Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 112



“ Mau chóng phủi sạch quan hệ với ba người kia, sau đó ở bên anh ấy mãi mãi.”

Ninh Ninh nhìn chằm chằm vào ghi chú này.

Ba người họ, cộng thêm anh ấy, ý nghĩa rằng Trương Tâm Ái ít nhất có mối quan hệ mờ ám với bốn người đàn ông.

Vấn đề là “anh ấy” là ai? Ba người đàn ông kia là ai?

Có một phương pháp nhanh nhất có thể thí nghiệm ra được, đó chính là gửi một tin nhắn đến tất cả các số di động ở trong điện thoại, nội dung tin nhắn là: Chúng ta chia tay đi.

Đối tượng có quan hệ mờ ám thật sự sẽ hỏi “Sao vậy?”, “Cho anh một lý do.”, “Có phải em đã có người khác không?”, “Chúng ta gặp nhau nói chuyện.” vân vân.

Những người khác sẽ hồi âm lại là “Em đã gửi nhầm người rồi.”, “Ha ha, người đẹp chia tay với người ta rồi à? Anh đây có hy vọng rồi!”, “Ôi, chừng nào thì em có bạn trai?”, “Tự mình à?” vân vân.

Nhưng mà Ninh Ninh không thể làm như vậy.

Bởi vì hạn chế, cô không thể nói những lời mà Trương Tâm Ái sẽ không nói, không thể làm những chuyện mà Trương Tâm Ái sẽ không làm.

Loại chuyện sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng của Trương Tâm Ái, cô không thể làm…

Từ đã, thật sự không thể làm hay sao?

Ninh Ninh chọn ngẫu nhiên một người từ sổ địa chỉ, biên tập một tin nhắn văn bản, tin nhắn chỉ có ba chữ: Chia tay đi.

Click gửi đi.

Trước mắt tối sầm.

– Chị Tiểu Ái, để em đưa chị về.

Ninh Ninh quay đầu, đối mặt với ánh mắt có chút ngượng ngùng lại có chút chờ đợi của Lý Thiện Trúc, sau lưng anh ta là phòng vẽ tranh với cánh cửa đã đóng chặt.

- …Được. – Cô cười.

Nửa giờ sau, Ninh Ninh lại một lần trở lại tòa chung cư, lúc này thì cô không cần phải thử chìa khóa nữa mà chỉ một lần đã mở được cửa đi vào nhà, nằm vật ra sô pha.

– Trở lại mở đầu. – Cô lẩm bẩm. – Không phải là trở lại mở đầu của bộ phim điện ảnh, mà là trở lại mở đầu cảnh đó.

Một bộ phim điện ảnh có rất nhiều cảnh diễn, phòng vẽ tranh tính là một, về nhà tính là một cảnh diễn khác.

– Thật là rắc rối quá.

Ninh Ninh lẩm bẩm, một lần nữa mở di động ra xem, nhìn ghi chú trong đó.

– Không thể chờ mình xem tin nhắn trả lời xong rồi mới cho quay lại được à? Bây giờ tình huống này có quỷ mới biết bốn tình nhân của chị ta là ai.

Nếu có thể để cô xem tin nhắn trả lời rồi mới quay trở lại mở đầu, như vậy dù là quá trình có chút phiền phức, nhưng Ninh Ninh còn có thể cố gắng tìm ra bốn người trong bản ghi chú là ai, nhưng mà rõ ràng Trương Tâm Ái không cho cô cơ hội này.

Trong tình huống không biết cụ thể bốn người này là ai, tỷ lệ Ninh Ninh tìm được “anh ấy” như trong ghi chú sẽ có bao nhiêu đây?

– Chả lẽ đây là ý muốn của chị?

Ninh Ninh bật cười lên, có một nửa cốc nước trên bàn, cô cầm nó lên, chạm cốc với không khí trước mặt.

– Lợi hại, tôi không biết chân ái của chị là ai, tỷ lệ tìm bừa một người để ở bên nhau….cũng gần như là trăm phần trăm. Ai có thể từ chối một bạch phú mỹ như chị được đây? Sau đó tương lai của chị bị tôi thay đổi, có đúng không?

Cô uống ngụm nước, sau đó đặt mạnh cốc nước lên bàn.

Nước để không một ngày đã nguội ngắt, uống một hơi lạnh thấu tim. Ninh Ninh đưa tay lau nước trên khóe miệng, ánh mắt lạnh xuống:

– Không dễ dàng như vậy đâu!

Không có bản ghi tin nhắn văn bản, nhưng có bản ghi cuộc gọi.

Cuộn từ trên xuống dưới, tìm được rồi, cô đã tìm thấy người có nhiều cuộc gọi gần đây nhất, đầu số là 133xxxxxxxx, tên là anh Hải.

