Tôi, Tiện Thụ, Tỉnh Ngộ

Chương 14: Thế giới thứ 4



[4.1]

Tác giả: Thi Nhiên A

Mùa hè nóng nực, trong không khí bởi vì kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới cũng mang theo vài phần bức bối.

Còn tại trường trung học cơ sở số một thành phố A, học sinh không ở trong lớp học hoặc phòng tự học như mọi khi, mà tất cả đều vây quanh tòa nhà A, chật như nêm cối.
(*đông đúc, lèn chặt đến không thể cựa quậy nổi.)

“Fuck, đó không phải là lớp 12 đứng đầu sao?”

“Sắp thi đại học rồi còn muốn tự tử à?”

“Cái thằng đó hình như ba nó thì giết người còn mẹ thì bài bạc đúng không?”

“Sao cậu ta lấy lại đi nhảy lầu chứ?”

Có một số giọng nói khác không ăn nhập trong mấy cuộc thảo luận ồn ào bên dưới.

“Từ Thanh Lê! Có ngon thì nhảy xuống đi!” Một nam sinh không mặc đồng phục học sinh hét lên.

Mấy người bên cạnh hắn cũng đều cười hì hì la theo.

“Nhảy đi! Không nhảy chính là nhát gan!”

“Giả vờ đáng thương gì chứ! Tố chất tâm lý quá kém, có chút chuyện nhỏ thôi mà đã nhảy lầu rồi?”

“Há há há, đợi cậu ta một chút coi nếu không dám nhảy thì mắc cười lắm!”

Lãnh đạo nhà trường và giáo viên vội vàng báo cảnh sát, còn bảo giáo viên chủ nhiệm lớp 1 của Từ Thanh Lê đi lên khuyên anh. Các giáo viên còn lại cau mày, cũng nhịn không được chửi bới.

“Sắp thi đại học rồi còn làm cái quái gì thế? Em ấy không biết mình làm thế sẽ ảnh hưởng đến bao nhiêu học sinh sao? Thật là không để ý đại cục!”

“Đúng vậy, chất lượng tâm lý của học sinh bây giờ lại kém thế này?”

“Từ Thanh Lê này tôi đã từng dạy rồi, thành tích rất tốt, nhưng người không hợp đàn, luôn bất hòa với mấy bạn học khác, ai da sớm biết lúc trước nên đi khuyên em ấy nhiều hơn, sao lại thành như vậy chứ...”

“Nếu em ấy thực sự nhảy, trường chúng ta sẽ thiếu một thanh bắc, còn ảnh hưởng đến danh tiếng của trường ta nữa.”

Mặt trời chói chang trên cao, lại không ảnh hưởng đến sở thích ăn dưa của mọi người.

Từ Thanh Lê đứng ở bên cạnh sân thượng, nhìn đám người dày đặc dưới đó, nhịn không được châm chọc nhếch khóe miệng.

Sống còn ý nghĩa gì chứ? Anh nhìn mấy người không mặc đồng phục đang cười đùa, thành quả chăm chỉ hơn mười năm của anh đều bị đám "thiếu gia" vừa sinh ra đã có quyền thế khinh thường, thậm chí có thể tùy ý đùa bỡn, hủy đi tất cả.

Bọn họ tùy ý nói vài câu trào phúng nhục mạ, lại từng câu từng câu hủy diệt sự tự tin và tôn nghiêm của anh, bọn họ giơ tay đưa ra quyết định, lại dễ dàng hủy đi ước mơ và cuộc sống của anh.

Từ Thanh Lê đã chết lặng, kệ đi, các người mắng, các người cười nhạo, tất cả không liên quan gì đến tôi.

Anh tiến một bước về phía cái chết, và nhớ lại cuộc sống của mình, ồ, không còn gì để nhớ nữa.

Từ nhỏ vì cha mẹ nên bị chỉ trỏ, ánh mắt từng gặp khác chính là đồng tình, không chịu nổi ba năm trung học...

Thực sự không có gì đáng để nhớ hết.

Từ Thanh Lê lộ ra một nụ cười giải thoát, hai tay mở ra, giống như diều đứt dây, rơi xuống...

Giáo viên phía sau chạy đến để nắm lấy bàn tay của anh nhưng vẫn chậm một bước.

Từ Thanh Lê nghĩ, xem đi, như vậy là rất tốt, không ai vì anh thương tâm cả.

Lại ở trước lúc ý thức mơ hồ nghe được một tiếng gào thét tê tâm liệt phế: “Không được!”

Trần Túy khóc tỉnh lại. Cơn ác mộng níu kéo trái tim cậu, đau đến nỗi cậu không thở nổi.

Cậu chậm lại vài phút rồi mới ổn định lại, không sao đâu, không sao đâu, lần này sẽ không có cái kết như vậy nữa.

Tình huống mà hệ thống nói chính là Hứa Thanh Ly ở thế giới này đã tự sát. Hệ thống vội vàng hối thúc Trần Túy trở lại thời điểm Hứa Thanh Ly còn sống, vãn hồi tất cả.

Trần Túy ngây người vài phút, cho đến khi báo thức trên điện thoại báo đã tới lúc phải thức dậy.

Cậu sắp xếp lại cảm xúc, một tin nhắn vừa đến trên điện thoại.

[ Anh: Tiểu Túy, rời giường, ngày đầu tiên khai giảng không được đi trễ. ]

Một dòng nước ấm xẹt qua trái tim Trần Túy, cậu cầm lấy điện thoại nhanh chóng trả lời.

[ Trần Túy: Ok, cảm ơn anh đã gọi em dậy! Cảm động jpg. ]

Bên kia không trả lời, Trần Túy liền đi rửa mặt.

Trần Túy nhìn người trong gương mắt hơi đỏ lên, trông giống như con thỏ nhỏ có vài phần đáng thương.

