Tôi Thoát Ế Thành Công Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 28: Công viên chủ đề truyện cổ tích (14)



Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá

Edit: KT

_______________

Dù là đồ họa pixel đáng yêu thì cặp mắt xếch của người nọ trông vẫn có vẻ hung dữ. Gậy kim loại không biết đã rơi đi đâu rồi, quần áo thì rách nát như thể vừa trải qua một trận ác chiến. Nhưng bởi vì thái độ liều lĩnh kia mà trông hắn lại không nhếch nhác chút nào, cảm giác như hắn vốn nên ăn mặc không theo khuôn phép như thế.

Chẳng lẽ là do đánh một đường đến tận đây sao?

Ứng Thịnh nhìn thấy người tới, nhíu mày: "Đến rồi à? Quá chậm."

Đỗ Nhất Tân nhủ thầm trong lòng rằng cậu cũng muốn đến liền ngay từ đầu, tiếc là không đủ sức chiến đầu nên chết một lần giữa chừng.

"Sao cậu lại đi với tên kia?"

"Tên kia" là chỉ Mạc Vũ. Mà cô gái mặt không chút cảm xúc lẳng lặng đối mặt với người đối diện, bầu không khí hai bên là hai thái cực. Một bên là núi lửa bùng nổ chớp nhoáng, một bên là sông băng băng giá.

Đỗ Nhất Tân giải thích ngắn gọn quá trình cả hai gặp nhau, giới thiệu rằng Mạc Vũ là người chơi may mắn còn sống sót. Ứng Thịnh cầm túi lại gần, nhìn chằm chằm Mạc Vũ: "Này, mày chưa làm gì đấy chứ?"

"..."

Thanh niên híp mắt nhìn cô gái, khuôn mặt càng ngày càng gần. Lúc đầu Mạc Vũ còn có thể phớt lờ, vẫn không nói lời nào. Sau đó, như thể không thể chịu nổi nữa, quay đầu đi.

Ứng Thịnh khẽ khịt mũi, tóm lấy Đỗ nhất Tân kéo đến bên người: "Tao cảnh cáo mày, đây là con mồi của tao. Nếu phát hiện mày táy máy tay chân thì đừng trách tao không khách khí."

Đỗ Nhất Tân: Ai là con mồi của anh cơ?

Nhìn thấy tác động qua lại giữa hai người, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác khác lạ. Theo lý thuyết thì Ứng Thịnh sẽ không quan tâm đến người khác, nhưng lúc này lại như đang chất vấn Mạc Vũ, có lẽ nào hai người họ vốn quen nhau?

Nhớ tới phỏng đoán anh em trước đó, cậu lắc đầu.

“Anh mới đang làm gì thế, cô bé kia đâu rồi?” Đỗ Nhất Tân hỏi.

Nói đến đây, Ứng Thịnh không khỏi tức giận. Hắn đuổi theo Lý Kỳ Kỳ vào "Rạp cô bé quàng khăn đỏ", lại bị NPC năm lần bảy lượt ngăn lại đánh nhau. Tuy rằng đều là chíp hôi, giải quyết được từng kẻ một, nhưng Lý Kỳ Kỳ đã chạy mất tăm. Đuổi theo dọc đường cũng chỉ có ngôi nhà gỗ này.

"Trước đó tôi cũng đi thăm dò nhưng không ra được, chỉ còn lại cái nhà khỉ gió này..." Ứng Thịnh nói, bỗng đá một phát vào cánh cửa gỗ. Căn nhà lập tức rung chuyển dữ dội, nhưng lại giống như lò xo, lập tức trở về nguyên trạng, “Nổ bom cũng không mở được.” Đoán chừng là hắn đã bị căn nhà này vướng víu quá lâu rồi nên nói nghiến răng nghiến lợi.

