Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 102



Nhìn Bùi Huyền, sắc mặt Văn Vũ thay đổi mấy lần, cuối cùng quyết định.

– Xin lỗi, tôi không thể giao cho chú được.

– Anh Văn Vũ ơi, đừng giao em cho chú ấy.

Hai người ngẩn người, sau đó nhìn nhau, giây tiếp theo, Văn Vũ ôm Ninh Ninh chạy đi.

– Đứng lại.

Bùi Huyền hét lên, cũng chạy đuổi theo. Chỉ còn lại nhân viên công tác quay qua nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa lúc không có khách tới, vì thế mọi người đều tụ lại một chỗ xì xào bàn tán.

Đang buôn dưa lê hăng say thì bên ngoài lại có hai người bước vào.

Thoạt nhìn hình như là hai bố con, người đàn ông đi đằng trước vóc dáng mảnh khảnh, nam sinh nữ tướng, mặc bộ âu phục nam giới nhưng mà vẫn rất giống phụ nữ, nom có vẻ lo lắng sốt ruột, đưa tay lên sửa sang lại cà vạt liên tục, đi bên cạnh làm một cậu bé bảy tám tuổi, cũng mặc bộ trang phục mới, hai tay ôm sau đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

– À cho tôi hỏi…

Người đàn ông nhìn như nữ giả nam trang đi đến trước mặt một nhân viên công tác, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một giọng nói trầm ổn của một người đàn ông phát ra:

– Các anh có nhìn thấy một bé gái….lớn như này không?

Anh ta lấy trong túi ngực ra một tấm ảnh, trên tấm ảnh là Ninh Ninh đang nhìn thẳng vào máy ảnh, hai tay đặt lên ngực.

– Có thấy.

Nhân viên công tác nhìn tấm ảnh,

– Vừa rồi có một người đàn ông dẫn cô bé đến đây, mua chút đồ ăn vặt và đồ uống…

– Đàn ông?

Bé trai kia nhướng mày, sau đó ngước lên nhìn người đàn ông mặc âu phục:

– Ba ơi, bị con nói trúng rồi đúng không, người phụ nữ kia chắc đã gọi cho mấy người đàn ông liền, ví dụ như Trần đạo mà trước đó chúng ta đã gặp…Ba chỉ là một trong số đó thôi…

– Bác Nguyệt, câm mồm.

Người đàn ông mặc âu phục quát lên, sau đó cười hỏi nhân viên công tác:

– Anh biết hiện giờ họ đang ở đâu không?

– Chạy mất rồi.

Nhân viên công tác hứng thú nói với anh ta,

– Thực ra hôm nay tới tìm người không chỉ có một mình anh, tôi nói anh biết…

Số của Văn Vũ rất tốt, chạy được nửa đường thì có một chiếc taxi chạy đến, anh đưa tay vẫy taxi, sau đó vội vàng ôm Ninh Ninh lên xe, đóng cửa xe nói:

– Đi nội thành.

Xe chậm rãi quay đầu đi về hướng nội thành, bỏ lại Bùi Huyền lại phía sau.

Ninh Ninh quay đầu nhìn lại.

Qua cửa xe, Bùi Huyền đang chống hai tay lên đầu gối, cũng giống như một người vừa mới trèo lên núi Thái Sơn, anh ta gần như không thở nổi…

Thể lực tuổi trung niên này không được rồi…

So sánh ra, tuy ôm Ninh Ninh chạy một mạch, nhưng Văn Vũ ở trên xe chỉ thở hổn hển mấy hơi, quay sang hỏi cô:

– Vì sao em không đi cùng chú ta, chú ta không phải là bạn của mẹ em hay sao?

– Bởi vì chú ấy là người xấu.- Ninh Ninh ngây thơ nhìn anh.

Văn Vũ ngẩn người:

– Sao em lại nói vậy?

– Có một chị nói với em, chị ấy bị chú ta lừa.

Ninh Ninh chắc nịch nói với anh.

Sắc mặt Văn Vũ trở nên nghiêm trọng, anh vốn dĩ dựa lưng vào ghế ngồi thẳng lên, nhìn cô nói:

– Nói cho anh nghe xem nào.

– Là một chị tên là Dư Sinh…

Ninh Ninh kể ngắn gọn cho anh nghe chuyện Dư Sinh bị Bùi Huyền tìm để giả làm tiểu thư nhà giàu.

– Bây giờ chị ấy đang bị nhốt ở trong nhà chú ấy.

Ninh Ninh không nói dối, nếu Dư Sinh bây giờ còn sống, vây thì chị ấy đang bị nhốt tại gác mái nhà Bùi Huyền, giả bộ không nghe thấy, giả bộ không nhìn thấy, giả dạng làm người thực vật.

