử xem!” Chu Thư Đồng lớn tiếng,” Mẹ nó tớ đây kết hôn lần hai còn bị cái công tác chết tiệt kia của cậu phá. Tớ đây mặc kệ, lần đầu kết hôn cậu không tới được, lần thứ hai cậu không tới, tớ lập tức kết hôn lần thứ ba! Kết đến bao giờ cậu tới dự thì thôi!”

Chu Thư Đồng vừa nói xong, Chúc Nam Tinh bên này đã nghe thấy tiếng Tôn Dương kinh hãi,” Chu Thư Đồng em vừa mới nói gì cơ! Lặp lại lần nữa anh nghe xem nào?”

Lập tức bên kia trở lên hỗn loạn, Chúc Nam Tinh trầm ngâm cúp máy, trong lòng thầm cười trộm.

Nhiều năm về trước, bọn họ cơ bản không nghĩ tới Chu Thư Đồng sẽ lên xe hoa hai lần, hơn nữa phải đến tận lần hai Chu Thư Đồng mới cùng Tôn Dương ở bên nhau.

Thật ra hồi còn đại học, Chu Thư Đồng cùng Tôn Dương cũng từng ở bên nhau, nhưng sau bao nhiêu trắc trở họ vẫn quyết định chia tay.

Tốt nghiệp xong, Chu Thư Đồng nghe theo sự sắp xếp của gia đình, cùng một bác sĩ thu nhập ổn định không rõ mặt mũi yêu đương. Hai người không có tình yêu làm tiền đề, kết hôn chóng vánh, thậm chí tiệc chiêu đãi cũng tổ chức đơn giản.

Sau khi kết hôn chưa được một năm, Chu Thư Đồng phát hiện vị bác sĩ kia cùng một cô y tá cùng khoa mập mờ qua lại, không nói lời nào, lôi hắn đến cục làm thủ tục ly hôn.

Hai tháng trước, Chu Thư Đồng gặp lại Tôn Dương ở Tam Á, củi khô liền cháy, một lần lập tức trúng thưởng.

Hai người lăn lộn hơn hai tháng, Tôn Dương lôi cả chết ra áp bức mới được như ý nguyện, rút giấy hôn thú dinh người đẹp về nhà.

Nghĩ đến đây, trong lòng Chúc Nam Tinh ngập tràn ý cười, nhất thời cảm khái định mệnh.

“Chị! Hình như đến rồi!” Chu Mạc bỗng nhiên kích động hô lên.

Chúc Nam Tinh giật bắn mình, đưa mắt nhìn về phía trước.

Mưa phùn lắt nhắt kéo dài, làm tầm mắt mơ hồ dần.

Màn sương buông xuống, tô điểm cho quang cảnh trên núi thêm phần bí ẩn.

Trong đêm tối, chỉ có hai ngọn đèn xe, đường mưa nghiêng ngả, dưới ánh đèn, Chúc Nam Tinh không thể nhìn rõ phía trước bị đá vụn rơi xuống chặn ngang quốc lộ.

Cạnh núi đá chỉ có một con đường nhỏ hẹp, ô tô không thể chui qua, mọi người chỉ có thể qua lại hai bên.

Điều này đã gây ra phiền toái lớn cho người dân bản địa và du khách trên núi.

“Dừng xe!” Chúc Nam Tinh nhìn thấy xe cảnh sát đậu trước mặt, vội vàng bảo Chu Mạc tắt máy.

Cô nhanh nhẹn cởi dây an toàn, cầm máy ảnh đội trên đầu, cũng không bật ô đã chạy xuống xe.

“Ơ” Chu Mạc không kịp ngăn cô lại, cũng vội rời khỏi xe, cầm ô chạy theo Chúc Nam Tinh.

Dáng người cậu cao lớn, mà Chúc Nam Tinh thấp lại đi giày đế bệt tạo ra hai hình ảnh tương phản.Giọng nói của hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý của cảnh sát, người trong xe kéo cửa kính sổ xuống, chiếu đèn pin vào mặt Chúc Nam Tinh.

