Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 129



Nhìn người đàn ông phía trước, cả người Trần Song Hạc sợ run lên.

– Quý khách, xin đi theo tôi.

– Từ đã, cậu không phải là khách.

– Trốn vé!!! Ha ha ha ha mọi người mau tới đi. Có người trốn vé, cuối cùng có người trốn vé rồi!

Người mang mặt nạ chen chúc đến, màu máu trên màn hình đếm ngược, cùng với đếm ngược cuối cùng, bỗng nhiên ở trên màn hình cặp mắt kia mở ra.

Giống như hai ngọn đèn xe bỗng nhiên sáng lên trong đêm tối, hai luồng ánh sáng màu trắng thẳng tắp bắn tới đâm vào hai mắt Trần Song Hạc làm anh ta phải nhắm mắt lại, khi anh ta mở mắt ra, anh ta đã trở về quá khứ.

– Là mơ phải không?

Trần Song Hạc lẩm bẩm chậm rãi vươn một bàn tay về phía Thạch Trung Đường.

Nếu đây là mơ, ngón tay anh ta sẽ xuyên qua tấm mặt nạ kia, nhưng không hề, ngón tay chạm vào tấm mặt nạ, cảm xúc lạnh lẽo thấm vào ngón tay.

Trần Song Hạc tức khắc rụt tay về, vừa kinh ngạc vừa cảnh giác nhìn đối phương:

– Anh là thật?

– Cái gì là thật?

Giọng một người phụ nữ bất chợt vang lên sau lưng anh ta, Trần Song Hạc quay phắt đầu lại, một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt đứng ngay sau anh ta, cười nhìn anh ta.

Người ta nói rằng một màu trắng che đi ba sự xấu xí, nhưng người phụ nữ này gầy gò, yếu ớt và thiếu thần thái, giống như một người được phác thảo bằng đường viền đơn giản trên tường bằng bút chì, chỉ cần cầm cục tẩy tẩy bà ấy đi là có thể xóa sạch bà ta khỏi thế giới này.

– Mẹ…

Trần Song Hạc lẩm bẩm, đưa tay chạm vào mặt bà ta, động tác rất cẩn thận, như sợ ngón tay của mình sẽ xuyên qua gương mặt bà.

Anh ta chạm được.

Một gương mặt tái nhợt, sần sùi và mất nước.

– Làm sao vậy con trai?

Người phụ nữ kia – chính là mẹ anh ta Trần Tuệ khó hiểu hỏi, – Sao con lại khóc?

Trần Song Hạc sững sờ đưa tay chạm vào mặt mình, ướt nhẹp, là nước mắt.

– Ôi con trai đáng thương của mẹ, buồn quá phải không?

Trần Tuệ thở dài, ôm anh ta nói.

– Ba con nói hôm nay sẽ đưa mẹ con chúng ta đi nghỉ phép nhưng lại thay đổi…Con biết vì sao không?

Bà ta dẫn Trần Song Hạc đi xuống dưới tầng, mặc dù là biệt thự nhưng ánh sáng tối hơn so với nhà thường, nhìn xung quanh thì thấy rèm cửa đều được kéo che kín mít. Bà kéo Trần Song Hạc ngồi xuống sô pha, sau đó cầm lấy điều khiển từ xa bấm kênh, TV mở ra, gương mặt Ninh Ngọc Nhân xuất hiện ở màn hình.

“Kỳ nghỉ Sicily”, Ninh Ngọc Nhân cùng một nam diễn viên nước ngoài đóng một bộ phim tình yêu nơi dị quốc.

– Vì cô ta hết. – Hai mắt Trần Tuệ nhìn chằm chằm vào Ninh Ngọc Nhân, nói với con trai, – Cô ta đã đưa bố con đi, quay phim, quay phim, cũng chỉ quay phim. Quay xong mấy bộ phim này thì lại có bộ phim khác. Có cô ta, bố con sẽ không bao giờ trở về bên mẹ con mình đâu.

– Tắt TV đi. – Thạch Trung Đường đứng ở sau sô pha nói với Trần Song Hạc, – TV thỉnh thoảng xem là được rồi, đừng nghiện rồi coi các nữ diễn viên trên TV là kẻ thù trong tưởng tượng.