Văn Vũ rũ mắt trầm ngâm, một lát sau, anh ngước lên nói với cô:

– Mặc kệ thế nào chúng ta nên gọi điện cho mẹ em trước, đừng để mẹ em lo lắng.

Văn Vũ bảo xe dừng tại một bốt điện thoại một chút, sau đó xuống xe gọi điện thoại cho Ninh Ngọc Nhân.

– Cô nghe nói cháu đưa con gái cô đi. – Ninh Ngọc Nhân nói.

– Cô hãy nghe cháu giải thích. – Văn Vũ nói, – Chuyện là liên quan tới Bùi Huyền…

Ninh Ngọc Nhân ngắt lời anh:

– Có thể để Ninh Ninh ở chỗ cháu được không?

Văn Vũ ngẩn người.

– Thực sự là lúc tuyệt vọng cái gì cô cũng thử hết, cho nên trước đó đã nhờ ba người đi tìm Ninh Ninh.

Ninh Ngọc Nhân cười khổ,

– Một chuyện không nên phiền hai người, cô làm như vậy, nếu như bị ba người biết, đoán rằng cả ba người họ đều không vui, tiếp đó việc đi đón nhận Ninh Ninh càng không vui.

– Cháu có thể hỏi cô một vấn đề được không? – Văn Vũ hỏi.

– Cháu hỏi đi. – Ninh Ngọc Nhân nói.

– Vì sao cứ nhất định phải giao Ninh Ninh cho người khác?

Văn Vũ liếc nhìn Ninh Ninh đang đứng bên chân mình, – Em ấy còn nhỏ như thế.

– Gần đây cô có một số việc cần giải quyết, con gái cô…còn quá nhỏ để biết những chuyện đó.

Ninh Ngọc Nhân nói.

– Bình thường cô bận công việc, không có thời gian kết bạn bè, tới khi xảy ra chuyện mới thấy hối hận, tìm tới tìm lui cũng chỉ có mấy người có thể phó thác…mà cũng đều không phải là người lương thiện gì. Cháu xuất hiện vừa đúng lúc, còn có đạo diễn Thạch bố cháu nữa, cô hiểu rõ hai bố con cháu, có thể giúp cô được không? Tạm thời để Ninh Ninh ở chỗ cháu mấy ngày được không?

Ninh Ngọc Nhân nổi tiếng là người khó gần trong làng giải trí, giàu có, nổi tiếng, có địa vị nhưng không có bạn bè và hiếm khi nhờ vả. Lần này, cô ấy cầu xin anh, lại cầu xin một cách chân thành như vậy, làm cho Văn Vũ khó mà từ chối cho được.

– Bao lâu ạ? – Cuối cùng anh thở dài.

– Tầm mấy tuần, nhiều nhất là một tháng.

Ninh Ngọc Nhân nói.

– Cảm ơn cháu…Cuối cùng có thể cho cô nói chuyện với Ninh Ninh được không.

Ống nghe được chuyển vào tay Ninh Ninh, cô nghe thấy Ninh Ngọc Nhân bên kia đầu điện thoại nhẹ nhàng nói:

– Ninh Ninh, nếu anh trai có hỏi vì sao tên con lại mang chữ Ninh, con hãy nói là để kỷ niệm Văn Tiểu Ninh…

Dặn dò xong, Ninh Ngọc Nhân cúp điện thoại, một mình đứng trong căn phòng trống trải, khóe môi nhướn lên, đôi mắt sáng lấp lánh trong đêm tối, giống như một con dã thú đã từng bị tổn thương sâu sắc, sau đó đã tìm được cơ hội trả thù.

– Sao lại không bật đèn thế?

Đèn đột nhiên sáng lên, đạo diễn đứng ở bên cạnh chốt mở, ôn hòa hỏi.

– Thế nào, đã đỡ chưa? Hôm nay có tiếp tục đóng phim được không?

– Em không sao.

Ninh Ngọc Nhân quay đầu lại, lại khôi phục lại dáng vẻ bình thường của mình, cười đoan trang,

– Bắt đầu đóng phim tiếp đi.

Cô ấy đi ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua trợ lý trang điểm thì nhét điện thoại vào cho trợ lý, bâng quơ dặn một câu:

– Nếu trong nhà có điện thoại tới thì em nghe giúp chị, nói chị đang đóng phim.

