Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 62: Chân tướng sự việc



Phổn Sát sau khi bôi thuốc giúp cho cô rất kiên nhẫn đợi cho cô khóc tới mệt, sau đó nặng nề ngủ thiếp đi.

Anh nhẹ nhàng kê đầu nhỏ của cô lên gối bông, khuôn mặt cô gái xinh đẹp thời khắc này lấp đầy phiền muộn, mắt lại bởi vì khóc nhiều quá cho nên xuất hiện vài vết ửng đỏ. Phổn Sát không hiểu vì sao có chút đau lòng, cẩn thận đắp mền lên giúp cô khỏi lạnh.

Đôi con ngươi xám ám khói chuyển vi thâm, anh ngồi trên mép giường lặng lẽ quan sát cô hồi lâu cũng không có ý định rời đi mãi cho tới khi cửa phòng bật mở, Adam từ huyền quan bước vào anh mới vừa vặn hướng phía cậu ta nhìn một cái.

"Cố tiểu thư thế nào?" Adam rũ mi quyét qua lượt hiện cảnh.

Phổn Sát thẳng tắp đứng lên, mấy ngón tay phủi trên phần vạt áo nhăn nhúm, nhàn nhạt mở miệng "Đã ngủ rồi, ngươi đừng làm phiền."

Chính là trong nháy mắt anh đột ngột như nhớ ra cái gì liền khoá ánh mắt lên người Adam, hơi nhếch lông mày "Lúc ta không đi cùng các ngươi đã xảy ra chuyện gì?"

Adam lắc đầu thở ra một hơi dài, đại khái vẻ mặt đều mang theo ưu phiền, ngũ quan không được tươi tốt như thường khi tới mức dưới bọng mắt còn xuất hiện quầng xám xanh mờ nhạt.

Cậu ta xoa xoa giữa ấn đường, nới hai chân mày đậm lỏng ra "Ba tháng vừa qua xảy ra quá nhiều chuyện..." sau đó dùng điệu bộ tư thái mệt mỏi dựa lưng vào thành cửa "Lẽ ra chúng tôi từ California trở về Kinh Đô từ lâu rồi."

Phổn Sát không kiên nhẫn đối với lời nói mập mờ này, túm cổ áo cậu ta, nhăn mặt "Đừng có úp úp mở mở, nói thẳng ra đi."

Bất quá Adam cũng không có hơi sức đâu mà chống cự để mặc cho anh nắm cổ áo mình, hơi nghiêng đầu sang bên cạnh.

"Trên đường từ Los Angeles về đây gặp tập kích, Lôi lão đại cùng ông chủ mạng sống còn một nửa. Cũng may mắn được Lục thần y nhân cứu chữa." Cậu ngừng một lúc lại nói tiếp.

"Ba tháng qua, ông chủ luôn phải lưu lại chữa trị, mới hoàn toàn bình phục cách đây không lâu. Còn việc quên Cố tiểu thư tôi cũng không hiểu tại sao, đoán chừng có lẽ là do di chứng..."

Phổn Sát lúc này mới buông cổ áo Adam ra, ngũ quan mang theo chút phức tạp hướng hành lang bước đi xuống phía dưới.

Sự xuất hiện của Phổn Sát khiến Tu Thần Khước rời đi sự chú ý chuẩn xác dừng lại ở trên người anh, đôi mắt dài hẹp đúng tiêu chuẩn thu liễm lại.

Thần sắc của hắn so với thường khi không chút nào thay đổi, vẫn là lãnh đạm xa cách, hắn đan chéo mấy đầu ngón tay thon dài lười biếng để trên cặp đùi rắn chắc bọc bởi lớp quần âu. Trên mặt bàn là xấp tài liệu, bên trái có anh em Hắc Huyền Bạch đứng trang nghiêm và ở trêm ghế lông thú có nữ nhân đang ngồi luôn tỏ ra thân mật nhu thuận ôm lấy eo hắn...

Trong chốc lát, Phổn Sát siết quai hàm, ác cảm trong thâm tâm đối với nữ nhân kia dâng lên.

Anh chưa bao giờ có thiện cảm đối với người đàn bà này, nếu không phải cô ta là thanh mai trúc mã thân cận nhất ở bên ông chủ nhiều năm thì đừng nghĩ có chuyện anh để cô ta an ổn bước chân vào cửa Tu gia như vậy.

"Chủ nhân." Anh lên tiếng, liền đó hướng phía hắn ta bước tới.

Tu Thần Khước nâng mi mắt vẻn vẹn nhìn anh ba giây, rồi quay sang hướng Lãnh Ly, cất giọng thâm trầm nói "Quay về."

Lãnh Ly ôm eo hắn không có ý định buông ra nũng nịu mà trả lời "Người ta vẫn còn muốn ở cùng anh mà..."

Khuôn mặt trái xoan của cô ta hiện lên vài phần nhu tình khiến bất cứ ai cũng tan chảy, người đàn bà này không phủ nhận thì sở hữu dáng vẻ vô cùng xinh đẹp với ngũ quan sắc sảo, mái tóc uốn quăn thả rũ xuống sau tấm lưng mảnh mai, đôi hoa tai tinh xảo bấm trên vành tai. Son môi màu đỏ rượu mận đào, cả người đều toát ra dư vị chưa uống đã say, hơn tất thảy, giọng nói của ả so sánh cùng mật đặc còn ngọt ngào quyến rũ hơn bao giờ hết.