Ninh Ninh nghĩ nghĩ rồi gửi cho anh ta một tin nhắn:

– Em còn chưa ăn cơm nữa.

Tin nhắn vừa gửi, không tới hai giây anh ta đã gọi lại, giọng nói chất phác:

– Anh mời em đi ăn nhé.

Hơn mười phút sau, Ninh Ninh xuống lầu.

Một chiếc Mercedes đậu ở cửa, một người đàn ông trưởng thành mặc áo sơ mi hoa đứng dựa vào xe, đeo kính râm, tay đeo một chiếc đồng hồ vàng, kiểu ăn mặc này có thể khiến bất kỳ ai cũng trở nên lố bịch và kệch cỡm, nhưng sẽ không ai dám cười anh ta, bởi vì đằng sau cặp kính râm là một gương mặt của người giàu số một thành phố này.

Anh ta mở cửa xe ra cho Ninh Ninh, trên xe có đặt một túi giấy.

– Là gì thế ạ? – Ninh Ninh hỏi.

– Em mở ra xem đi. – Anh ta cười nói.

Trong túi giấy là một cái hộp nhỏ, vừa mở ra, một chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn buổi đêm.

Vừa có tiền vừa lãng mạn, Ninh Ninh nhìn sườn mặt của anh Hải, đây đúng là nhân tuyển tình nhân tốt nhất.

– Thích không em? – Anh ta hỏi.

– Thích lắm ạ.

– Vậy em đeo thử xem đi.

Ninh Ninh đeo nhẫn lên ngón tay áp út, sau đó giơ lên ngắm nghía, cười nói:

– Rất vừa.

– Vậy thì em có thể có lời giải thích cho anh được không? – Anh Hải nói, – Vì sao con trai anh đột nhiên chi tiền mua nhẫn kim cương, trên nhẫn kim cương có khắc tên viết tắt của em, hơn nữa…nhẫn kim cương này em mang lại rất vừa vặn.

Ninh Ninh ngạc nhiên nhìn anh ta.

Ban đêm quá tối, ánh đèn trong xe lại đặc biệt tối, cho nên cô vẫn luôn không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh Hải này, chỉ biết anh ta đang cười, nhưng nụ cười có rất nhiều loại, có nụ cười vui sướng, cũng có nụ cười giận quá hóa cười.

Anh Hải đột nhiên giẫm chân ga, chiếc xe lao như bay trên đường.

Lưng Ninh Ninh dán người vào ghế, sợ hãi kêu lên:

– Anh làm gì thế?

– Làm em. – Anh Hải cười sằng sặc.

Tốc độ xe càng ngày càng cao, chạy băng băng vượt qua chiếc Santana phía trước, một chiếc BMW khác bị húc văng, hết xe này đến xe khác bị nó bỏ lại, chủ những chiếc xe phía sau chửi ầm lên, nhưng anh ta không có ý định dừng lại, chiếc xe lao đi càng lúc càng nhanh, anh Hải ở trong xe cất tiếng cười to.

Bình tĩnh đi, Ninh Ninh toát mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặt thành quyền, tự nói với mình: Ninh Ninh, mày cần phải bình tĩnh!

– Đeo vào vừa vặn cũng không chứng minh được gì cả…

Ngực cô phập phồng, cố kéo nụ cười:

– Anh cũng nói mà, tên là viết tắt, không phải tên…

– Đủ rồi!

Anh Hải hét lên, đập tay phải vào vô lăng, hung tợn nhìn Ninh Ninh:

– Tiểu Kha đã thú nhận rồi, em với nó yêu nhau.

– Chú ý…cẩn thận phía trước.

Ninh Ninh hoảng sợ kêu to,

– Anh nói cái gì, chúng ta ngồi xuống từ từ nói. Cũng bảo Tiểu Kha gặp mặt, ba chúng ta đối chất cho rõ ràng đi.

– Em còn muốn gặp nó?

Anh Hải bỏ hẳn tay ra khỏi tay lái, hai tay túm chặt cổ áo cô, hai mắt đỏ ngầu, thở hổn hển nhìn cô:

– Em nói đi, anh có lỗi gì với em nào, em muốn gì anh đều mua cho em, nữ chính của bộ phim trước là do anh chi tiền cho em đóng, em đối xử với anh thế nào? Hả? Thế mà em dám lén lút quyến rũ con trai anh sau lưng anh?

– Mau dừng xe!! – Ninh Ninh thét to lên.

Chiếc Mercedes không có ai điều khiển mất kiểm soát lao thẳng về phía một chiếc xe tải lớn.