Trần Song Hạc liếc mắt nhìn anh, sau đó hỏi:

– Mẹ ơi, hôm nay trong nhà có người nào khác không ạ?

– Con nói ai cơ?

Trần Tuệ quay đầu lại nhìn nhìn, rõ ràng Thạch Trung Đường đứng ngay trước mặt bà nhưng bà lại không hề nhìn thấy, nhìn quanh nhà một chút sau đó cười nói với Trần Song Hạc:

– Có ai đâu con, nhưng đừng làm mẹ sợ. Được rồi, chúng ta cùng xem TV đi…Con làm gì đấy?

TV bị tắt đi, Trần Song Hạc quay sang cười với bà:

– Mẹ ơi, bố không nghỉ phép đưa mẹ đi du lịch thì con đi với mẹ.

Trần Tuệ nở nụ cười:

– Nhưng chẳng phải con phải đóng phim à?

Là một ngôi sao nhí được nhiều người biết đến, là ngôi sao nhí hiếm hoi không bị khuyết tật lớn lên mà ngày càng xinh đẹp, giá thị trường gần đây của Trần Song Hạc rất tốt, còn chưa chính thức tiến vào học viện điện ảnh mà anh ta đã liên tiếp nhận được không ít vai diễn, mới đây nhất thậm chí còn nhận được vai diễn Tần Thủy Hoàng thời niên thiếu trong một bộ phim bom tấn cổ trang nền tảng lớn đóng với các diễn viên gạo cội.

Bộ phim “Tần Thủy Hoàng” đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc đời của Trần Song Hạc, nó chẳng những làm anh ta chính thức chuyển mình từ một ngôi sao nhí trở thành một nam diễn viên phái thực lực, mà còn cho phép anh kết thân với các tiền bối lão làng đóng chung phim với anh ta. Những thành công sau này của anh ta không thể thiếu những dìu dắt nâng đỡ của những vị tiền bối lão làng này.

– Con không đi quay nữa. – Trần Song Hạc nắm lấy cánh tay của Trần Tuệ, dựa nhẹ vào bà, – Con đi với mẹ.

Trần Tuệ chết vào ngày “Tần Thủy Hoàng” đóng máy, chết lẻ loi một mình trên sô pha phòng khách, không có chồng ở bên, không có con trai ở bên, chỉ có điều khiển ti vi làm bạn với bà và cả Ninh Ngọc Nhân ở trong TV.

Anh ta không muốn để chuyện này tái diễn.

– Nhưng mẹ không muốn ra ngoài chút nào. – Trần Tuệ từ từ quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, trong đôi mắt gần như đã chết hiện lên một tia hy vọng, – Nhỡ bố con về nhà thì sao? Trong nhà ít nhất phải có người chờ bố con chứ.

– Chính vì mẹ vẫn luôn chờ bố cho nên mới không đợi được bố đó. – Trần Song Hạc cứng rắn kéo bà từ sô pha đứng lên, – Thỉnh thoảng cũng để bố chờ mẹ đi.

Nhưng ngay cả khi đi du lịch Trần Tuệ vẫn rất vướng bận trong nhà, thậm chí không nghĩ đến việc đi du lịch nước ngoài, không muốn đi đâu xa hơn một chút khi đi du lịch trong nước, chỉ muốn đi loanh quanh vài địa điểm ở trong thành phố, thậm chí cũng không thể đi lâu ngày, chưa tới ba ngày thì đã bắt đầu đứng ngồi không yên, luôn thúc giục Trần Song Hạc đặt vé về nhà.

Cuộc sống như vậy kéo dài liên tục nửa năm.

Sau đó, Trần Tuệ bị bệnh.

– Về đi, mẹ muốn về nhà. – Bà nằm trên giường bệnh túm lấy tay Trần Song Hạc nắm chặt, luôn dặn dò anh ta, – Mau đặt vé máy bay về cho mẹ đi.

Trần Song Hạc chua xót:

– Trong nhà có ai chờ mẹ đâu, mẹ về làm gì?

Nửa năm, Trần đạo một cuộc điện thoại cũng chưa từng gọi cho bà, đều là bà chủ động gọi đi, thông báo mình đang ở đâu, đang làm gì, sau đó thì bị ông mất kiên nhẫn mà cúp máy.

– Cậu em có biết nói chuyện với phụ nữ không đấy?