Căn nhà gỗ dù hết bị đá rồi lại bị đạp, nhưng vẫn không để lại một chút dấu vết nào, chỉ có những vết loang lổ theo năm tháng. Đỗ Nhất Tân bước tới kiểm tra, ngoài biển nhà thì còn có một hộp thư màu đỏ treo bên cửa, đã hoen rỉ. Mỗi bên có một cửa sổ nhưng rèm che kín mít nên không thể nhìn thấy bên trong.

Mở hộp thư ra, bên trong trống không, phủ đầy bụi, dường như đã lâu không có ai gửi thư. Tuy không gian không rộng nhưng đặt một số đồ vật nhỏ vẫn dư sức.

"..." Cậu móc quả táo ra, bỏ vào, đóng cửa nhỏ lại.

Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", cánh cửa từ từ mở ra, lộ ra một khe nhỏ.

“Mở rồi?” Ứng Thịnh nhướng mày, “Cậu thả cái gì vậy?

Đỗ Nhất Tân giải thích về quà lưu niệm.

Ứng Thịnh không bày tỏ ý kiến về việc này, đẩy cửa trước đi vào trước: "Đứa nào trốn trong này cút ra đây hết cho tao!"

Đỗ Nhất Tân đi theo vào nhà, chỉ thấy rằng không có ai trong phòng cả. Mà Ứng Thịnh đã ở bên kia lục lọi, gần như lật tung giường, khiến căn nhà loạn cả lên.

Trên chiếc bàn nhỏ trơ trọi trong góc có một quyển sách. Rõ ràng là không bị khóa, nhưng lại bị một lực đè nén, không mở ra được. Trên bìa có viết một vài chữ lớn, "Sách truyện cổ tích".

Cậu nhớ ra gì đó, lấy sổ tay ra, lật sang trang có con dấu.

Sau đó, một điều kỳ diệu xảy ra. Sách truyện cổ tích và sổ tay cảm ứng với nhau. Đầu tiên, cột "Nàng tiên cá" sáng lên, sách truyện cổ tích tự động mở ra, để lộ thủy cung thơ mộng có nàng tiên cá và đàn cá đang vui đùa.

Bức ảnh chỉ vài tấc, giống như một hình chiếu ảo. Không nghe được tiếng, nhưng sống động như thật.

Phát hiện tình hình bên này, hai người kia đi tới. Một người khoanh tay đứng bên cạnh, người còn lại đứng cách xa hơn một chút, ánh mắt bình tĩnh.

Tiếp theo là con dấu của "Ba chú heo con". Sách cổ tích lật trang, thủy cung biến mất, thay vào đó là một ngôi nhà gạch, ba anh em đang chụp ảnh tập thể trước cửa nhà, mỉm cười hạnh phúc.

Cột tiếp theo là "Công chúa ngủ trong rừng", nhưng Đỗ Nhất Tân không đến rạp cổ tích này. Quyển truyện cổ tích bị ngưng trệ ở đây, không động đậy.

"Mạc Vũ!"

Cô gái tiến lại gần, không cần Đỗ Nhất Tân giải thích, lấy sổ tay của mình ra. Con dấu "Người đẹp ngủ trong rừng" sáng lên, câu chuyện cổ tích tiếp tục.

Ở sâu trong một khu rừng rậm là một lâu đài cổ kính đan xen với những dây leo. Có một cửa sổ nhỏ ở trên cùng, bóng người thấp thoáng bên trong.

"Rạp công chúa Bạch Tuyết". Trong đại sảnh của cung điện đang diễn ra hôn lễ hoành tráng. Công chúa Bạch Tuyết rúc vào vòng tay hoàng tử, nở nụ cười ngọt ngào. Bảy chú lùn vui mừng ở bên, bầu không khí vui vẻ và yên bình.

Và cuối cùng là "Rạp cô bé quàng khăn đỏ". Trong căn nhà gỗ trang trí không khác gì căn nhà trước mắt ba người bây giờ, cô bé quàng khăn đỏ ngồi vào bàn, ăn bánh táo với vẻ thích thú. Bà ngoại quấn tạp dề và âu yếm nhìn cháu gái. Ngoài cửa sổ, người thợ săn đang trừng trị con sói xám lớn, đánh sói xám lớn kêu khóc.

