Tôi Thực Sự Không Muốn

Chương 63: Kết HE2: ÁNH NẮNG LÊN SAU MỘT ĐÊM TỐI



Gần hết 1 tuần, hôm nay là ngày Cửu Chấn về nước. 1 tiếng trước khi ra sân bay, Cẩm Nhuệ và Mị Nguyệt đã lên phòng sửa soạn giúp Thụy Ly, giúp cô chuẩn bị đầu tóc, quần áo chỉnh chu chút nữa ra đón anh.

Từ hôm mọi người trong nhà biết Thụy Ly có thai, ai ai cũng vui mừng và hoan hỉ vô cùng. Thụy Ly muốn giữ riêng làm bất ngờ nên dặn mọi người bí mật không nói cho anh biết. Chính cô sẽ là người nói ra, cô muốn xem vẻ mặt hạnh phúc, tươi cười của Cửu Chấn sẽ ra sao.

Thụy Ly diện lên mình chiếc váy suông dài, màu vàng rám thật đẹp. Cô xỏ một đôi giày đế bệt, đầu đội thêm một chiếc mũ rộng vành, thả tóc ra sau lưng. Tài xế bắt đầu chở cô đến sân bay, 30 phút nữa Cửu Chấn sẽ đáp đất. Có thai được 1 tháng, cô làm gì cũng cẩn thận, hầu như không dám đi lại xung quanh, lúc tắm sợ trơn trượt nên cũng nhờ Cẩm Nhuệ phụ giúp. Lên xuống cầu thang thì bám chặt thành, bước từng bước một. Có thể thấy cô trân trọng sinh linh này đến nhường nào.

Ra đến sân bay, Thụy Ly đi lại sảnh, chờ máy bay riêng của anh đáp xuống khu này. Cô đứng mà nhún chân ngó nghiêng, trong lòng bồn chồn không thôi, ngóng đợi từng giây phút một.

15 phút sau, chiếc máy bay chở Cửu Chấn đã dần đà tiếp xuống đường băng. Cửa máy bay mở ra, bước xuống ngay lập tức là Cửu Chấn. Anh nhìn đã thấy cô, trong lòng hạnh phúc nhường nào. Cả hai người ôm nhau thật chặt, tựa như bao năm xa cách giờ mới gặp lại. Cửu Chấn ôm chặt lấy cô, một tay vòng dưới eo, một tay ôm lên đầu, rúc vào khe cổ cô, miệng anh thủ thỉ:

- Em không làm tôi thất vọng... Khi đáp chuyến bay tôi chỉ sợ không thấy em... Lại chán nản như lần trước... Điều đó đã không xảy ra... Cảm ơn em

Thụy Ly phì cười, cô bị anh ôm chặt cứng người, chân nhún lên đang mỏi rồi. Hơi ẩn người ra, cô nói:

- Em đã hứa là đón anh... Em sẽ làm

Cả hai buông nhau ra, chạm nhìn nhau bằng ánh mắt trìu mến. Thụy Ly nói tiếp:

- Hôm nay... ngoài em ra, còn một nhân vật quan trọng khác cũng đón chào sự trở về của anh đấy

Cửu Chấn nhíu mày hiếu kì, hỏi:

- Là người tài xế đi cùng em sao?

Thụy Ly ủn anh ra, đấm vào ngực anh một cái rồi đưa ra một tờ giấy, miệng nói nhỏ:

- Nhân vật bảo bối này đây....

Cửu Chấn đọc kĩ một lúc, quay ra nhìn cô rồi lại đọc kĩ lại tờ giấy. Cuối cùng anh run run lên hỏi:

- Em... Em có thai?

Thụy Ly gật đầu, bĩu môi:

- Sao chứ? Anh không thích à?

Cửu Chấn ngu ngốc hỏi tiếp:

- Con của anh... Con của anh đúng không?

Cô dễ cáu, nổi đóa lên:

- Ai hành hạ tôi lên bờ xuống ruộng, liệt giường mấy ngày? Không anh chứ ai?

Cửu Chấn như vỡ òa trong hạnh phúc, anh bế nâng cô lên cao, xoay mấy vòng liền, luôn miệng nói:

- Ôi trời ơi... Thụy Ly của tôi. Tôi yêu em, ha ha...

Bầu mới 1 tháng nên bụng còn nhỏ, chưa rõ bào thai lúc siêu âm. Nhân cơ hội này thì Cửu Chấn nhanh chóng "rước nàng về dinh". Đám cưới trong quy mô nhỏ, chỉ những ai rất thân cận mới được mời. Một phần Thụy Ly dễ mệt, cô không thể có thời gian lo liệu được. Một phần cô cũng chỉ muốn êm đềm, nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành lễ cưới, đăng kí kết hôn là ổn, không cần linh đình tốn kém. Cửu Chấn hoàn toàn tôn trọng quyết định của cô, yêu cầu như nào anh cũng hỏi ý kiến cô rồi mới quyết định.

1 tháng sau, ảnh chụp cưới của hai người được đóng khung to lớn, treo áp ngay trên tường trong phòng. Ngày nào cũng có y bác sĩ tới thăm khám, Cẩm Nhuệ và Mị Nguyệt thì thay phiên chăm sóc cô 24/24. Cửu Chấn bớt chút thời gian làm việc, dành thời gian ở nhà bên cô.

Hôm lâm bồn...

Thụy Ly đánh vật trong phòng cấp cứu đã 3 tiếng. Cô bị chứng khó sinh, trong quá khứ từng chịu sự dày vò thân thể của Cửu Chấn mà đâm ra vậy. Bác sĩ đỡ đẻ nhanh chóng ra ngoài thông báo:

- Cô nhà đang mất máu nhiều, nhịp tim không ổn định, đứa bé khó sinh do quá khứ tổn thương nặng vùng kín...

Cẩm Nhuệ và Mị Nguyệt nghe xong thì hốt hoảng, cả hai van lơn:

- Ôi trời... Bác sĩ xin cứu giúp cô chủ chúng tôi...

Cửu Chấn không đứng vững, anh ngã khuỵu xuống ghế, hai tay vò đầu bứt tai. Anh đang khóc, hai bên mắt đỏ hoe dần, giọng anh lạc hẳn đi, trầm đục cất lên:

- Xin bác sĩ... Hãy làm những gì tốt nhất cho cô ấy... Cầu xin bác sĩ...

Vị bác sĩ nghe vậy, gật đầu rồi đi vào bên trong tiếp tục. Sở dĩ bác sĩ hỏi như vậy là trong trường hợp cấp thiết lắm rồi, rất có thể một trong hai mẹ con phải chọn lấy một, không thể giữ được cả...

Bên ngoài đồng hồ vẫn kêu, điểm tròn hơn 5 tiếng trôi qua... Cửu Chấn hoàn toàn suy sụp tinh thần, anh im lặng ngồi rục đợi chờ. Cẩm Nhuệ và Mị Nguyệt thì từ nãy mặt đã đỏ, nấc lên vì khóc bao nhiêu lần.

Cạch... Cạch...

Cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ trên mặt thấm đẫm sự mệt mỏi. Theo sau là cô y tá, bế trên tay một cậu bé với làn da đỏ, nặng 2,8kg, mắt nhắm li bì. Cửu Chấn chạy lại, mắt nhìn đứa con còn đỏ hòn của mình. Nhanh chóng y tá đưa cậu bé về phòng sơ sinh riêng. Cửu Chấn quay lại, hoảng hốt hỏi:

- Vợ.. Vợ tôi...