Rầm một tiếng…

Ngọn lửa bốc cháy lên như pháo hoa bay về phía không trung, đồng thời bay lên còn có mảnh nhỏ, máu tươi, cùng với tiếng hét thảm của Ninh Ninh: Mình là xuyên qua mà!

Tia lửa trên không trung đột nhiên co rút trở lại mặt đất, mảnh vỡ trên mặt đất ghép lại thành một chiếc Mercedes-Benz, nhanh chóng lùi lại, từ trên đường trở về dưới tòa chung cư.

Trong căn chung cư trên lầu, Ninh Ninh bỗng nhiên mở mắt ra, thở hổn hển từng ngụm, di động trong tay chợt kêu lên ong ong, cô cúi nhìn, ngón tay không kìm nổi run rẩy lên.

Nhấn nghe, giọng của anh Hải vang lên:

– Anh mời em đi ăn nhé.

Ninh Ninh không dám đi xuống, nhưng mà di động của cô không ngừng réo vang, giống như ma chú, mỗi lần nghe đều là một câu:

– Anh mời em đi ăn.

– Anh mời em đi ăn.

– Anh mời em đi ăn.

Cảnh tượng không ngừng lặp lại.

Cô đang không ngừng trở lại mở đầu của cảnh này.

Điều này không khác gì khổ hình tra tấn con người ta đến phát điên lên, sau khi lặp lại lần thứ năm mươi tám, Ninh Ninh cuối cùng kiên quyết đi xuống dưới.

Chiếc xe Mercedes-Benz còn nguyên vẹn đang đậu trước cửa, anh Hải dựa vào xe, từ xa cười với cô.

Nụ cười đó nhìn như hoàn mỹ, nhưng lại chứa đầy sát ý.

– Trương Tâm Ái, chị đã để lại cho tôi cục diện rối rắm chó chết gì đây.

Ninh Ninh nhìn anh ta, không cầm lòng nổi lẩm bẩm.

Bốn người trong ghi chú, bây giờ cô đã biết hai người, một người trong đó đang đứng ở trước mặt cô, vấn đề là…phủi sạch quan hệ? Giờ cô nên phủi sạch quan hệ với anh ta như thế nào đây?

– Không cần lái xe đâu ạ. – Ninh Ninh nói với anh ta, – Chúng ta ăn ngay gần đây đi.

– Đi lên đi. – Anh Hải mở cửa xe, – Gần đây có chỗ ăn nào đâu, anh muốn đưa em đi ăn chỗ ngon.

Từ cách bài trí nhà cửa của Trương Tâm Ái cũng như quần áo và mỹ phẩm hàng hiệu của chị ta cho thấy, chị ta là người theo đuổi hàng hiệu và hưởng thụ cuộc sống chất lượng cao, quán cơm thường cùng với quán KFC gần đây đích thực không phải là lựa chọn của chị ta, ít nhất trong tình huống được lựa chọn tốt hơn, chị ta sẽ không chấp nhận quán ăn nhỏ tầm thường.

Ninh Ninh đành phải chui vào trong xe, lần này cô không ngồi ghế trước mà ngồi ở ghế sau.

Nhưng anh Hải lại ném túi giấy cho cô:

– Em mở ra xem đi.

Ninh Ninh ôm túi giấy kia giống như ôm một quả bom, anh Hải cứ luôn thúc giục mãi, cô mới miễn cưỡng mở túi ra, bên trong là hộp chứng cứ phạm tội.

– Mở ra xem đi em. – Anh Hải nói.

Ninh Ninh chậm rãi mở hộp nhỏ ra, chiếc nhẫn kim cương không còn nhuộm máu tươi của cô nữa, vẫn trắng tinh lộng lẫy, rực rỡ lấp lánh.

– Thích không em?

Anh Hải cười, trên mặt tuy đang cười nhưng tay nắm vô lăng đã nổi gân xanh.

– Thích lắm ạ.

– Vậy đeo lên thử xem.

– Em không đeo đâu.

Ninh Ninh cự tuyệt, chìa bàn tay đến trước mặt anh ta, làm nũng:

– Anh đeo lên cho em đi.

Anh Hải có chút mất kiên nhẫn cầm chiếc nhẫn thô lỗ tròng lên ngón áp út cho cô, vô cùng vừa vặn, anh ta nhìn thoáng qua rồi cười lạnh lùng:

– Có thể giải thích cho anh được không? Vì sao con trai anh lại đột nhiên bỏ ra khoản tiền lớn mua nhẫn kim cương, mặt trong nhẫn kim cương có khắc tên viết tắt của em, hơn nữa…chiếc nhẫn này em mang lại rất vừa vặn.