Giọng của Thạch Trung Đường vang lên sau lưng anh ta, mang vẻ chế giễu:

– Trong lòng bà ấy hiểu rất rõ, bà ấy không cần cậu em giải thích cho bà để bà hiểu, bà ấy chỉ cần sự an ủi thôi.

Trong nửa năm, người đàn ông tự xưng là Thạch Trung Đường giống như một bóng ma lơ lửng bên cạnh anh ta, Trần Song Hạc đã quen như không nhìn thấy anh, đến mức mà những kiến nghị Thạch Trung Đường không ngừng đưa ra trong nửa năm ….xuất phát từ sự nghi kỵ đối với anh, đối với Rạp chiếu phim, Trần Song Hạc chưa bao giờ tiếp thu.

– Hay là…- Trần Song Hạc ngồi bên giường bệnh nói với mẹ mình, – Mẹ ly hôn với bố đi.

Trần Tuệ sững sờ, sau đó lặng thinh không nói gì.

– Nhìn ra được bà ấy vẫn còn tình cảm với bố cậu em. – Thạch Trung Đường lại đưa ra ý kiến tệ hại bên tai anh ta, – Một người phụ nữ sở dĩ không quên được tình yêu cũ, là bởi vì chưa gặp được tình yêu mới…Trước khi cậu em khuyên mẹ cậu ly hôn thì nên giới thiệu cho bà ấy một ông chú đẹp trai đi, oke?

– Điều khiển từ xa đâu? – Trần Tuệ bỗng nhiên nhìn chung quanh tìm tìm, ánh mắt dừng lại chiếc điều khiển từ xa trên bàn, – Đưa điều khiển TV cho mẹ.

Trần Song Hạc biết bà muốn làm gì, anh ta không muốn làm theo, bà ấy lại cố sức xuống giường bò qua để lấy điều khiển từ xa, bị ép buộc hết cách, Trần Song Hạc đành phải đi lấy cho bà.

Quả nhiên bà lại chuyển đến kênh có Ninh Ngọc Nhân, sau đó thở dài, nằm nghiêng trên giường đờ đẫn nhìn đối phương, khuôn mặt từ từ khô héo càng làm nổi bật vẻ kiều diễm như hoa của Ninh Ngọc Nhân.

– Mẹ rất hâm mộ cô ta. – Trần Tuệ lẩm bẩm.

– Không có gì hay để hâm mộ cả. – Trần Song Hạc bực bội nói, – Cô ta cũng chỉ là cảnh đẹp trước sân khấu mà thôi. Bằng cấp là cấp hai, chưa kết hôn đã có con, một mình nuôi cả nhà, sau lưng còn chẳng biết vất vả bao nhiêu!

Trần Tuệ mệt nọc quay sang nhìn anh ta:

– Nhưng mẹ sẵn lòng đánh đổi với cô ta.

Trần Song Hạc nghe vậy cứng đờ cả người.

– Mẹ sẵn lòng dùng nhà dùng bằng cấp của mẹ để đổi lấy kỹ năng diễn xuất của cô ta. – Khóe mắt Trần Tuệ chảy ra hàng nước mắt, ướt cả gối đầu, – Nhưng cho dù mẹ có cho cô ta toàn bộ những thứ này thì vẫn không thể đổi được…Chỉ có thể dựa vào con thôi.

– Dựa vào con ạ? – Trần Song Hạc hỏi.

– Ừ, dựa vào con. -Trần Tuệ đưa tay chạm vào mặt anh ta, dịu dàng nói, – Con khác với mẹ, con có kỹ năng diễn xuất, ở phương diện diễn xuất con là một thiên tài, cho nên nhờ vào con, mẹ cầu xin con, trước khi mẹ chết…Con nhất định phải để ánh mắt của bố con nhìn mẹ con mình một lần.

Mọi thứ diễn ra vòng vo và cuối cùng đã trở lại nơi chúng bắt đầu.

Hơn một lần sau khi Trần Tuệ chết, Trần Song Hạc thề nhất định phải dùng kỹ năng diễn xuất nghiền áp Ninh Ngọc Nhân, để cho ánh mắt Trần đạo trở lại trên người anh ta và cả người mẹ đáng thương của anh ta nữa, hiện tại Trần Tuệ chưa chết, nhưng Trần Song Hạc lại quay trở lại con đường cũ của mình.

