Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 47: Tay nghề của Phổn Sát



Cố Tư Vũ ăn xong điểm tâm sáng, lúc này không có việc gì làm đành nằm dài trên ghế sofa xem phim.

"Cố tiểu thư, cô buổi sáng tốt lành..."

"Cố tiểu thư..."

Người làm đi qua đi lại đều chào hỏi cô, Cố Tư Vũ vui vẻ cười nói với họ. Khoảng thời gian sau khi trùng sinh cô trở nên thân thiện hơn, đối với người làm không áp bức lộng hành nữa cho nên họ theo đó càng ngày càng tăng thiện cảm về cô.

Trước đây chỉ cần là cô không vừa ý liền đánh người mắng người, thậm chí đuổi khỏi đây, Tu Thần Khước tất nhiên sẽ không bao giờ có chuyện sẽ can thiệp, hắn ta đối với bất cứ mong muốn nào của cô đều đáp ứng ngoại trừ việc tự do, dung túng chiều chuộng cô nhiều thành hỏng.

Nghĩ một chút, liền cảm thấy trong lòng ấm áp.

Lúc trước kia chẳng qua đối với sự kiềm chế biến thái của hắn chán ghét, hắn lại lúc nào cũng muốn hại Tử Sâm nam nhân cô hết lòng yêu, về sau còn khiến gia tộc của cô sụp đổ cho nên oán niệm sâu nặng con người này, tới chết vẫn không nguôi.

Bây giờ sống lại một đời thật tốt, cô nhận ra chỉ cần ngoan ngoãn bên cạnh hắn là mọi chuyện đều tốt đẹp. Hắn ta độc ác với người ngoài, nhưng chưa một lần buông lời khiếm nhã mắng cô.

Cố Tư Vũ căn bản không biết theo thời gian hạt giống trong lòng cô nảy mầm, đang dần dần lớn lên.

Từ phía huyền quan Phổn Sát đi vào, cô theo bản năng xoay đầu trông thấy anh ta, như chợt nghĩ ra gì đó liền lên tiếng nói "Phổn Sát, cùng tôi đi siêu thị nha?"

Phổn Sát đang sải bước chân liền ngưng lại, anh ta hơi nheo mắt mang theo sự khinh thường, mỉa mai đáp "Ta không rảnh ở cùng một chỗ với nữ nhân não hỏng như cô."

Cố Tư Vũ khoé môi giật giật, trên đầu là mảnh hắc tuyến "Ông chủ của cậu phân phó cậu bảo vệ tôi, nếu không tôi đã tự ra ngoài một mình."

Anh ta xua xua tay, ung dung ngồi lên trên ghế sofa bắt chéo chân, hình như vừa mới tắm xong mà tóc đen dài kia hơi ướt át, Phổn Sát nếu không ăn mặc kỳ quái thì rất điển trai đó chứ?

"Cô cút đi đâu thì đi ta không quản." Anh ta nói xong liền vươn tay bắt lấy cái điều khiển ti vi tự tiện bấm chuyển kênh.

Cô vo chặt hai bàn tay lại với nhau, con người này thật là, rốt cuộc ai mới là chủ tử ai mới là thuộc hạ thế hả? Thật phát điên lên mất thôi.

"Được, cậu không đi thì tôi đi!" Cố Tư Vũ ngồi dậy từ trên sofa hướng lầu bước tới.

Phổn Sát nhướn chân lông mày không thèm nhìn cô chỉ trào phúng nói "Nhỡ mà bị ai bắt cóc hoặc chết ngoài đường đừng gọi tên ta."

"Chết cũng không gọi anh!" Cô nghiến răng nghiến lợi trừng anh ta, bực bội trở về phòng sửa soạn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

Mười lăm phút sau cô đã ngồi trên chiếc Royce quen thuộc, vẻ mặt kiểu như chuyện quái gì xảy ra vậy nhìn Phổn Sát, nhếch môi nói.

"Tôi nghĩ anh không muốn đi?"

Phổn Sát khởi động xe, ra vẻ đương nhiên mà đáp "Không muốn đi nhưng chẳng qua ta vì chủ nhân bảo vệ cô mà thôi."

"Tôi nghĩ anh nói tôi não hỏng?" Cô câu lên khoé môi, hơi híp híp mắt.

"Câm mồm và ngồi im." Phổn Sát vừa dứt lời chiếc Royce liền theo sức đạp chân ga của anh ta mà lao vút đi, Cố Tư Vũ vịn tay vào thành ghế khiếp đản nhìn tốc độ di chuyển qua cửa kính, sao cô có thể không đề phòng để cho anh ta cầm lái như vậy chứ!

