Mẹ tôi là một con hổ cái nổi tiếng với độ độc mồm độc miệng và trái tim cứng như sắt đá.
Văn có thể chửi chếc người ta không ngóc đầu lên được, võ có thể một vả tung mặt lưu manh.
Những năm này, mẹ dẫn tôi sống lang bạt, nay đây mai đó là chuyện rất bình thường.
Hôm nay có thể ngủ trong tầng hầm thì mai cũng có thể ngủ ở gầm cầu.
Tôi đi theo mẹ, giống hệt như những người vô gia cư.
Mẹ từng hỏi tôi có trách mẹ không.
Tôi liên tục lắc đầu: “Ông trời ban cho con được sinh ra trên cuộc đời này, mẹ cho con được sống đến ngày hôm nay. Con không dám đòi hỏi gì hơn. Vậy nên mẹ có thể bỏ dao xuống được không?”
Mẹ tôi rất hài lòng với câu nói này, nói rằng không ngờ bà ấy lại sinh ra được một đứa con gái hiểu chuyện như vậy.
Tôi cũng rất hài lòng, mạng sống của tôi cũng tạm thời được đảm bảo.
Cho đến một ngày, đột nhiên con hổ cái lại trở thành một người ôn nhu hiền hòa.
Bà ấy nói bà ấy đang yêu, đối phương là ông chủ của công ty bà đấy đang làm việc.
Ông ấy đánh giá cao khả năng lau sàn sạch sẽ và khả năng lau bàn lóa mắt của mẹ cùng với sự giản dị và tốt bụng của mẹ đã khiến ông ấy say mê.
Lúc mẹ kể, tôi cứ tưởng người sếp kia bị mù.
Ông ấy còn thề thốt rằng sẽ lấy mẹ làm vợ.
Chếc tiệt!
Tôi sốc! Mắt của ông ấy chắc chắn cần đi kiểm tra.
Đây chính là phiên bản trung niên của tổng tài bá đạo hứa sẽ cưới tôi trong truyền thuyết hay sao?
Mẹ ngượng ngùng kể về lời thề thốt kia:
“Em yêu, em có đồng ý trở thành vợ của anh không?
Tôi suýt rơi nước mắt vì cảm động.
Đúng là vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của người thiếu nữ mà ở trong mắt của kẻ si tình.
Từ từ, mẹ tôi chẳng phải thiếu nữ. Nói đúng phải là trong mắt kẻ si tình, Thị Nở cũng hóa Tây Thi.
Hóa ra tình yêu thực sự là một điều kỳ diệu.
“Con đồng ý cuộc hôn nhân này!”
Cứ như thế, mẹ mang tôi vào một gia đình giàu có.
Lần đầu tiên nhìn thấy cha dượng, tôi rất ngạc nhiên.
Vai rộng, eo hẹp, thân hình đúng chuẩn tam giác ngược hoàn hảo.
Chân mày kiếm, mắt sao, mũi cao.
Mẹ tôi dịu dàng giật giật tay áo tôi:
“Con gái, mau chào chú đi!”
Chú cái gì mà chú?
Phải gọi bố!
Gọi bố tôi cũng sẵn sàng!
Mẹ tôi tiếp lời: “ Nhà chú ấy còn có một anh trai, sau này con nhất định phải hòa thuận với thằng bé nhé!
Cha dượng tỏ vẻ bất lực:
“Tiểu Phương có chút nổi loạn, Mạnh Mạnh khoan dung một chút nhé!”
Không sao! Tôi là người khoan dung nhất đấy!
Tôi gật gù.
Vừa đến cửa nhà, mẹ xoa nhẹ đầu tôi:
“ Lần đầu gặp mặt chúng ta mà nó không đến thì cũng không phải đứa tốt lành gì! Nếu đã không tốt lành gì rồi thì con có cơ hội cứ tránh xa nó ra!”
Tôi chớp mắt:
“Vậy nếu con không tránh được thì sao?”
Mẹ khịt mũi: “ Thì chơi chếc thằng kia.”
“Nếu con thua thì sao?”
“Ly hôn, lụm một nửa tài sản rồi cao chạy xa bay.”
Tuyệt vời quá mẹ ơi.
2.
Mẹ tôi tái hôn với một ông chủ giàu có, hiển nhiên sẽ tổ chức tiệc mừng.
Lần đầu tiên trong đời, mẹ và tôi mặc lên mình bộ váy dạ hồi.
Một số người nịnh hót rằng chúng tôi rất hợp với những bộ quần váy này.
Tôi rất vui vẻ.
Người này là ai thế, mắt thật tinh tường.