Không, cũng không tính con đường cũ.

– Anh nói gì cơ? – Trần Song Hạc cầm di động, nhíu mày, – Em bị gạt ra rồi?

– Đúng vậy. – Người đại diện nói, – Nhưng mà không sao, bộ phim này không đóng nữa thì chúng ta chuyển sang bộ khác. Giải Trí Mùa Thu chuẩn bị quay một bộ phim thần tượng thanh xuân có tên “Em là thanh mai trúc mã của anh”, đạo diễn cho rằng hình tượng của em rất hợp vai nam chính…

“Em là thanh mai trúc mã của anh”? Chưa từng nghe đến bao giờ, đoán chừng là loại phim đường phố hoặc là phim thần tượng bình thường bị người ta lãng quên sau khi đóng máy, nào có thể so sánh được với bộ phim kinh điển “Tần Thủy Hoàng” cơ chứ? Trần Song Hạc lên tiếng cắt ngang lời người đại diện:

– Người đóng vai Tần Thủy Hoàng lúc thiếu niên trong phim “Tần Thủy Hoàng” là ai vậy anh?

Người đại diện yên lặng một lát mới nói:

– Khúc Yến.

Khúc Yến? Đó là ai vậy? Trần Song Hạc nghĩ nửa buổi cũng không tìm ra được người này trong ký ức của mình, lẽ nào người đó là diễn viên mới nổi lên trong nửa năm qua kể từ khi anh ta biến mất?

– Thực ra chính là người thay thế em đóng vai Thủy Hoàng thiếu niên trong bản truyền hình “Tần Thủy Hoàng”.

Người đại diện giải thích.

– Biểu hiện của cậu ta ở trong bộ phim đó rất khá, quan trọng là những diễn viên gạo cội diễn cùng cậu ta rất thích cậu ta, đã đề cử cậu ta diễn bản điện ảnh.

Tuy rằng trong lòng Trần Song Hạc có chút tiếc nuối, nhưng mà cơ hội này là do chính anh ta từ bỏ, cũng không thể trách người khác được, vì thế nói:

– Vậy thôi đi ạ. Anh để ý phim khác hộ em. Đúng rồi, nghe nói Thạch đạo đang có kế hoạch quay bộ phim cảnh sát tội phạm, anh tìm hiểu thăm dò tình huống cho em nhé.

Anh ta đã đóng rất nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình trong đời, nhưng mà không có nhiều vai diễn xứng đáng, lại càng ít vai diễn có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người. Kịch bản hay luôn có thể gặp nhưng không thể cầu, trong đó có mấy bộ cần thiết phải đóng, thứ nhất là “Tần Thủy Hoàng”, thứ hai là “Địa ngục Vô Gian”, thứ ba là “Sau cái chết của Juliet”.

“Tần Thủy Hoàng” là cởi áo ngôi sao nhí và đặt nền móng nhân mạch. “Địa ngục Vô Gian” là tài hoa nở rộ, trở thành thiên tài được trong giới thừa nhận. “Sau cái chết của Juliet” hoàn toàn làm cho nhân dân cả nước nhớ đến cái tên của anh ta, đây là tam bộ khúc trong cuộc đời của Trần Song Hạc, có thể nói nếu không có ba bộ phim này thì sẽ không có Trần Song Hạc.

Thành tựu của diễn viên là điện ảnh, điện ảnh cũng là thành tựu diễn viên, hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được.

Nhưng mà sau nửa năm…

– Gì ạ? – Trần Song Hạc nổi cáu, – Em lại bị gạt đi? Lý do ạ?

– Hết cách thôi. – Người đại diện khó xử nói, – Khúc Yến đã đồng ý nhận bộ phim đó rồi.

– Nhưng rõ ràng là Thạch đạo muốn em đóng mà? – Trần Song Hạc la lên.

– Thạch đạo khá vừa ý về em…Nhưng mà lãnh đạo cấp cao của công ty lại vừa ý Khúc Yến.

Người đại diện lại bắt đầu tận tình khuyên bảo.

– Thật sự không được thì chúng ta tiếp tục đổi sang phim khác vậy. Em cũng đừng quá kén chọn, trong nửa năm qua em không đóng một bộ phim nào cả, cứ tiếp tục như vậy là không được! Em không thế cứ mãi lười biếng được!