"..."

Còn có trang tiếp theo.

Rõ ràng là không có con dấu, nhưng cuốn truyện cổ tích vẫn tự lật tiếp. Một lâu đài đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo hiện ra trước mặt. Lâu đài được làm bằng băng, trong suốt và sạch sẽ. Đập vào mắt là tuyết trắng mênh mang.

Bà chúa tuyết?

Trong đầu Đỗ Nhất Tân chợt lóe lên cái tên của câu chuyện cổ tích này. Thế nhưng, rõ ràng là không có rạp truyện cổ tích nào như vậy. Trang này xuất hiện trong sách truyện là muốn nói lên điều gì?

Cậu đưa tay ra chạm vào hình ảnh trống rỗng mờ mịt kia. Đột nhiên, một lực mạnh không thể chống lại ập đến, muốn kéo thẳng người vào trong.

“Này!” Ứng Thịnh thấy không ổn, lập tức bắt lấy tay kia của Đỗ Nhất Tân. Nhưng ngay cả hắn cũng không chống đỡ được, hai người như bị cuốn vào vòng xoáy, lập tức bị cuốn vào quyển truyện cổ tích.

Sau khi rời khỏi "Rạp cô bé quàng khăn đỏ", thế giới trở lại bình thường. Bông tuyết rơi trong không khí, như nhuộm không trung thành một màu trắng. Đỗ Nhất Tân nặng nề ngã vào đống tuyết, choáng váng lắc đầu đứng dậy, cảm giác cổ áo mình bị kéo.

"Cậu chạm bậy cái gì rồi?"

Đúng là Ứng Thịnh cũng vào cùng.

“Vui lên đi, có tiến triển mới.” Đỗ Nhất Tân giơ ngón tay cái lên.

“...” Ứng Thịnh nhịn một hồi lâu mới nói một câu, “Tiến cái đầu cậu!” Hắn buông tay: “Làm gì cũng cẩn thận chút, đừng có để chưa tìm được anh cậu đã chết rồi."

Đỗ Nhất Tân: Thật ra đã chết rồi.

Nhìn xung quanh, họ dường như đã đến trước lâu đài. Mặc dù có vẻ lạnh như băng, nhưng cảm giác cơ thể không khác biệt mấy. Hai người chỉ mặc áo khoác mỏng, quần áo của Ứng Thịnh thậm chí còn bị rách vài lỗ, nhưng cũng không hề cảm thấy lạnh.

Tuy nhiên, so với những rạp cổ tích khác thì nơi này không có người. Chỉ còn lại tòa lâu đài băng giá này, lặng lẽ ngủ vùi trong tuyết sâu.

Bước vào bên trong, sân lâu đài có vài thân cây đứng trơ ​​trọi, bề mặt phủ một lớp tuyết trắng mỏng, dường như đã khô héo. Nền của lâu đài cũng được làm bằng gạch băng, rất dễ trượt chân.

"Bịch."

Lần thứ ba nghe thấy tiếng động, Ứng Thịnh nhìn lại, Đỗ Nhất Tân lại ngã một phát.

"Cậu làm cái quái gì thế?"

Đỗ Nhất Tân cảm thấy mông mình sắp mất cảm giác. Cậu ngồi dưới đất, nhìn thấy người kia đi như giẫm trên đất bằng, cậu thở dài: "Nếu có xe trượt thì tốt rồi, anh có thể kéo tôi đi."

“Tôi là chó à mà kéo cậu đi?” Trán Ứng Thịnh nổi gân xanh.

Ảo tưởng vẫn chỉ là ảo tưởng, Đỗ nhất Tân chỉ có thể cẩn thận vịn tường, chuẩn bị tái chiến. Ứng Thịnh thấy cậu lề mề, càng cáu kỉnh hơn. Hắn dứt khoát quay trở lại: "Đưa tay cho tôi."