Phía xa có hai người tiến về phía tôi, cô gái đi cùng trông giống hệt như một con công với bộ lông bảy sắc cầu vồng.
Người đàn ông đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt thâm trầm.
Trông anh ta giống hệt một con gà chọi mào đỏ.
Nhìn khuôn mặt giống cha dượng như đúc này, tôi háo hức.
Đến đây đi em ơi, chị đây chờ em đã lâu rồi.
Anh ta đến gần tôi với ly rượu trên tay, cúi đầu xuống, thì thầm vào tai tôi:
“Em gái thân yêu, chào mừng em đến với địa ngục.”
Địa ngục?
Sự giàu có này được gọi là địa ngục ấy hả?
Vậy thì tôi bằng lòng xuống đi thang máy xuống thẳng tầng 18.
Tôi đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào có tia khiêu khích:
“Cảm ơn anh trai!”
Ha hả! Anh ta biết mình đang dọa nạt ai không?
Mẹ tôi được gọi là con cọp cái mà tôi thừa hưởng được hết những đức tính tốt đẹp của mẹ, ít nhất cũng phải gọi tôi một tiếng con cọp con đấy!
Anh ta lẩm bẩm: “ Thật ngu ngốc”
Ôi cái thứ bất lịch sự này!
Tôi bước tới, dùng mũi của đôi giày cao gót, dẫm nhẹ lên chân anh ta, di di”
“ A, sao anh lại không để ý đặt chân dưới chân tôi thế này, anh ngốc hả?”
Mặt anh ta lập tức đen xì.
Ha hả!
Áp suất không khí đang giảm! Bão lốc sắp tới rồi! Mát quá!
3.
Bữa tiệc tối giả trân của gia đình giàu có cuối cùng cũng kết thúc vào lúc 11 giờ.
Cha dượng đã chuẩn bị sẵn phòng tân hôn.
Tôi nhẹ nhàng kéo mẹ sang một bên, lí nhí nhắc mẹ nhớ nhỏ giọng lại.
Mẹ tôi cười to.
“Đây là biệt thự mà bé.”
Thì sao?
“Cách âm tốt!”
Ôi, quê là quê là quê chúng mình quê nhiều!
Để thể hiện sự bình đẳng giữa con cái trong nhà, phòng tôi chính là căn phòng sát ngay bên cạnh phòng “anh trai”.
Vừa mới đến gần phòng ngủ đã thấy “anh trai” yêu quý đang khoanh tay đứng đợi sẵn.
Anh ta mở miệng: “ Nể tình em gái mới vào nhà, nhẹ nhàng nhắc nhở trước, buổi tối em đừng ngủ say quá nhé!”
“Ồ! Cảm ơn lòng tốt của “anh trai”!”
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được ngủ trên một chiếc giường cao như thế này, nằm trên một chiếc đệm êm ái như vậy.
Biết sao tôi miêu tả được kĩ càng thế không? Tôi bị chứng mất ngủ, cái chứng khổ quen rồi sướng không chịu được đấy!
Ôi cuộc đời khổ cực của tôi!!!
Nửa đêm, cánh cửa phòng có động tĩnh.
Ai đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một thứ gì đó được nhét vào qua khe hở.
“Chít, chít!”
Tôi ngồi bật dậy, mắt đối mắt với hai cặp mắt xanh chóe.
À, thú cưng xinh đẹp!
Tôi phi xuống giường, cuối cùng cũng bắt được chúng trước khi mệt lử.
Mỗi tay một con.
“Anh trai” sợ tôi cô đơn đúng không?
Hóa ra mấy người giàu có cũng khá tốt!
Tuy nhiên, từ nhỏ tôi đã được mẹ dạy là phải biết đáp lại người khác, không chỉ được nhận mà phải cho đi.
Tôi không thể nào không hiểu chuyện được!
Trời vừa sáng tôi đã lồm cồm bò dậy đi chợ hoa, chợ thú cưng để chọn một bé na (rắn) thật xinh đẹp.
Anh trai đúng là không biết đề phòng gì cả, thế là tôi lén lút nhét bé na vào trong cặp anh tạo sự bất ngờ sốc óc cho anh.
Anh trai có vẻ rất quan tâm tôi sợ tôi sống ở nhà mới lạ lẫm nên cứ nhìn chằm chằm tôi từ sáng.
Tôi nhìn “anh trai” xấu hổ hỏi:
“Trông em đẹp quá hả?”
Anh ta cười khẩy: “ Cô bị bệnh à?”
Tôi ngượng ngùng: “ Anh có thuốc không?”
Cha dượng ngồi ở sofa xa xa rất hài lòng với vẻ thân thiết sượng trân của chúng tôi.