Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 31: Chỉ cần là em sẽ đau đớn tê tâm liệt phế



Tu Thần Khước mím môi thành một đường thẳng, đôi con ngươi mờ mịt như là sự thâm tình.

Hắn ra hiệu cho Adam rời đi, bước chân thật nhẹ nhàng hướng vào bên trong phòng bệnh không muốn làm cô tỉnh giấc, sau đó dừng lại trước cái bàn gỗ đầu giường chậm rãi cầm một cái bát tô đổ ra cặp lồng cháo nóng hôi hổi.

Làn khói màu trắng nghi ngút bốc lên, đem hương thơm của dư vị thịt hoà trộn cùng mùi hành phi đánh thức khứu giác Cố Tư Vũ.

"Ưm..." Cô mơ màng đưa tay dụi mi mắt, trong bụng vì đói mà kêu thành âm thanh ọc ọc, sau đó khịt khịt mũi nhỏ hướng về phía nguồn gốc của thứ làm cô tỉnh giấc kia nhìn tới.

"Tỉnh?"

Tu Thần Khước mở miệng hỏi, thuận thế thẳng tắp ngồi trên mép giường, mấy ngón tay thon dài đưa lên vén mấy sợi tóc loã xoã kia của cô sang một bên.

Cố Tư Vũ mỉm cười nhu thuận "Có cái gì ăn vậy a? Em đói..."

Hắn chậm rãi nâng người cô ngồi dậy để cho cô dựa vào thành giường, đáp "Tôi mua cháo cho em."

Cô nâng mắt nhìn tô cháo nóng hổi ở bên cạnh, hắn ta vậy mà cũng có phần chu đáo nha?

Sờ sờ cái bụng lép xẹp của mình, cô căn bản là khoảng hai hôm chưa có ăn gì rồi, liền hiện ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội "Đút cho em nha, em hiện tại kiệt sức tới mức không cầm nổi muỗng a..."

Tu Thần Khước hơi nhướn lông mày kiếm, ánh mắt trầm lắng quan sát cô hồi lâu mới nhẹ nhàng phun ra một câu.

"Vẫn còn sức nịnh nọt tôi."

"Ách?" Cố Tư Vũ ngậm miệng, đôi mắt hạnh nhân của cô lóng lánh tràn ngập mong đợi "Có được hay không...?"

"..." Bất quá hắn ta vẫn im lặng quan sát cô, khoé miệng trong phút chốc liền kéo cong lộ ra nụ cười ma mị đầy lực quyến rũ, cho thấy tâm tình hắn hiện tại vô cùng tốt đẹp.

Cuối cùng dây dưa năn nỉ một hồi, Tu Thần Khước vẫn chiều theo ý muốn của cô không nhanh không chậm đút cho cô ăn hết bát tô cháo lớn.

"No chưa?" Hắn rũ mi mắt nhìn chăm chú cô.

Cố Tư Vũ gật đầu "Em no rồi, nhưng em muốn ăn thêm đồ ngọt."

Hắn ta thu lại bát đũa bừa bộn ở trên mặt bàn thật gọn gàng cất đi, động tác không có bất kỳ thừa thãi nào cả.

"Không nên ăn quá nhiều sau khi tỉnh dậy." Tu Thần Khước giọng nói thực trầm ổn, nhưng lọt vào tai cô lại ngạc nhiên cảm thấy mấy phần nhẹ nhàng ôn nhu "Sẽ đau dạ dày."

Trong ký ức của cô chưa khi nào được hắn đối xử theo cách thức tốt đẹp như vậy, trùng sinh xong thay đổi một loạt những điều sai trái kiếp trước cuối cùng bây giờ cô cũng đã đạt được thành quả. Từng bước đem con mãnh thú thuần hoá thật tốt.

Cô hơi bĩu bĩu môi tuỳ tiện nũng nịu với hắn ta "Như vậy bữa tối em phải được ăn bánh kem."

Tu Thần Khước nâng lên ngón tay trắng ngần lộ rõ các khớp xương đặt ở phần cổ mịn màng của cô vuốt ve, giọng nói giống như pha trộn chất kích thích liều nặng khiến cho kẻ khác sa vào nghiện ngập "Tôi đều nghe em."

Hắn lưu lại chỗ cô chừng nửa canh giờ sau mới rời đi, Cố Tư Vũ cũng không muốn hỏi hắn ta đi đâu, tiếp tục nằm dài trên giường bệnh dưỡng sức. Cô nghoảnh mặt nhìn qua khung cửa sổ, vọt tới bên kia những tán cây cổ thụ cao lớn ngắm nghía, trong tâm lại rất rối rắm suy nghĩ về những biến cố bản thân phải tiếp theo đối mặt.

Cô chưa hoàn toàn dành giật được tín nghiệm tuyệt đối của Tu Thần Khước, chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết, hắn ta rời đi nhưng cũng không quên phân phó cảnh vệ trông chừng cô. Ngoài cửa hai người, bên dưới lầu kia bốn người, không khéo ngay cả hành lang bệnh viện cũng chật kín tới nỗi con muỗi không bay lọt.

Hắn vẫn đang nghi ngờ cô...

Tu Thần Khước ra khỏi phòng bệnh của cô nhưng hắn không có rời đi ngay lập tức, từ phía thang máy rẽ qua một căn phòng chữa trị đặc biệt.

Hắn sải bước chân tiến vào trong căn phòng, nhìn thoáng qua vô cùng sạch sẽ gọn gàng, ở góc cuối vừa vặn sắp xếp một chiếc giường cùng tủ kính đựng các loại thuốc không rõ ràng bao gồm những gì, mặt bàn thuỷ tinh đầy dao kéo. Mà Adam đã ngồi chờ sẵn hắn ta từ lúc nào.