Trong lòng lại biết, trong nhà sẽ không gọi điện tới. Nếu có gọi tới thì cũng là hai ngày sau, cũng chính là sau khi Tiểu Ngọc quay xong toàn bộ, Hứa Dung mới có thể gọi điện, sau đó mới trong điện thoại khóc lóc với cô ấy, nói Ninh Ninh đi lạc, cô ta tìm rất lâu mà không tìm thấy…

– Bắt đầu!

Đạo diễn vẫy kịch bản đã được cuộn thành ống tròn trong tay lên.

Bắt đầu đi. Ninh Ngọc Nhân nhắm mắt, ở trong lòng nói.

Mọi thứ đều có điểm bắt đầu và điểm kết thúc, mình thông qua Rạp chiếu phim Nhân Sinh, không màng tất cả quay trở lại điểm xuất phát, là để bù đắp những lỗi lầm mà mình đã mắc phải.

– Anh Văn Vũ ơi.

Ninh Ninh đứng ở cửa bếp, nhìn Văn Vũ bận rộn bên bệ bếp,

– Anh có đi cứu chị Dư Sinh không?

Bên ngoài đã trời tối, bọn họ hiện đang ở nhà của đạo diễn Thạch, đạo diễn Thạch không ở đây, nghe nói đang ở đoàn phim quay cảnh phim võ thuật, trong nhà lại không có người làm, cũng không biết là đạo diễn Thạch muốn rèn luyện con trai hay là Văn Vũ thích độc lập tự chủ mà việc gì cũng tự mình làm.

– Muộn quá rồi.

Văn Vũ quay người lại, tay cầm hai đ ĩa, trên người đeo tạp dề hình con mèo nhỏ.

– Chúng ta ăn cơm thôi.

Có vẻ là chăm sóc khẩu vị của trẻ con, bữa tối hôm nay có chút ngọt.

– Em còn biết gì nữa?

Văn Vũ đặt bánh bao đậu đỏ đến trước mặt cô,

– Biết Bùi Huyền hiện đang ở đâu không?

Ninh Ninh biết, nhưng cô không muốn biểu hiện mình biết quá trước mặt anh, cô muốn làm cho mọi thứ hợp lý hơn, như vậy chứng cứ giao cho cảnh sát mới có ý nghĩa.

– Em không biết ạ. – Cô nói, – Em với chị Dư Sinh đã lâu chưa gặp nhau rồi.

– Lần cuối hai em gặp nhau là khi nào? – Văn Vũ hỏi.

– Là ngày 25 tháng Tám. – Ninh Ninh co bả vai lại vì sợ, – Sau đó chị ấy bị xe đụng phải.

Văn Vũ sững người, sau đó lặng lẽ xoa đầu cô.

– Nhưng mà…

Ninh Ninh nói,

– Trước khi chị ấy bị xe đâm thì có lén đưa cho em một tờ giấy.

Bàn tay xoa đầu cô khựng lại, giọng Văn Vũ vang lên trên đầu cô:

– Tờ giấy đâu?

– Chị ấy bảo em đưa tờ giấy cho một anh trai.

Ninh Ninh nói,

– Em đưa rồi.

Ninh Ninh chuyển mọi chuyện lên người Dư Sinh, dù sao thì Dư Sinh cũng không thể nhảy ra phản bác lại cô. Hơn nữa nếu sự việc từ miệng Dư Sinh nói ra ít nhất còn đáng tin hơn là từ một đứa bé là cô nói ra, việc bây giờ cô phải làm là đắp nặn Dư Sinh thành người lập kế hoạch đằng sau nó, mà cô chỉ là một người truyền đạt lại…

– Trên tờ giấy viết gì? – Văn Vũ hỏi, – Em có xem chưa?

– Xem rồi ạ.

Ninh Ninh ngượng ngùng cúi đầu, hai chân buông thõng đong đưa.

– Nhưng mà có nhiều chữ em không biết.

Chữ là do cô viết, mỗi một chữ cô đều biết, nhưng cô muốn Văn Vũ đưa cô ra ngoài đi gặp người nhận được tờ giấy kia.

– Vậy em còn nhận ra anh trai nhỏ cầm tờ giấy kia không? – Văn Vũ hỏi.

– Có ạ.

Ninh Ninh ngẩng đầu,

– Hôm nay em vừa mới đưa tờ giấy cho anh ấy, em biết anh ấy đang ở đâu.

Sau đó, cô dùng ánh mắt chờ mong nhìn Văn Vũ, hy vọng câu tiếp theo của anh là: “Đi thôi, không ăn cơm nữa, chúng ta cầm bánh bao vừa đi vừa ăn, tìm người quan trọng hơn.”

– Ăn cơm quan trọng.

Văn Vũ đặt bánh bao đậu đỏ vào bát cô,

– Ngày mai chúng ta đi tìm anh trai nhỏ đó.

