Tôi Trở Thành Nhân Vật Mình Tạo Ra

Chương 4: Ngày mệt mỏi thứ tư



Ngày hôm sau Lưu Quang Vũ thực sự lại đến ngồi cạnh tôi ăn trưa, tôi vẫn nhắm mắt ngủ không nói chuyện với cậu ta. Nhưng cậu ta chỉ đến đó ngồi ăn một lúc nói vài câu chào hỏi rồi rời đi, tôi còn nghĩ rằng chắc cậu ta sẽ sớm từ bỏ thôi. Và không! Lưu Quang Vũ đã ngồi ăn trưa cạnh cái xác không rõ sống chết này được 4 ngày rồi, tôi đang hoài nghi sở thích của cậu ta rồi đấy?

Cậu ta khắc cho tôi một ấn tượng đến mức đôi mắt chỉ nhìn nhìn lên bảng của tôi đã quét một lượt quanh lớp nhận ra khuôn mặt quen thuộc của Lưu Quang Vũ ngồi ngay sau lưng mình. Đến thời điểm này thì tôi cũng phải nhìn lại bản thân mới phải. Tôi đã sống kiểu gì ở ngôi trường này trong cả kỳ học qua bằng việc chỉ nhớ mỗi mặt giáo viên chủ nhiệm?

Đến ngày thứ 7 Lưu Quang Vũ ăn xong không rời đi ngay mà quay sang nhìn góc nghiêng của Hạ Phi Vân rồi bất ngờ dướn người qua kéo tai nghe của cô xuống.

Lúc này đôi mắt của tôi mới thực sự chân chính mở ra. Bốn mắt nhìn nhau cả, hai chìm vào im lặng. Lưu Quang Vũ đang yên đang lành tự nhiên bật cười toe toét:

- Cậu chịu mở mắt ra rồi, sao từ trước đến nay cậu toàn coi tớ như vô hình vậy? Trên lớp cũng thế?

Hạ Phi Vân thở nhẹ ra, gương mặt vẫn bình đạm:

- Tại tôi nghĩ nếu như vậy thì ngày mai cậu sẽ không đến nữa.

Còn câu hỏi thứ hai tôi lựa chọn không trả lời. Lưu Quang Vũ bĩu môi hỏi tiếp:

- Cậu ghét tớ sao? Thế nên mới không muốn nhìn thấy tớ?

Hạ Phi Vân khự lại rồi khéo miệng cười nhạt, chiếc răng nanh hơi dài ẩn hiện sau đôi môi hồng:

- Nếu không quan tâm cậu nghĩa là ghét cậu thì tôi đã ghét tất cả mọi người rồi.

- ...

Từ sau hôm đó Lưu Quang Vũ vẫn đều đặn đến ngồi ăn trưa cạnh tôi và trở về kí túc ngủ trưa sau đó. Cậu ta vẫn thường xuyên nói chuyện linh tinh với tôi, khác lúc trước dù vẫn nhắm mắt nhưng đôi lúc tôi sẽ trả lời một hai câu.

- Sao cậu không về nhà ngủ trưa? Nhà cậu có gần đây không?

- Không...

Không xa...nhưng lười đi lại. Nghĩ tới việc về nhà thay bộ quần áo ngủ được có giấc lại thay quần áo đến trường là thấy phiền rồi.

- Sao cậu không ngủ trưa ở kí túc nữ cho thoải mái?

- Không thích.

Cũng không phải là không thích chỉ là cảm thấy không thích hợp. Trước học ở trường cũ tôi cũng ngủ ở ký túc xá nhưng bạn cùng phòng có vẻ không thích tôi lắm và thường cô lập tôi. Hạ Phi Vân từng nghe họ thì thầm khi ở bên cạnh tôi họ thấy rất áp lực, khó chịu, ghen tị và không thoải mái. Vậy nên ký túc xá không phải là một nơi lý tưởng cho một kẻ có xu hướng ngày càng vô cảm, lười tạo mối quan hệ như tôi.

Lưu Quang Vũ hay hỏi nhưng ít nhất không hỏi quá nhiều đến mức tôi phải cảm thấy khó chịu muốn chuyển chỗ. Đó là điểm mấu chốt khiến tôi và cậu ta có thể ngồi cạnh nhau ăn trưa cả tháng trời.

Khoảng cách ngồi giữa hai người vô hình đã đứng trước một đợt kéo ngắn lại dài cm và nhiều hơn.

Đến một thời điểm Lưu Quang Vũ có thể mượn một bên tai nghe của tôi để nghe nhạc chung. Sau mỗi bài kiểm tra cậu ta cũng có thể tự nhiên đến ngồi cạnh tôi và hỏi cách giải những bài cậu ta không biết.

Những bạn cùng lớp khác cũng chú ý đến một người lúc nào cũng một mình như tôi bỗng xuất hiện cái đuôi lắc lư theo sau, đó chính là Lưu Quang Vũ. Tất cả đều có một suy nghĩ chung.

Đồng thời một số bạn cũng lớp đã thử bắt chuyện và hỏi bài tôi, Hạ Phi Vân không quá khó khăn trong chuyện này, ai hỏi ai cần giúp thì vẫn đáp ứng trong khả năng. Dần dần quanh tôi đã ồn ào hơn, giờ ăn trưa cũng có vài bạn nữ rủ tôi đi ăn cùng nhưng tôi từ chối, nghe vậy họ lại cười tủm tỉm rời đi.

Tôi đứng đơ người khó hiểu rồi không để trong lòng quay lưng đi về phía tòa nhà cũ. Thường thì tôi ngồi một lúc mới thấy Lưu Quang Vũ tới nhưng hôm nay cậu ta đã ngồi sẵn ở đó, thấy tôi thì cười vẫy tay.

Hạ Phi Vân chớp chớp mắt, cậu ta kiên trì thật đấy.