Tu Thần Khước quan sát ả hồi lâu mới mở miệng "Tôi sẽ xem xét lại đề nghị của em."

"Anh quyết định rồi sao?" Lãnh Ly chớp chớp mắt, có vẻ ngạc nhiên đối với lời hắn vừa nói.

Hắn hơi hướng người về phía trước nhấc lên tập tài liệu đặt trên đùi, thanh âm thô trọng phát ra khỏi cuống họng "Ừm, còn bây giờ thì quay về."

Lãnh Ly gật đầu rồi đứng dậy, tuỳ tiện hất tóc ra đằng sau gáy cong môi cười lộ ra hàm răng trắng bóng "Khước, chúng ta bên nhau hơn hai mươi năm anh vẫn luôn đạm bạc với em như vậy."

Tu Thần Khước không nhìn cô ta, tiếp tục lật tài liệu xem xét.

"Em muốn gì nữa thì nói đi."

Lần này Lãnh Ly bật cười ra tiếng, cúi đầu không chút dè dặt hôn lên má hắn "Anh cũng biết thứ em muốn từ lúc nhỏ đến bây giờ chỉ có duy nhất một việc, đó là cưới anh." Sau đó ma mị đưa tay xoa xoa dấu son môi đỏ trên má hắn lau đi.

Tu Thần Khước chau mày tỏ ý không vui "Lãnh Ly."

"Được rồi mà..." cô ta xua xua tay đồng thời ngay ngắn chỉnh trang lại túi xách đeo bên vai mình "Ngày mai em lại tới, khi ấy anh hãy nói quyết định của anh." Sau đó liền xoay người rời khỏi dinh thự.

Lãnh Ly cô gái này bọn họ ai cũng biết so với bọn họ quan hệ cùng ông chủ còn tốt hơn gấp nhiều lần, ông chủ ngoại trừ chiếu cố cô ta và Cố tiểu thư thì tất cả nữ nhân khác đều không khi nào tiếp xúc quá nửa mét.

Trong đại sảnh bây giờ chỉ còn Adam, Phổn Sát và anh em Hắc Huyền Bạch. Bầu không khí thâm trầm bao trùm lại bởi vì lời nói của Phổn Sát phá vỡ đầu tiên.

"Chủ nhân, mọi chuyện là thế nào?"

Tu Thần Khước bút ký như múa trên tờ giấy, sau khi hắn trở về cũng phải giải quyết thật nhiều công việc bộn bề cho nên không có thời gian nhàn rỗi, chuyện gặp tai nạn ở California cũng chỉ còn lại một mảng ký ức mơ mơ hồ hồ.

Nếu không có Lôi Báo và hai người Lục Thiếu Sơ cùng Hoắc Bắc Cảng, Adam, Hắc Huyền Bạch kia chỉ sợ rằng ngay cả mạng cũng khó giữ nổi. Nhưng điều quan trọng nhất, hắn vẫn không thể nhớ ra nổi lý do tại sao đích thân phải tới California.

"Ngươi hỏi cái gì?" Hắn đặt tờ giấy sang một bên, rồi lại tiếp tục ký thêm tờ khác...

Phổn Sát đôi con ngươi xám khói có chút phức tạp "Ngài thực không nhớ Cố Tư Vũ?"

Lúc này Tu Thần Khước mới ngưng lại công việc, hắn hơi nhíu chân lông mày kiếm, ngũ quan không khó để nhận ra sự thiếu kiên nhẫn "Các ngươi hết lời nhắc tới cô ta rốt cuộc là thế nào, bên cạnh ta lâu như vậy cũng không phải không rõ, ta không có hứng thú với phụ nữ."

Một bên Hắc Huyền Bạch nhìn nhau mồ hôi lạnh đều chảy xuống thành dòng.

Chủ nhân cứ thế mà quên sạch sẽ, lại còn chính mình ra tay làm tổn thương Cố tiểu thư. Lúc trước đây đừng nói là nặng lời mắng cô ấy, vạn nhất bất cứ ai gây hại nhỏ một chút tới vị tiểu tổ tông này thôi chỉ sợ rằng khắp nơi trong thiên hạ đều phải hứng chịu một trận đại nạn.

Hơn nữa, không hứng thú với phụ nữ cái gì chứ, ông chủ của ba tháng trước chính là một tên hôn quân trọng sắc hơn trọng bọn họ có được không?

Thời điểm Phổn Sát còn định nói thêm cái gì ông quản gia đã từ bên ngoài bước vào, cung kính khom người chào hỏi hắn ta rồi mới cẩn trọng thưa "Tu tiên sinh, ngày hôm qua thi hành án đã đến đây..."

Tu Thần Khước buông xuống cái bút mực, hơi nhướn lông mày, nghiêm túc nhìn phía ông ta "Như thế nào?"

"Bọn họ nói có lệnh từ cấp trên tịch thu tài sản và điều tra ngài, tuy nhiên lại không đầy đủ chứng cứ chứng minh cho nên Cố tiểu thư đã ra mặt giúp."

Adam kinh ngạc tới mở lớn mắt "Cố tiểu thư đã ngăn cản lại sao?"

"Đúng vậy, chúng tôi chỉ là người làm công ăn lương cho nên không có quyền bảo toàn tài sản giúp thân chủ..." Ông quản gia gật đầu "Cố tiểu thư thì khác, cô ấy đủ tư cách bởi vì là vợ của thân chủ. Cho nên bọn họ mới chấp nhận thoả thuận đến khi nào ngài trở về mới mời hầu phiên toà."