"Tu tiên sinh." Adam trông thấy hắn đã cung kính đứng dậy từ trên ghế.

Tu Thần Khước nâng mí mắt nhìn cậu ta, không nói gì chỉ ừm một tiếng qua cổ họng.

Hắn chậm rãi bước đến cạnh giường, động tác nhã nhặn cởi bỏ ra áo vest khoác bên ngoài cùng cái cà vạt, sau đó, từ tốn ở trên khuy áo tỉ mỉ làm từ loại đá thạch anh phát ra thứ ánh sáng lành lạnh tháo từng cúc xuống theo đường thẳng, tựa như chướng ngại một cái vung tay quăng lên trên giường.

Adam dè dặt nhìn đằng sau tấm lưng để trần rộng rãi kia của ông chủ, tình cảnh kinh khủng lộ ra.

Trên lưng trắng như ngọc của người đàn ông xuất hiện một vệt đỏ gay gắt đang rò rỉ máu, mấy chốc trong không gian lan tràn mùi vị tanh nồng, phần thịt thừa nát vụn kia nằm trên lưng hắn thật khiến người khác nhức mắt mà cau chặt mi tâm. Rõ ràng là do bỏng gây ra, miệng vết thương bao bọc bởi mấy bọng nước kéo dài thành đường lớn chạy dọc xuống tận phần eo hông.

Ngũ quan người đàn ông không biến sắc, thậm chí ngay cả một cái nhíu mày còn không có.

Hắn thẳng tắp hướng trên giường ngồi lên, nâng mắt nhìn Adam, mở miệng nói "Bắt đầu đi."

Adam luống cuống vâng dạ, cậu ta lập tức cầm lên mấy đồ dùng cần thiết như là cồn rửa thuốc khử trùng và bông băng, nhanh chóng chuẩn bị xử lý vết thương giúp hắn.

Cậu ta cầm lọ cồn rửa, từ từ đổ lên miệng vết thương rửa đi. Trong quá trình vô cùng cẩn thận, sau đó thấm một ít sát trùng lên miếng bông tỉ mỉ lau chùi. Tuy rằng đi theo ông chủ nhiều năm, sớm đã xem nhẹ việc giết chóc máu tanh là chuyện nhỏ nhặt nhưng chưa từng chứng kiến trên người ông chủ xuất hiện bất kỳ một vết rách da thịt nào huống hồ là nặng như thế này...

Trong đám cháy kia ông chủ vì cứu Cố tiểu thư, không biết đã thương tích đầy mình bao nhiêu.

Cậu ta có chút khó hiểu với suy nghĩ của hắn, nếu vì nữ nhân bản thân yêu thích mà dành hết lòng bảo vệ thì vì cớ gì không nói cho cô ấy hiểu, nếu như vậy việc bên nhau chẳng phải sẽ dễ dàng hơn rất nhiều?

Bất quá, tính cách của Tu Thần Khước hắn không một ai trên đời có thể nắm rõ.

"Tu tiên sinh." Adam không nhịn xuống được nỗi tò mò, mở miệng hỏi "Tại sao ngài không trực tiếp nói với Cố tiểu thư tình cảm của ngài?"

Tu Thần Khước im lặng để mặc cho Adam xử lý vết thương, trên cái trán thanh tú của hắn sớm đã lấm tấm phủ tầng mồ hôi mỏng mịn nhưng không hề biến sắc dù chỉ một chút.

"Ngài vì cô ấy bị thương, vì cô ấy đánh cược sinh mạng như thế cô ấy lại vô tâm không để ý đến..."

"Từ trước tới nay ngài dung túng cô ấy bao nhiêu cô ấy liền ngỗ ngược bấy nhiêu. Thời gian này ngoan ngoãn, tôi đoán cũng chỉ do muốn chạy trốn đi..." Adam nói càng lúc càng hăng hái.

"Adam." Giọng nói thâm trầm đánh gãy dòng cảm xúc của cậu ta, Tu Thần Khước lông mày kiếm đã không vui mà co lại tạo thành hai vết nhăn nhúm giữa ấn đường.

Adam lập tức ngậm miệng, không nói thêm gì nữa, chú tâm vào xử lý vết thương giúp hắn. Cậu ta vẫn rất cần cái mạng nhỏ này nha.

"Tình cảm giữa tôi và Cố Tư Vũ, người ngoài có thể hiểu được sao?" Hắn hơi nheo mắt.

"Không ai có thể làm rạn nứt đoạn tình cảm giữa tôi và cô ấy."

Ông lớn của tôi... cậu ta thầm than trong lòng, là rất dễ hiểu đấy có được không?

Ông chủ của cậu từ khi nào đủ tự tin cho rằng tình cảm giữa hai người tốt đến mức đó? Đơn giản chỉ cần một đoạn ghi âm lúc trước kia tiện nhân Cố Kiều gửi cho ngài, ngài đã tin tưởng sái cổ tức giận tới long trời lở đất ra lệnh truy nã cô ấy a...

Bất quá, cậu ta không có lá gan nói ra ngoài miệng.

Người đàn ông tức khắc trở nên thâm trầm, đôi con ngươi đen lạnh lẽo không có tiêu cự nhìn về phía vô định nào đó trong khoảng không gian.

"Cố Tư Vũ, tôi vì em nhiều đến như thế sao?" Bên khoé môi người đàn ông kéo cong nở một nụ cười tự giễu.

Không, tôi chẳng vì em việc gì cả, tôi chỉ luôn nghĩ về bản thân tôi mà thôi.

Vết thương trên cơ thể mình tôi chẳng có cảm giác dù chỉ một chút, nhưng chỉ cần là em, tôi liền đau đớn đến mức tê tâm liệt phế...

Em là mạng của tôi.