Tôi Trở Thành Ảnh Đế Nhờ Thuần Hoá Đám Công Điên

Chương 17: Tập 17: Huấn luyện múa



Dạ Quang ăn xong thì tới phòng nhảy. vừa vào cửa liến nghe tiếng oán than đầy trời, có người gục cả xuống sàn thở hổn hển.

"Động tác khó quá nhớ không được."

Dạ Quang trên đầu liền xuất hiện dấu chấm hỏi mặc dù trong lúc thầy Hà đang dạy bài thì cậu vẫn đang ngủ nhưng cậu cũng có xem qua một lần, không phải động tác... tương đối đơn giản sao?

Dạ Quang không có hỏi ra, bởi vì cậu đã nghe bên tai Nhã Văn than vãn:

"Đúng vậy, quá khó rồi, nếu không phải tôi muốn trích ra chút thời gian đi xem tình hình của cậu, thì tôi cũng giống bọn họ nằm lê liệt dưới đất."

"Cậu cũng không nhảy được sao?"

Dạ Quang quan tâm hỏi, Nhã Văn thở dài:

"Cũng không phải là không được, nhưng mà thời gian quá ngắn, tôi cũng không biết có hoàn thiện được không. Đúng rồi phần đầu của cậu thế nào, chúng tôi có cần điều chỉnh gì không?"

Dạ Quang định gật đầu nhưng lại lắc đầu, không phải cậu ích kỷ nhưng nếu đổi lại để khớp y hệt cốt truyện của thiên nga đen và sóng biển, e rằng nhịp điệu sẽ rất khó và phải điều chỉnh lại từ đầu. Cậu chỉ cần điều chỉnh lại một chút để khớp với phần chỉ dạy của thầy Hà thì tốt rồi.

"Thật sao, thế thì tốt quá. Cậu biểu diễn cho tôi xem được không?"

Dạ Quang gật đầu, cậu hướng con bướm vỗ vai, ý hỏi, cậu có muốn nhảy không, con bướm nhẹ nhàng rũ cánh lười biếng, nhưng vẫn đồng ý.

Cùng trong mộng khác biệt, Diệp Tử động tác uyển chuyển dịu dàng, cậu ấy lí giải sóng như hiện thực, cậu chạy trốn, do dự rồi lại chấp nhận, cuối cùng khi chân đạp xuống đất đó là cùng hòa mình vào trong sóng ngầm, hóa thành thiên nga đen.

Màn trình diễn có người hiểu kẻ không nhưng không thể không thừa nhận, màn trình diễn này khiến tất cả những người ghen ghét cậu đều phải câm mồm. Người ta là có thực lực, không nhìn thấy Nhật Minh dù khó chịu nhưng khi màn trình diễn kết thúc cũng là vỗ tay sao.

"Cậu cũng cổ vũ đối thủ?" Bạn của Nhật Minh, Tố Ái cười khẽ.

"Tôi cỗ vũ thì sao chứ, tôi chướng mắt dáng vẻ mềm oặt của cậu ta, hơn nữa tôi cảm thấy cậu ta không có khát vọng cố gắng. Điều này khiến tôi cảm thấy những sự cố gắng của tôi bị khinh thường nên tôi khó chịu thì thế nào? Nhưng điều này ảnh hưởng đến việc tôi thừa nhận năng lực cậu ta sao. Người ta giỏi thì mình thừa nhận, đến điều này còn không dám chính là kẻ thất bại."

"Cậu không ghen tỵ sao?"

"Tôi ghen tỵ chứ nhưng tôi cũng không có dị năng cướp lấy thiên phú đó, vì vậy ghen tỵ thì có ích gì, tôi sẽ nỗ lực cho cậu ta thấy, dùng tài năng của bản thân đường đường chính chính đánh bại cậu ta." Nhật Minh cắn răng nói, trong mắt hừng hực ý chí chiến đấu nhưng Tô Ái tạt cho cậu một xô nước lạnh.

"Nhưng người ta đã hoàn thiện bản trình diễn của mình rồi, trông khi cậu còn chưa thuộc bài kìa."

nhật Minh như sét đánh giữa trời quang, hóa đá tại chỗ. Cậu ta hừ lạnh quay đầu đi, miệng còn lẩm bẩm:

"Thế méo nào mà cậu ta bị phân vào lớp F được cơ chứ." Tô Ái cười hì hì theo sau, trước khi đi còn chớp mắt với Dạ Quang một cái.

Dạ Quang không để ý lắm, cậu đang tập trung hướng dẫn cho Nhã Văn. Cậu thực sự không hiểu làm cách nào Nhã Văn có thể đậu được vòng loại, cậu ta không cảm được nhịp, nhảy như múa, múa như nhảy, tay chấn cứng đờ không uyển chuyển.

Nhưng nếu Nhã Văn khiến Dạ Quang ở trình độ khó thở thì To Con khiến Dạ Quang muốn tăng xông, hộc máu, thăng thiên tại chỗ.

Nhã Văn chí ít còn biết nhìn theo người khác mà quơ tay quơ chân. Mà To con người ta làm xong rồi não mới bắt đầu hoạt động, hơn nữa mỗi lần động tác nhảy lên xuống liền như có động đất sóng thần, rầm rầm rầm.

Dạ Quang sợ hãi, bọn họ nếu lên sân khấu, vừa tới đoạn nhảy nói không chừng cũng không cần nhảy để To Con lên nhảy vài cái, sụp sàn khỏi cần thi cử.

Nhưng Nhã Văn lẫn To Con đều rất chân thành, Dạ Quang đối với bé ngoan cũng rất kiên nhẫn, dường như đem từng động tác phân tách thành từng đoạn nhỏ, bài nhịp ở chỗ nào đều chỉ ra hết.

Nếu như đây là một đề toán học, thì Dạ Quang đang chỉ mấy đứa mất gốc, đem công thức cấp cao phân giải thành 1+1=2 cho bọn họ.

Nhã Văn không hiểu vì cái gì hình tượng ủa Dạ Quang dường như trở nên khổng lồ ở trong mắt hắn, hắn cảm thấy hơi sợ Dạ Quang.

Giống như đang nhìn giáo viên chủ nhiệm nhìn là thấy run, rõ ràng không chửi một câu nhưng ánh mắt như thể đang nói, đề vài đơn giản như vậy cũng làm không được, làm hắn cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

Nhưng rõ ràng bọn họ tiến bộ rất nhanh, ngay cả Nhật Minh cũng nhìn thấy điều đó, hắn đột nhiên đập đầu vào tường, hít sâu vài cái, mặt mày như bốc khói tiến tới chỗ của Dạ Quang nói:

"Cậu... cậu chỉ tôi với được không?"

...

Thầy Hà: Vì sao heo con không tìm tôi?

Tác giả: Vì cậu gọi cậu ta là heo con.