Cô không ngồi bên cạnh anh ta, nhưng những ngón tay của cô lại nghịch ngợm trêu chọc trên má anh ta, chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh ở trên ngón tay, cô kéo dài giọng đáp lại anh ta:

– Bởi vì cậu ấy thích em nha.

Anh Hải dẫm mạnh chân phanh, chiếc xe dừng lại bên đường, anh ta đi ra khỏi xe, hùng hổ kéo cửa sau ra, không đợi anh ta có thêm động tác nào, người bên trong đã lao về phía anh ta và túm lấy cổ anh kéo thật mạnh, cả người anh ta bị bất ngờ mà chui vào trong xe.

Nữ ở dưới, nam ở trên.

Đôi cánh tay mềm mại vòng qua cổ anh ta, kéo mặt anh ta đến gần mình, cười nũng nịu:

– Nhưng người ta thích anh mà.

- …Em làm gì thế?

Anh Hải thoạt nhìn có chút bối rối, giãy giụa muốn ngồi dậy.

Ninh Ninh lại không chịu buông anh ta, anh ta coi trọng thể diện, cực kỳ coi trọng thể diện, nếu không thì cũng sẽ không chạy tới đây cùng cô đồng quy vu tận. Hiện tại xe đang dừng ở trên đường cái, nhiều người qua lại như vậy, nhiều xe qua lại như vậy, một số xe và một số người đi đường đã tò mò dừng lại nhìn về phía bọn họ.

– Em mau buông ra đi. – Anh Hải sốt ruột mồ hôi túa đầy trán, thậm chí bắt đầu chịu thua. – Ngoan nào, đừng nghịch nữa, muốn gì anh đều mua cho em.

Bấy giờ Ninh Ninh mới cười buông tay ra.

Anh Hải vội bò ra khỏi xe, trở về ghế lái, ra sức giẫm chân ga, lái xe chạy đi.

Anh ta nhìn gương chiếu hậu, Ninh Ninh đã ngả lưng trên ghế sau, thoải mái như một con mèo, vừa ngắm nghía chiếc nhẫn vừa cười:

– Người thích em nhiều như thế, thêm một con trai anh cũng chẳng nhiều hơn mà thiếu một con trai anh cũng chẳng ít đi.

– Em đúng là cái đồ lẳng lơ. – Anh Hải mắng lên.

– Loại xấu xa lẳng lơ như em, anh ngoài việc yêu chiều em cũng hết cách thôi.

Ninh Ninh nhìn anh ta mà li3m môi.

Chiếc xe chợt rẽ vào một ngõ nhỏ rất tối, Ninh Ninh nghe thấy tiếng anh ta xuống xe, sau đó cửa xe bị mở ra, anh ta chui vào trong, tay ấn lên gáy cô, môi dán tới.

Trong bóng tối, thanh âm của nụ hôn vang lên.

Nụ hôn kéo dài, cho đến khi đôi môi rời nhau, cả hai đều thở hổn hển.

– Em chính là một đại minh tinh.- Ninh Ninh thở hổn hển một lúc, nói. – Người theo đuổi em nhiều như thế, người tặng nhẫn cho em cũng không chỉ có một mình con trai anh, thế lần nào anh cũng ăn dấm như vậy à?

– Đại minh tinh cái rắm ấy, chẳng phải đều nhờ ông đây cho em à.

Anh Hải cười chế nhạo, bị anh ta chế nhạo cũng tốt, bị anh ta khinh thường cũng tốt, ít nhất trong lời nói của anh ta không còn mang theo sát ý nữa.

Ninh Ninh thở ra một hơi nhẹ nhõm, đưa tay lau miệng, bụng nghĩ vậy là yên tâm rồi.

Vào một khắc khi bị anh ta lái xe lao vào chiếc xe tải lớn kia, Ninh Ninh nhớ lại một chuyện.

Ở đoạn cuối kịch bản “Người phụ nữ của anh trai”, Trương Tâm Ái đã chết, bị một tình nhân nào đó gi3t chết. Hung thủ là ai không viết rõ, nhưng thời gian tử vong lại viết rõ, là ngày 18 tháng 7 năm 2004, cũng chính là cuối tuần của tuần này. Nếu đây là thời gian tử vong thật sự, vậy ý nghĩa bộ phim điện ảnh này sẽ kết thúc vào cuối tuần này.

Trước ngày hôm đó, cô không thể chết được.

– A lô.

Bên ngoài xe, anh Hải đang gọi điện thoại, giọng đầy khoe khoang,

– Thằng khốn, tao đã tặng nhẫn cho cô ấy giúp mày rồi, cô ấy nói rất thích…Cái gì! Mày dám mắng ông! Mày biết cô ấy là ai không hả? Cô ấy là tình nhân của tao đấy!

Mẹ nó chứ…

Hết chương 112