Tôi Rốt Cuộc Có Phải Là Con Người Hay Không

Chương 212



"Không, cái đó... Tôi, tôi sẽ không đi với ngài, trợ lý của tôi đi theo là ok, sau đó thù lao trực tiếp chuyển cho ngài." Sau khi từ trung tâm thương mại đi ra, mắt thấy Vân Xuyên muốn đi lái xe, người phụ trách vội vàng cười muốn chuồn mất.

Trợ lý bị đẩy qua giật giật mặt, muốn cự tuyệt, lại sợ từ chối không giữ được bát cơm, không tình nguyện gật đầu.

Họ thậm chí không biết phải đi đâu.

Mục lão gia tử lắc đầu: "Chuyện của thương thành, chỉ sợ ta không giải quyết được."

Ông làm ra vấn âm như vậy, là vì dạy Vân Xuyên.

Về phần vụ án mạng bóng bay đỏ xảy ra ở trung tâm thương mại và phụ cận, hiển nhiên không phải do 4m vật gây ra, nếu là do con người tạo ra, cho dù thật sự biết là người nào làm, cũng phải tìm được chứng cứ giao cho cảnh sát mới đúng.

Người phụ trách hiểu lầm, nghe thành "Linh thể bên trong rất lợi hại, ngay cả đại sư cũng không giải quyết được", nhất thời hoảng hốt, thẳng đến Mục lão gia tử giải thích vài câu, mới hiểu được, khoát tay nói:

"Vẫn là cảm ơn ngài rất nhiều vì chạy chuyến này, tôi mời ngài đến chính là làm việc cho lão nhân kia, bản lĩnh của ngài lớn, tôi vô cùng kính nể, cái khác cũng không cần từ chối!"

Hắn mới chứng kiến thủ đoạn phi thường của người, không dám đắc tội Mục lão gia tử, cũng muốn mượn sức một chút, sau này vạn nhất gặp chuyện gì, còn có một chỗ xin giúp đỡ.

Trợ lý thì bị ép ngồi lên xe vân xuyên làm tài xế, kỳ thật hắn có lái xe tới, nhưng hiện tại chân mềm nhũn, tay run rẩy, không lái được xe.

Bên trong xe lâm vào trầm mặc, xe là Vân gia, vả lại Vân Xuyên không có thói quen lái xe nghe nhạc, liền chỉ có thể nghe được tiếng ồn bên ngoài xe.

Bên ngoài xe phảng phất như bị ngăn cách, một tĩnh một náo loạn, tựa như hai thế giới.

Vân Xuyên thỉnh thoảng nhìn la bàn đặt trên giá đỡ điện thoại di động, dựa theo hướng điều chỉnh mà con trỏ chỉ đi tới.

Mục lão gia tử ngồi ở ghế phụ, nhắm mắt dưỡng thần.

"Ách... Xin lỗi, chúng ta đi đâu đây? "Trợ lý nhịn không được phá vỡ sự im lặng, tóc anh ta dùng sáp tóc được xử lý rất tỉ mỉ, đeo một cặp kính gọng đen, nhìn rất nhã nhọc.

"Không rõ ràng lắm." Vân Xuyên đáp.

"..." Trợ lý trầm mặc một lát, vẫn nhịn không được lại hỏi: "Vậy chúng ta còn bao lâu nữa? "

"Chờ con trỏ trong la bàn xoay rất nhanh." Mục lão gia tử không mở mắt, lão thần ở trên mặt đất chậm rãi trả lời.

Trợ lý không hiểu đây là đáp án gì, có chút nhụt chí.

Luôn luôn cảm thấy rằng bước tiếp theo của hắn sẽ là một cuộc thám hiểm đến một nơi nào đó, làm cho mọi người sợ hãi.

Khi la bàn "điều hướng", môi trường xung quanh trở nên xa xôi hơn, cho đến khi gần một khu phố, con trỏ la bàn bắt đầu lắc lư trái và phải.

"Ở ngay đây." Mục lão gia tử mở mắt ra.

Xe lại dạo một vòng quanh tiểu khu, xác định la bàn quả nhiên chỉ về phía một tòa nhà bên trong tiểu khu, mới dừng xe ở cửa tiểu khu.

"Chúng ta phải đi vào?" Trợ lý hỏi.

Tiểu khu hẳn là được xây dựng mấy năm trước, cây xanh rậm rạp, tầng lầu không cao, nhân viên bảo vệ bên ngoài không nghiêm khắc, nhưng nếu ba người đàn ông xa lạ cùng nhau tiến vào, cho dù không nghiêm khắc, cũng sẽ bị ngăn cản.