Diện mạo bên ngoài này của cậu, cùng nguyên chủ có tám phần giống nhau, chẳng qua cậu thiên thanh tú, mà vỏ ngoài này lại quá đáng yêu.

Bắt đầu từ thế giới này, Trần Túy tiến vào mỗi một thế giới đều phải tiến vào thân thể người thích hợp, hoặc là do hệ thống bịa đặt một thân phận, chẳng qua sau này cần nhiều năng lượng hơn.

Trần Túy ở trong thế giới này, tiến vào chính là thân thể của một tiểu thiếu gia cùng tên.

Cha mẹ có tiểu thiếu lúc cả hai đều lớn tuổi, đối với tiểu thiếu gia cực kỳ cưng chiều. Tiểu thiếu gia cùng anh trai Trần Cửu kém mười lăm tuổi. Năm năm trước, cha mẹ Trần qua đời, Trần Cửu kế thừa gia sản.

Thủ đoạn của Trần Cửu rất lợi hại, gia nghiệp lớn như vậy nhưng y quản lý rất tốt. Chỉ trong năm nay, những người khác của Trần gia lại bắt đầu không an phận, Trần Cửu sau khi phát hiện cái chết của cha mẹ năm đó không phải là ngoài ý muốn, đưa tiểu thiếu gia đến thành phố A có người quen, phái tâm phúc đi bảo vệ cậu.

Lại không nghĩ tới tâm phúc là nằm vùng, ngày tiểu thiếu gia đến thành phố A, tâm phúc liền cố ý để cho tiểu thiếu gia ăn món tráng miệng có thành phần sữa, đến nỗi thiếu gia chết vì dị ứng.

Muốn tiến vào thân xác của nguyên chủ cần phải có sự đồng ý của nguyên chủ, tiểu thiếu gia đồng ý để Trần Túy thay cậu ấy còn sống, điều kiện là phải chăm sóc tốt cho anh trai cậu ấy và không làm cho anh ấy phải buồn.

Trần Túy sau khi tiến vào thân thể tiểu thiếu gia, vội vàng báo 120 đưa đến bệnh viện, dưới sự hỗ trợ của hệ thống, cuối cùng cấp cứu thành công, nhặt được một cái mạng.

Mà tâm phúc chạy mất kia cuối cùng vẫn bị người của Trần Cửu tìm được, sau đó xử lý thế nào Trần Cửu cũng không nói cho Trần Túy biết.

Trần Cửu để lại cho Trần Túy một đám vệ sĩ đáng tin cậy, sau khi thân thể Trần Túy khôi phục lại chạy về công ty, xử lý những người Trần gia không có lương tâm đó.

Trần Cửu không hạ thủ lưu tình nữa, bởi vì em trai chính là điểm mấu chốt của y.

Một kỳ nghỉ hè đã trôi qua, Trần Cửu rốt cục xử lý xong những người đó, muốn đón Trần Túy trở về, nhưng Trần Túy không muốn.

Trong tư liệu hệ thống đưa ra, Hứa Thanh Ly - Từ Thanh Lê đang ở trong thành phố A, Trần Túy đương nhiên phải ở lại thành phố A.

Được Trần Túy thuyết phục vì nhiều lý do, anh trai cậu mới đồng ý cho Trần Túy chuyển đến nhất trung ở thành phố A.

Trần Cửu thật sự rất thương Trần Túy, trong hai tháng ở chung này, Trần Túy cũng rất hưởng thụ sự ấm áp của tình cảm gia đình do anh trai mang lại.

Trần Túy rất may mắn nguyên chủ tiểu thiếu gia vốn là em trai nhu thuận, cậu mới không bị lộ ra, nếu không đổi thành một thiếu niên kiệt ngạo bất tuân phản nghịch, trong lòng Trần Túy rất thích người anh trai này, lại còn phải nghĩ cách cải nhau với y.

Trần Túy thu hồi suy nghĩ, vỗ vỗ mặt, đeo cặp sách, đạp xe đến trường.

Trên đường đi, cậu ăn bánh uống sữa đậu nành chỗ cửa hàng bán đồ ăn sáng rồi mua thêm mấy gói mì cho vô túi.

Trần Túy đối với chuyện này rất quen thuộc, trong kỳ nghỉ hè thân thể cậu khôi phục không ít lần đi ra ngoài dạo chơi, lại muốn nhìn xem có thể trùng hợp gặp được Từ Thanh Lê đi ra ngoài làm thêm hay không, kết quả một lần cũng không có.

Nhà của Trần Túy rất gần trường học, đi xe đạp hơn mười phút là đến.

Sau khi cậu đến trường, thời gian là khá sớm, không có nhiều người trong khuôn viên trường. Nhưng không cần cậu tìm bạn cùng lớp để hỏi, có người đang chờ cậu ở cổng trường.

“Tiểu Túy đúng không? Thầy là chủ nhiệm Chu của trường, em đi theo thầy.” Một người trung niên bụng to bước lên chào hỏi.

Trần Túy mỉm cười gọi một câu "Xin chào chủ nhiệm", cũng chỉ đi theo phía sau không nói gì nữa.

Ngay từ đầu chủ nhiệm còn muốn đáp lời, nịnh bợ cậu mấy câu để lấy lòng anh trai Trần Cửu của cậu, nhưng thấy Trần Túy không muốn mở miệng, cũng không hề tự làm mất mặt.

Chủ nhiệm đưa Trần Túy đến văn phòng, bảo cậu điền một ít thông tin, lại hỏi cậu muốn tới lớp nào, Trần Túy trực tiếp nói một lớp.

Tác giả có chuyện muốn nói:
Bác bỏ bạo lực học đường, cũng từ chối thờ ơ.


Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!