Ánh đèn chói mắt khiến Chúc Nam Tinh sửng sốt, cô cau mày né tránh.

Chu Mạc tuổi trẻ khí thế,tình tính xốc nổi, vừa nhìn thấy cảnh này đã hét rống lên:”Tự dưng chiếu đèn pin vô mặt người ta! Anh cảnh sát, tố chất nghiệp vụ của anh đâu?”

Lúc này, cửa xe cảnh sát mở ra.

Một người đàn ông mặc cảnh phục bước ra ngoài, không bung ô. Anh ta bước về phía sau hai bước, dừng ở sau xe cảnh sát,”Hai người là ai? Không thấy đường bị chặn à? Quay lại đi!”

“Quay cái gì mà quay! Chúng tôi đến đây để…….”

Chúc Nam Tinh đặt tay lên cổ tay Chu Mạc, vội ngăn lại. Cô đi tới chỗ vị cảnh sát kia, vẻ mặt lấy lòng:”Xin lỗi các anh, bạn tôi lái xe đường dài, giờ chạy về cũng mệt lắm. Mưa lại lớn, đường núi xóc nảy khó đi, chúng tôi chỉ muốn nghỉ chân ở đây một lát, không làm piền các đồng chí cảnh sát chứ?”

Cảnh sát nhìn thấy là một cô gái nhỏ trắng nõn yêu kiều, giọng điệu lập tức dịu đi:”Vậy cô nói xem, các người nửa đêm chạy tới đây làm gì? Chưa đọc tin tức sạt lở núi à?”

“Chúng tôi mới đi du lịch về, chưa kịp xem tin tức!” Nghe liền biết vị cảnh sát này không có ý đuổi bọn họ đi, Chúc Nam Tinh nhìn đống đất đá trên đường, giả bộ vô tình hỏi:” Do mưa lớn dẫn đến sạt lở sao?”

Vị cảnh sát kia khạc nước bọt, “Có mà ma xui quỷ khiến! Thiên tai hay nhân tạo còn chưa rõ nguyên do!”

Dứt lời, Chúc Nam Tinh và Chu Mạc lần lượt liếc nhau.

Chu Mạc bí mật đút tay vào túi, bấm máy ghi âm.

“Thảm họa do con người tạo ra?” Chúc Nam Tinh tiếp tục hỏi:”Tình huống này sao có thể do con người được!”

Cảnh sát nghe xong khẽ cười một tiếng, nghiêng mắt nhìn Chúc Nam Tinh một cái, nói:”Cô nên nạp thêm kiến thức xã hội!”

Chúc Nam Tinh cũng không giận, thậm chí còn nhìn anh ta với con mắt khiêm tốn học hỏi.

Lòng tự tôn của vị cảnh sát kia bỗng bị kích thích,đang muốn nói chuyện, bỗng một cánh xe mở ra.

Mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng động, chỉ nghe được tiếng bước chân, tiếp theo là một đôi chân dài, tận tới khi nhìn thấy nửa người lộ ra.

Người đàn ông mặc bộ đồ đen, quần và giày nhìn có chút đặc thù.

Anh cao hơn vị cảnh sát kia rất nhiều, mặc cho những giọt mưa rơi trên vai anh, một mình tận hưởng với khói thuốc.

Làn khói trắng mờ ảo bay theo gió nghiêng nghiêng, hòa vào làn mưa trông rất bắt mắt.

“Đội trưởng Kỳ, người vẫn chưa tới!” Vị cảnh sát trước mặt vội vàng bước tới báo cáo tình hình.

Người được gọi là đội trưởng Kỳ nghe thấy tiếng, quay đầu lại, anh hơi nheo mắt, mái tóc đen bị mưa làm ướt khẽ rũ xuống, che đi đôi mắt.

Anh định giơ tay đưa điếu thuốc lên môi.

Chỉ một cái nhìn vô thức thoáng qua, cả người lập tức cứng đờ.