Mục lão gia tử không lên tiếng, xuống xe đi về phía tiểu khu.

Vân Xuyên hôm nay muốn làm một đứa nhỏ an tĩnh nhu thuận, đi theo phía sau là được, đồng dạng không rõ động tác tiếp theo của Mục lão gia tử.

Trợ lý không ai trả lời, lững thhững đi theo phía sau.

Làm cho người ta bất ngờ chính là, Mục lão gia tử hai tay chắp sau lưng, thảnh thơi nghênh ngang đi vào tiểu khu, không bị ngăn cản.

Vân Xuyên xách vali đi theo phía sau, đồng dạng hợp tình hợp lý đi vào.

Chỉ có trợ lý đi theo đầu cuối nhìn đông nhìn tây, bước chân do dự rụt rè, sợ bị bảo vệ ngăn lại, kết quả quả nhiên bị ngăn lại.

"Hình như anh không phải là cư dân trong tiểu khu, đến đây làm gì?"

Nhân viên bảo vệ quan sát trợ lý từ trên xuống dưới, nhìn không giống người xấu, nhưng hành vi lén lảo đảo, rất khả nghi.

"Tôi, tôi..." Trợ lý lắp bắp nhìn về phía Mục lão gia tử cùng Vân Xuyên phía trước, ai biết hai người quay đầu nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.

Đi thôi!?

Hắn há miệng, cuối cùng vẫn buông tha cho hai người không có tình bạn đồng hành, lập lý do vào tiểu khu thăm họ hàng, đăng ký chứng minh thư mới được đưa vào tiểu khu.

Khi hắn đi ra khỏi phòng an ninh, làm sao còn nhìn thấy bóng người một già một trẻ kia.

......

Mục lão gia tử bưng la bàn, tìm đến trước cửa một hộ nào đó trong tiểu khu, nơi này là tầng bốn, con trỏ trên la bàn run rẩy lợi hại, ngẫu nhiên còn có thể xoay một hai vòng.

Cửa của gia đình đóng chặt.

Mục lão gia tử không chút suy nghĩ, giơ tay lên liền gõ cửa, hành động trực tiếp như vậy làm cho Vân Xuyên đều cảm thấy ngạc nhiên.

"Cốc cốc! Cốc cốc!"

Gõ chừng một phút trước khi nghe thấy động tĩnh trong phòng, người đàn ông vừa bị đánh thức âm thanh lớn tiếng hỏi: "Ai?"

"Mở cửa ra!" Mục lão gia tử tiếp tục gõ cửa.

"Không biết!"

Tính tình người đàn ông bị đánh thức cũng nổi lên, nghe được là thanh âm xa lạ, trở mình tiếp tục ngủ, không định đến mở cửa.

Mục lão gia tử muốn tìm một lý do, nhất thời không bịa ra, quay đầu lại nhìn Vân Xuyên.

"Cháu nói ta nên tìm cái gì để dụ dỗ hắn mở cửa?"

Lời này thật đúng là hỏi đúng người.

Vân Xuyên tiến lên một bước, đập cửa đập mạnh: "Chúng ta ởdưới lầu. "

"Làm gì?" Người đàn ông kéo cổ họng hỏi.

-

"Cái gì quấy nhiễu mọi người..."

Người đàn ông cau mày, xoay người đứng lên mở cửa.

Mở cửa là một nam nhân trẻ tuổi, mặc áo trắng, dáng vẻ hai mươi tuổi, cao cao gầy gầy.

Hắn dụi mắt nghi hoặc đánh giá Vân Xuyên cùng Mục lão gia tử, nghi hoặc nói: "Tôi quấy nhiễu dân chúng từ khi nào."

Mục lão gia tử cúi đầu nhìn la bàn trong tay, con trỏ la bàn điên cuồng chuyển động, tựa hồ đã tìm không thấy phương hướng.

Ông lại thấp giọng nói: "Chính là nơi này!"

Nam nhân nhìn la bàn nhíu mày, vừa định nói cái gì, bị lời nói của Vân Xuyên cắt đứt.

"Đêm qua náo loạn lợi hại như vậy, anh nói như thế nào không quấy nhiễu dân chúng chứ."

"Đêm qua... Đêm qua tôi làm ca đêm, căn bản không ở nhà, còn có thể cách ngàn dặm ầm ĩ các người sao?" Người đàn ông không phục nói.