Ăn cơm cái gì chứ! Ăn ít một chút thì sẽ chết à! Ngày mai ngày mai, ngày mai cái gì, cứ chờ nữa, rau kim châm cũng nguội ngắt rồi!

Ninh Ninh cầm bánh bao nhân đậu đỏ lên, há to miệng hai ba miếng ăn hết luôn, sau đó ợ lên, vỗ vỗ bụng:

– Em no rồi!

Lại đưa mắt nhìn đồng hồ nói:

– Mới 9 giờ! Chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi anh!

Văn Vũ nhìn cửa sổ, bên ngoài tuyết vẫn còn đang rơi…

Ninh Ninh:

– Em không sợ lãnh!

Văn Vũ yên lặng liếc nhìn cô, đưa tay đẩy cửa sổ ra.

Ninh Ninh:

– Khụ khụ khụ khụ khụ!!

Văn Vũ đóng cửa sổ lại, chặn gió tuyết ở bên ngoài.

– Trẻ con đừng có mà liều mạng.

Anh lại nhét một cái bánh bao đậu đỏ vào tay cô,

– Có việc gì đã có người lớn gánh vác rồi.

Ninh Ninh nhìn nhìn bánh bao nóng hôi hổi trong tay, lại từ từ ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi cánh tay đã từng mảnh khảnh yếu ớt nay đã trở nên mạnh mẽ cứng cáp, đôi vai đã từng non nớt này nay đã trở nên rộng lớn và vững chãi, đứa trẻ đã từng cần cô bảo vệ nay nói với cô: Trẻ con đừng có mà liều mạng, việc gì đã có người lớn gánh vác rồi.

Giờ này khắc này, Ninh Ninh chỉ muốn nói với anh…Văn Vũ ơi, cánh cháu đã cứng cáp rồi, không nghe lời cô rồi!

Cuối cùng vẫn không thể khuyên được anh, cơm nước xong, cô bị anh ép đi rửa mặt, sau đó lên giường ngủ, Văn Vũ đắp chăn đàng hoàng cho cô, sau đó tắt đèn bàn:

– Ngủ ngon.

Anh đi rồi, Ninh Ninh lăn qua lộn lại ở trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được, cuối cùng cô gối tay nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi rít gào, tuyết mỏng bay bay, thế giới trong vắt như một quả cầu pha lê hình bông tuyết.

Cô biết, ở một góc nào đó của quả cầu pha lê, lúc này, dưới làn tuyết rơi nhẹ, có hai chị em đang đứng dưới ngọn đèn đường, dùng đôi găng tay trắng sưởi ấm cho nhau.

– Như vậy, người nhìn thấy tờ giấy trong găng tay sẽ là ai?

Ninh Ninh lẩm bẩm,

– Là Mộc Qua hay là Mộc Nhĩ đây?

Đáp án là…Mộc Qua.

Ngày hôm sau, Văn Vũ cùng Ninh Ninh cùng đi ra ngoài.

Tuyết phủ trắng xóa khắp nơi, mặt đất trắng xóa, mái nhà trắng xóa, thế giới cũng trắng xóa.

Ninh Ninh bị Văn Vũ bọc đến kín mít, trên mặt quấn khăn đỏ, chỉ lộ ra mũi và mắt, được anh cầm tay, dẫn anh đi đến trước một căn nhà cho thuê cũ nát.

Mộc Qua đứng ở dưới tòa nhà, như là đã đợi họ một thời gian rồi, trên vai dính không ít tuyết trắng.

Cậu ta nhìn Văn Vũ phía sau Ninh Ninh, giơ tờ giấy trong tay lên, lạnh lùng nói:

– Là anh viết tờ giấy này à?

Ninh Ninh đang muốn giải thích thì một bàn tay từ sau cô vươn tới, nhận tờ giấy trong tay Mộc Qua.

Nhìn thoáng qua tờ giấy, Văn Vũ ồ lên một tiếng.

– Sao vậy anh Văn Vũ? – Ninh Ninh không hiểu hỏi.

– Không có gì. – Văn Vũ cười cười, – Anh chỉ thấy chữ viết này …rất quen thuộc thôi.

Ninh Ninh: -…

Lúc xuyên thành Văn Tiểu Ninh, cô có đôi lúc đóng phim, có đôi lúc phụ đạo Văn Vũ học bài, những buổi chiều đầy nắng ấy, cô ôm anh vào lòng, từ phía sau cầm lấy tay anh, dạy anh viết từng nét từng nét bút, ký ức đó cho đến bây giờ vẫn còn như sống động trước mắt cô.

Cô không quên, anh cũng không quên.

Hết chương 102