Chiếc xe tích cực tăng tốc độ, thành phố đông đúc sần uất như thế đều dễ dàng vượt qua được hết, nhịp nhàng như kiểu đánh bóng chuyền. Phổn Sát gạt cần đánh bánh lái, phanh gấp, cả thân xe Royce quay ngang trước đoạn khúc cua, rồi lại tiếp tục đạp chân ga theo đà lao vun vút đi.

"Anh có thể lái cẩn thận chút không hả?" Cố Tư Vũ gào lên với anh ta. Cô cảm thấy mạng sống đang treo lơ lửng trên đầu sợi dây bất cứ khi nào cũng có thể đứt đoạn mất rồi!

Phổn Sát xoay vô lăng xe sáu mươi độ, mọi người đi chung quanh đều dạt hết sang hai phía, anh ta cong môi nở nụ cười "Tôi từng là tay đua khét tiếng đấy."

Không biết có phải vì tin tưởng lời nói và tay lái anh ta hay không mà tâm trạng căng thẳng của cô hạ thấp xuống chút ít, tay bám chặt cái dây an toàn cũng buông lỏng ra. Cùng lúc đó hai chiếc xe trọng tải lớn chạy phía trước không kịp né theo quán tính phanh gấp, xe đằng sau tông vào đuôi xe đằng trước tạo nên một vụ hỗn loạn. Cả chiếc Royce rung lắc mạnh vì anh ta cua gắt, lệch sang làn đường bên trái.

Cô trợn trừng mắt nhìn đoàn xe ào ào lao tới kia, con mẹ nó rút lại lời tin tưởng có được không hả?

"Anh lái cho nó cẩn thận được chứ?" Cố Tư Vũ hét lớn lên, thật muốn tẩn cho anh ta một trận mà!

Phổn sát nheo mắt, anh ta đạp chân ga, xe chạy ngược làn đường theo tốc độ chậm dần rồi tăng tốc lên đều đều, giống như cá vượt vũ môn điêu luyện né tránh các vật cản "Câm mồm và ngồi im."

Qua gương chiếu hậu kia trông thấy một đoàn xe cảnh sát chạy theo, Cố Tư Vũ nóng nảy tới mức mặt mũi đỏ phừng phừng.

"Con mẹ nhà anh! Bây giờ thì hay rồi, chuẩn bị vào sở cảnh sát ngồi rồi!" Cô gào lên.

Quan sát tình hình qua gương chiếu hậu, ba chiếc xe cảnh sát đuổi sát đuôi đang bấm còi reo vang réo rắt, Phổn Sát nhếch môi cười, mắt hồ ly bừng lên một điểm sáng đắc ý nói "Mở lớn mắt ra mà nhìn."

Phổn Sát vừa dứt lời lập tức tăng hết tốc độ, chiếc Royce lao thẳng, đằng trước một chiếc Camry đối diện đâm tới. Cố Tư Vũ mặt mũi xám xanh, liên tục đập tay vào người anh ta "Né đi né đi! Aaaaa...!"

Giây phút hai đầu xe cách nhau chừng năm mét, anh ta phanh lại một cái gấp rút, cả chiếc Royce theo quán tính bổng lên phần đuôi, anh ta lại trực tiếp đạp chân ga lần nữa. Cố Tư Vũ nhắm chặt hai mắt, nhưng cái chờ đợi phía trước không phải là một vụ va chạm mà là một cú nhấc bổng lên không gian, chiếc xe bay lên vượt qua trần xe Camry chỉ thiếu năm cen ti mét là hỏng bét.

Cô trợn ngược mắt, tim trong lồng ngực vọt lên lơ lửng trong cuống họng, lần đầu tiên trong đời trải qua cảm giác như là phim hành động thế này a!

Hai bánh trước ma sát với nền đường đầu tiên, đuôi xe bốc lên kéo lê đi một đoạn dài rồi mới hạ xuống nhẹ nhàng không có chút xốc nào như cô nghĩ, Phổn Sát tiếp tục bẻ lái đạp chân ga, xe lại thuận lợi chạy đi trong khi phía sau kia để lại là trận khiếp hồn náo loạn, ba chiếc xe cảnh sát tông mạnh với các xe con khác...

Cố Tư Vũ rốt cuộc như người chết sống lại, quay qua nhìn Phổn Sát kinh hãi hô lên "Con mẹ nó!"