Tôi Sẽ Khiến Anh Phải Hối Hận

Chương 1



Lục Tử Minh, tớ thích cậu!

Phạm Thanh Băng cầm lá thư được dính mép bởi hình trái tim hớt hải chạy tới. Chưa kịp lấy lại hơi cô đã cúi người mà nói lớn lên tình cảm suốt 3 năm của mình. Tay cô run rẩy chìa lá thư về phía trước. Phạm Thanh Băng nhắm chặt mắt, đầu óc trống rỗng không đủ bình tĩnh nói hết tâm tư tình cảm trong tim mình.

Lục Tử Minh, hắn ta có chút bất ngờ, hắn nhìn người con gái cả người đang run lên như chỉ cần một lời nói của hắn cô cũng có thể ngã xuống. Hắn đưa tay xoa cằm mình tỏ vẻ suy tư.

- Hmmm…

Trái tim cô đang bắt đầu đập loạn, răng cô nghiến lại chấp nhận mọi câu trả lời từ chàng trai đó.

- Tôi đồng ý!

Cô giật mình ngỡ ngàng, ngẩng đầu lên Phạm Thanh Băng thấy hắn đang nghiêng đầu cười, nụ cười ấm áp và nhẹ nhàng. Câu trả lời này có lẽ là thật?

Không, cô không muốn nghĩ nữa bởi, người đàn ông mà cô yêu thầm trong suốt 3 năm đã đồng ý làm người yêu cô, đó đã là điều tuyệt vời nhất đối với Phạm Thanh băng. Không cần biết hắn có yêu cô thật lòng hay không nhưng hiện tại hắn là của cô. Phạm Thanh Băng vui vẻ nhảy người lên ôm hắn, mà không biết nước mắt của mình đã rơi từ lúc nào.

- Sao lại khóc?

Cô lắc đầu lấy tay gạt nước mắt. Đến cả cô còn không biết tại sao mình lại khóc. Nhưng chắc chắn một điều rằng nước mắt đó không phải là sự buồn đau mà đó là hạnh phúc khi mình đạt được một thứ mình mong muốn.

Sau khi Lục Tử Minh chấp nhận lời yêu của Phạm Thanh Băng không bao lâu thì tin tức hai người hẹn hò được lan truyền khắp nơi trong trường.

Phạm Thanh Băng tuy gia cảnh bình thường, nhưng vì ngoại hình nổi bật cộng thêm thành tích học tập giỏi tốt nên được mọi người yêu quý, quan tâm và theo đuổi, giờ đây cô đã trở thành bạn gái của người khác, những chàng trai từng theo đuổi cô vừa tiếc nuối, vừa ghen tị với Lục Tử Minh.

Tình yêu họ đẹp thì không nói đến làm gì. Nhưng có một điều rằng trong tất cả các cuộc đi chơi thì lại có một cô bạn thân của cô tên là Tử Nguyệt hay đi cùng.

Có người trong trường thấy thì họ đồn ra đồn vào, có bạn nói rằng Tử Nguyệt hay đi cùng vì cô ta cũng thích Lục Tử Minh nên đi lấy cớ đi chơi cùng để muốn hắn ta chú ý. Có bạn phản bác lại là vì Tử Nguyệt sợ Phạm Thanh băng ngại ngùng khi đi chơi cùng Lục Tử Minh nên đi cùng để cho cô cảm thấy tự tin hơn. Những lời đồn này đã đến tai Phạm Thanh Băng.

 Lúc đầu thì Phạm Thanh Băng cũng có chút để ý điều này nhưng cô không dám nghĩ xa vì đó là bạn thân cô, cô không muốn vì mấy lời đồn này mà làm tan rã tình bạn nên khi bạn học nào đó nhắc trước mặt Phạm Thanh Băng, thì cô chỉ cười rồi mặc kệ.

Nhưng cho đến lúc ra trường được hai năm vào đúng ngày sinh nhật của mình thì cô phát hiện ra hắn, Lục Tử Minh cùng cô bạn thân của mình Tử Nguyệt đang ân ái mặn nồng với nhau ở chính nhà hắn. Lúc nhìn thấy cảnh đó con tim của cô như tan vỡ từng mảnh. Tuy cô nhìn thấy nhưng cô không xông vào làm ồn như người khác mà cô chọn cách lẳng lặng rời đi.

Trên đường về, cô tự an ủi bản thân rằng mình đừng khóc những thứ cô nhìn thấy cô sẽ hỏi hắn. Nhưng ánh mắt cô đượm vẻ buồn rầu nhìn về phía vệt tà dương xa nơi chân trời làn mi hắn khẽ rung, một giọt, hai giọt,...lặng rơi từng vệt dài trên má thấm ướt cổ áo gile của cô. Cô càng muốn lau đi thì nó càng rơi.

Đến một con sông Phạm Thanh Băng thững thờ ngồi xuống chợt cô nhếch nhẹ môi lên thành nụ cười chua chát ánh mắt đỏ ngầu lấp lánh trong nước mắt. Phạm Thanh Băng nhắm mắt hít sâu một hơi, khi mở mắt ra mọi sự yêu thương, đau đớn, căm hờn trước kia đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ, phức tạp, không nên xuất hiện trên người cô gái trẻ trong sáng. Phạm Thanh Băng chống tay đứng dậy, gió lớn thổi tung mái tóc dài hông khô vệt nước mắt trên đôi gò má nhợt nhạt.

Phạm Thanh Băng thẫn thờ bước về phía trước, những âm thanh xung quanh cô không còn nghe rõ. Cô nhìn lên bầu trời rồi cứ thế mà bị con sông nhấn chìm.