Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 122: Người đã chết



Do lúc vấp ngã phát ra lại tiếng động kèm theo có máu nên rất nhanh bọn người kia đã thấy cô.

Bọn chúng cứ liên tục đuổi theo và xả súng, trong lúc tưởng chừng mình sẽ bị bắn chết thì cô thấy phía trước có ánh sáng thế là cô chạy ra thẳng ngoài đó.

Phía trước là một con lộ và phía xa xa kia có một chiếc xe đang hướng đến. Thế là cô không ngần ngại gì mà chạy thẳng đứng giữa lộ để chặn đầu xe.

Chước Tư và Hàn Chiêu Dạ đang ở trong xe xem định vị thấy cô đang rất gần, lúc hai người họ ngước mặt lên nhìn phía trước thì thấy có một cô gái đầu tóc rối bời, quần áo thì rác rưới và cả người gần như bị nhộm thành một màu đỏ.

Đến chổ cô thì chiếc xe chạy chậm lại, Diệp Viên Hy thấy thế thì chạy thẳng ra sau xe rồi phóng lên.

Đến khi xe chạy đi cô mới quay qua mới phát hiện người kế bên mình chính là anh.

"Cầu xin anh hãy cứu Lưu Quang Khải"

Nói xong thì cũng là lúc cô ngất xỉu. Hàn Chiêu Dạ thấy vậy thì liền nhanh tay đỡ và phát hiện phía sau vùng lưng, vai và tay có rất nhiều vết thương do đạn gây ra.

Hàn Chiêu Dạ:"Cho người đến cứu người mà cô ấy nói đồng thời giải quyết luôn đám người hôm nay''

Chước Tư nghe anh phân phó xong thì lập tức cầm điện thoại lên làm nhiệm vụ đồng thời cũng gọi thông báo cho Mạn Mạn biết về tình hình.

..................

Diệp Viên Hy được đưa vào bệnh viện cấp cứu kịp thời nên mai mắn qua khỏi nguy hiểm nhưng chỉ còn nữa cái mạng.

Sao lưng và cánh tay của cô bị thương nhiều nên chỉ được nằm sắp.

Hàn Chiêu Dạ lặng lẻ đi vào phòng bệnh nhìn gương mặt nhợt nhạt không sức sống của cô rồi khẽ nói:

''Đại hồn ma của em đã quay lại"

Nói xong anh nắm lấy tay rồi yên lặng nhìn ngắm nhìn gương mặt của người con gái.

Quay lại khu rừng:

Khi người của Hàn Chiêu Dạ đến nơi thì Lưu Quang Khải đã không còn nên mọi người chỉ đành khoanh vùng và chờ người đến.

Khoảng một lúc Mạn Mạn cùng một top anh em của mình đến thì được người của Hàn Chiêu Dạ dẫn vào rừng.

Nhìn người anh em của mình nằm dưới nền đất lạnh lẽo trên người khắp nơi chỉ toàn là máu thì cả người Mạn Mạn như chết đứng tại chổ mà không dám lại gần xem.

"Tên này chắc chỉ là một trong những tên truy sát Lưu Quang Khải chứ không phải là cậu ta với lại cậu ta làm sao có thể chết được"

Vừa nói cả cơ thể cô nàng cũng vô lực mà ngã xuống còn những người cùng cô đến đây đều tháo hết tất cả mủ xuống, đứng nghiêm chỉnh rồi nhìn vào cái xác đầy máu mà cuối đầu.

Tận mắt chứng kiến người cùng giàu sinh ra tử với mình chết một cách thảm như vậy thì sao mọi người không đau lòng được chứ.

Khoảng 5 phút sao Mạn Mạn từ dưới nền đất đứng dậy với một con ngươi màu đỏ đậm tràn với sự hận thù ngút trời.

''Anh hãy an nghĩ nhé, việc còn lại cứ để tôi làm còn thù của anh tôi cũng sẽ trả. Người đâu, từ đây đến tối các anh hãi điều tra kẻ đứng sao chuyện này và tiêu điệt chúng để rửa hận cho người anh em của chúng ta"

Xác của Lưu Quang Khải được chuyển về và tắm rửa lại một cách sạch sẽ để chuẩn bị an táng.

......

Hôm nay đang trong giờ học thì có người chạy đến lớp học vào báo cho Thi Thi biết rằng anh của mình đã chết.

Vào giây phút nghe tin đó thì cả thế giới của cô bé như sụp đổ, nước mắt không kiềm nén được mà trực trào ra khỏi khóe mắt.

Trên đường đến nơi cô bé cứ khóc rồi không ngừng nói:

''Chú nói dối, rõ ràng lúc sáng anh của cháu còn khỏe mạnh mà sao bây giờ có thể chết được"

''Anh của cháu bị người ta truy sát"

''Không, không thể nào, anh của cháu là một người đàn ông mạnh mẽ mà huhu"

"Anh của cháu rất và mạnh mẽ chú biết khi cháu biết tin này sẽ rất đau buồn nhưng anh cháu ở trên trờ sẽ không muốn nhìn cháu khóc đâu."

"Cháu biết nhưng cháu không thể nào kiếm nén được nước mắt của mình cả huhu"

''Vậy cháu hãi khóc cho thật lớn rồi sau này phải mạnh mẽ không được khóc nữa có được không"

...............................

Hai ngày sau Diệp Viên Hy mới tỉnh dậy và hay tin Lưu Quang Khải đã chết.

Mặc dù cô có vang xin Mạn Mạn thế nào cô ấy cũng không cho cô đi tiễn đưa cậu ấy vì sức khỏe của cô còn rất yếu. Hiện giờ chỉ việc cử động thôi đối với cô cũng là một sự khó khắn chứ đừng nói đến là xuất viện.

"Cậu ấy là do bảo vệ tôi mới như vậy nên xin cậu hãy cho tôi đi tiễn đưa cậu ấy đoạn đường cuối cùng được không. Côi như mình van xin cậu mà"

Vừa nói Diệp Viên Hy vừa khóc một cách thương tâm, Mạn Mạn nghe những lời cô nói cũng đỏ mắt sắp khóc nhưng cô nàng vẫn mạnh mẽ không để nước mắt rơi.

"Hiện giờ cậu đang bị thương nặng không thể duy chuyển được"

''Mạn Mạn nếu như hôm nay không đi được thì mình sẽ hối tiếc ả đời đấy"

"Nếu hôm nay cậu đi mà nhỡ đụng vào vết thương thì cậu không còn mạng để hối tiếc đâu"

"Nhưng mà...."

''Được rồi mình sẽ quay video trực tiếp xem được không, cũng sắp đến giờ rồi mình đi đây"