Tôi Sẽ Khiến Anh Phải Hối Hận

Chương 3



Cảm ơn đã giúp tôi nhặt tài liệu.

Nói xong Lục Tử Minh cầm sấp tài liệu đi. Còn Thanh Băng thì ngẩn người còn chưa biết nên phản ứng như nào thì Bảo Trâm khẽ đẩy người cô.

- Này~ đánh sét ái tình rồi hả.

Bảo Trâm nói thầm vào tai cô với giọng trêu chọc. Bảo Trâm định trêu thêm nhưng thấy sắc mặt của Thanh Băng giảm xuống trọng, từ vui vẻ trở nên lạnh lùng. Bất giác Bảo Trâm quay lại nhìn Tử Minh rồi quay sáng nhìn Thanh Băng. Thấy Thanh Băng chẳng khá hơn thì Bảo Trâm lấy ra mấy viên kẹo ngọt đưa ra trước mặt Thanh Băng khiến cô giật mình.

- Tên vừa nãy có quan hệ gì với cậu à?

- Không có!

Thanh Băng nắm chặt tay, lẩm bẩm cái gì đó rồi quay sang cười rạng rỡ với Bảo Trâm như chưa có gì xảy ra.

- Chúng mình đi ăn đi!

- À...được rồi!

Bảo Trâm cũng không dám nghĩ nhiều vì đó là chuyện riêng tư của Thanh Băng nên cô không có quyền can thiệp vào chuyện này. Bảo Trâm cười ngượng ngùng rồi bị Thanh Băng kéo tay đi.

Trên đường đi tới căn tin của trường Thanh Băng đã nghĩ rất nhiều về kiếp trước của cô. Cô cùng người "bạn thân" trải qua nhiều kí ức đẹp đẽ từ chuyện cả hai cùng hứa hẹn với nhau khi trưởng thành. Rồi cùng nhau chơi đùa, cùng đi ăn, cùng chơi game,...

Lại đến Lục Tử Minh người mà cô yêu thương sẵn sàng làm nhiều thứ vì hắn. Người cùng cô xây dựng ước mơ, sự nghiệp. Người cùng cô làm chuyện ân ái với nhau.

Vậy mà chính cô lại bị người mà cô từng gọi là "bạn thân và tri kỉ" lại cho cô một sự phản bội đau đớn đến vậy.

Càng nghĩ về chuyện cũ cô không kiểm soát được nước mắt của mình mà rơi xuống.

- Này, này sao cậu không thế?

Bảo Trâm luống cuống tay chân mà dỗ dành cô.

- Có gì nói với tôi, sao lại tự dưng khóc thế kia.

Thanh Băng lắc đầu lấy tay lên lau những giọt nước mắt kia. Rồi tự cười nhạo chính bản thân mình. Không phải cô đã bảo là trả thù họ rồi sao? Sao lại khóc khi nghĩ đến về họ chứ?

- Có gì thì khóc đi, khóc to lên để bản thân thấy thoải mái, chứ cứ nén lại như thế thì khó chịu lắm.

- Hức...

Thanh Băng ôm chặt và dụi đầu vào ngực Bảo Trâm mà khóc lớn, cô khóc suốt một tiếng. Còn Bảo Trâm vừa vỗ lưng an ủi, vừa ngại vì hiện tại đang ở ngoài đường có rất nhiều người qua lại mà nhìn hai người họ.

- Thế nào đỡ hơn chưa?

- Hức... Đỡ hơn rồi!

Bảo Trâm gạt nước mắt cho Thanh Băng rồi vỗ vai cô.

- Giờ đi ăn được rồi chứ? Tôi bao.

- Được, cậu nhớ đấy tôi ăn nhiều lắm.

- Cứ ăn nếu cậu muốn.

Rồi cả hai dắt tay nhau đi đến căn tin trường. Vừa đi hai người họ trao đổi với nhau về chuyện riêng tư, như sở thích ăn uống, môn yêu thích, ngày rảnh rỗi...

Khi trao đổi không ngờ họ lại có nhiều điểm chung nhiều như vậy từ sở thích ăn uống đến sở thích đọc truyện.

Đến căn tin họ chọn bàn ít người qua lại nhất để dễ nói chuyện hơn.

- Cậu ở đây tôi đi lấy đồ ăn.

- Lấy tôi thêm non nước ngọt.

Bảo Trâm gật đầu cười nhẹ rồi đi đến quầy bán.

Trong khi chờ đợi đồ ăn đến thì Thanh Băng nhìn mọi thứ xung quanh, ai ngờ cô lại nhìn trúng Tử Nguyệt? Đúng là số cô quá xui rồi, cô muốn tránh thì thứ cô cần tránh cứ đến với cô.

Thanh Băng đội mũ lên rồi lấy thoại ra cúi người xuống bàn để tránh Tử Nguyệt. Ai ngờ trời không cho cô theo ý mình, Tử Nguyệt đi đến gần bàn ăn của Thanh Băng rồi để ý cô. Tim cô đập mạnh, thở nhẹ nhàng. Thế nào mà Tử Nguyệt vẫn nhận ra cô.

- A! Phạm Thanh Băng, cậu xuống đây ăn hả? Sao không rủ tớ chứ?

Tử Nguyệt tùy tiện lấu một cái ghê rồi ngồi gần cô. Cô giật mình ấp a ấp úng nói không lên lời.

- À...tớ..tớ!

Thanh Băng đang cố gắng tìm lí do để tránh cô ta.

- Cậu sao thế Thanh Băng? Hay cậu không muốn tớ đi cùng cậu? Cậu ngại hả? Không sao tớ xinh hơn cậu thôi có gì đâu mà ngại haha.

Thanh Băng đờ người ra, một dấu hỏi chấm trên đầu cô. Ôi trời, cô ta đang tự cao cái gì vậy? Sao trên đời lại có người ăn nói mất não như cô ta chứ? Thế mà trước giờ cô lại chơi với Tử Nguyệt được, đúng là cô tự nể chính bản thân mình mà.

- À không! Tớ không ngại đi cùng cậu. Chẳng qua khi đi với cậu tớ lại cảm thấy não tớ bị hạ xuống một bậc.

- Hả? Ý cậu là sao chứ?

Tử Nguyệt nhau mày lại nhìn Thanh Băng, cô ta tính hỏi cô thì Bảo Trâm lấy đồ ăn tới, thấy có người nói chuyện với Thanh Băng thì Bảo Trâm nổi hứng hóng nên đi tới Thanh Băng thì thầm hỏi.

- Cậu ta là ai thế?

- BẠN THÂN!

Từng chữ cô nhấn mạnh khiến Tử Nguyệt và Bảo Trâm giật mình. Thấy tình hình căng thẳng Bảo Trâm mới lên tiếng.

- Cậu là ai?

- À~ thì ra là cậu kiếm được bạn mới xinh hơn tớ nên cậu bỏ tớ sao?

- Não cậu ngắn tới mức chỉ nghĩ được vậy thôi à?

- Cậu...

- Sáng ra đã gặp xui.

Tử Nguyệt bực bội giậm chân một cái rồi phụng phịu quay đi trong sự tức giận của Thanh Băng.