“Hả?” Đỗ Nhất Tân không biết hắn muốn làm gì, sững sờ đưa tay ra. Kết quả là, một giây sau thế giới đảo lộn, cậu bị vác thẳng lên vai.

Nhưng tay chân cậu dài, hai người cũng cao ngang ngang nhau, có lẽ Ứng Thịnh cũng thấy không thoải mái, đặt cậu xuống rồi bế ngang lên.

Đỗ Nhất Tân sửng sốt, cậu chưa từng nghĩ có ngày lại bị một tên con trai ôm công chúa. Nhưng Ứng Thịnh không hề thấy rằng chuyện này có gì sai, ôm một tên con trai tương đối nặng mà lông mày cũng không nhíu một cái, bước nhanh về trước.

Đỗ Nhất Tân: "Anh có thấy tư thế của chúng ta không đúng lắm không?"

Ứng Thịnh rũ mắt nhìn cậu, như đang hỏi mi còn có cái gì bất mãn.

"Thật ra... Anh có thể cõng."

Ứng Thịnh nhướng mày: "Cũng đúng, cậu là người mà nhỉ

Ê, câu này ý là sao.

Tuy nhiên, Ứng Thịnh cũng không vì thế mà điều chỉnh tư thế. Có lẽ phải bế người rất khó chịu nên thậm chí còn không thèm quan tâm mặt mũi đối phương. Đỗ Nhất Tân phản kháng không có tác dụng thì đành chấp nhận, dù sao cũng không có ai nhìn.

Vì không còn cần phải phối hợp với tốc độ của cậu, Ứng Thịnh bước đi như bay. Chân đạp trên băng gần như không có ma sát, di chuyển về phía trước như trượt băng. Không hề có cảm giác xóc nảy mà lại như đang đi tàu lượn siêu tốc.

Đỗ nhất Tân xuống khỏi người hắn, tim đập nhanh: "Quào, anh có thể trở thành vận động viên trượt băng tốc độ đó."

"Im mồm."

Cả hai đã đi đến nơi sâu nhất của cung điện, một cánh cửa kép bằng băng đứng trước mặt họ. Ứng Thịnh không hề nể mặt, đá một cái bay văng.

Bên trong là sảnh chính cao vài chục mét. Hai bên là cột băng chống đỡ, được trang trí bằng các hoa văn khác nhau.

Mà không phù hợp với sảnh chính phồn hoa mà lạnh lẽo này, là mấy con búp bê dễ thương. Đồ chơi lông nhung sặc sỡ, kích thước hoặc bằng lòng bàn tay, hoặc cao hai mét. Đám búp bê đứng ngay ngắn hai bên lối đi, vừa nghe tiếng động đã quay phắt lại. Cuối lối đi là một bậc thang băng, đi lên là một ghế ngai làm bằng băng rất đáng kinh ngạc.

Tuy nhiên, trên ngai lại là một cô bé nhỏ gầy. Cũng giống đám búp bê trong phòng này, rất không phù hợp.

Cô bé ngồi trên ngai là Lý Kỳ Kỳ. Nó cuộn mình lại, đầu vùi vào giữa hai đầu gối, vẻ mặt không biết là buồn bã hay tuyệt vọng: "... Các anh đến rồi."

“Không diễn nữa?” Ứng Thịnh mỉa mai.

“Chúng ta đừng đánh nhau nữa, chỉ làm tổn thương cả hai bên thôi.” Cô bé rầu rĩ nói: “Để em đưa các anh ra ngoài đi, các anh đi thật xa đi, để em yên."

Đỗ Nhất Tân: "Em giết nhiều người như vậy rồi nên không biết phải nghĩ gì nữa sao?"

Lý Kỳ Kỳ lẳng lặng nhìn cậu: "Em chỉ muốn kéo ba mẹ của em vào. Những người khác là tự tiện vào... Các anh cũng vậy, nếu không chọc giận cha mẹ em thì chưa chắc đã bị liên lụy."