– Anh để em suy nghĩ đã…- Trần Song Hạc nói có lệ vài câu rồi cúp máy.

Vòi hoa sen vẫn đang phun nước, sương mù làm mờ tấm gương trước mặt, từ bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người trẻ tuổi thân hình khỏe mạnh cứng cáp, không giống như mỹ thiếu niên ven hồ trong thần thoại Hy Lạp mà giống như một thợ săn có thể săn báo săn hổ.

– Em không hề lười biếng. – Trần Song Hạc cười chua xót, – Em chỉ…chỉ….đang chuẩn bị cho “Địa ngục Vô Gian”.

Nỗ lực nửa năm bị uổng phí, diễn viên chính không phải anh ta.

Thậm chí khi anh ta muốn từ bỏ hình tượng của mình và đóng vai trong các chương trình truyền hình khác hoặc các bộ phim sẽ trở nên nổi tiếng trong tương lai, nhưng mà anh ta cũng bị gạt đi không thương tiếc.

Tại sao lại như vậy chứ?

Nửa năm sau mùa hè, Trần Song Hạc một mình đi lang thang không mục đích trên đường, không mang kính râm, cũng không mang khẩu trang, nhưng mà không có một ai vây quanh anh ta, không một ai lấy ra notebook thậm chí vén áo lên bảo anh ta ký tên cho mình.

Những người đi đường mặt mày không chút cảm xúc đi qua anh ta, không một ai nhận ra anh ta.

– Vì sao? – Trần Song Hạc không kìm nổi lẩm bẩm. – Mới chỉ qua nửa năm thôi…

Trong nửa năm, không phải là anh ta không đóng một bộ phim nào, chỉ là vẫn không giành được phim hay, không giành được vai diễn tốt, vì sao? Anh ta đi ngang qua một Rạp chiếu phim, trước cửa có dán một tấm áp phích, trên áp phích có bốn chữ rất to “Địa ngục Vô Gian”, có một khuôn mặt trẻ trong nhóm các diễn viên gạo cội, đó là một người trẻ tuổi vô cùng đẹp.

Trần Song Hạc dừng lại trước tấm áp phích, nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi ở trên đó.

Một khán giả từ trong rạp chiếu phim đi ra, khi đi ngang qua anh ta thì ớ một tiếng, đứng lại nhìn anh ta một lúc, sau đó cười nói:

– Người anh em, trông chú em rất giống nam chính trong bộ phim kia nhé.

Trần Song Hạc cười lại với anh ta, cười vô cùng khó coi.

– Chú em thử nhìn kỹ xem. – Người kia thò mặt qua. – Chẳng những khí chất cũng giống, mà diện mạo cũng rất giống. Hà hà, chú em có muốn tham gia chương trình bắt chước không?

– Không muốn.

Trần Song Hạc bực bội đi vòng qua người đó, đi qua một vài tấm áp phích, trên áp phích là một thanh niên có phong cách gần như giống anh ta, thậm chí ngay cả diện mạo của người thiếu niên này cũng khá giống anh ta, thiếu niên tên là Khúc Yến này đang lặng lẽ thay thế anh ta.

Chiếm đi nhân Sinh vốn thuộc về anh ta.

Ánh mặt trời thiêu đốt trùm lên đầu khiến Trần Song Hạc choáng váng, cảm thấy sắp thở không ra hơi, nén chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa, anh ta gọi điện cho Trần đạo.

Sau vài tiếng tút dài, điện thoại có người nhận.

– Bố ơi là con đây. – Trần Song Hạc nói, – Bệnh tình của mẹ nguy kịch lắm ạ.

– Ừ. – Trần đạo bình thản nói. – Còn chuyện gì nữa không?

Trần Song Hạc hít sâu một hơi:

– Bố có đến thăm mẹ không ạ? Mẹ đang gắng chống đỡ là muốn đợi bố về với mẹ.

– Bố giờ còn bận đang chuẩn bị bộ phim mới.

– Phim gì vậy bố?

– “Sau cái chết của Juliet”, à, chả phải bố nói với con rồi à? – Trần đạo nghĩ nghĩ rồi cười. – Ờ, hình như bố chưa nói với con.

Siết chặt nắm tay rồi buông ra, Trần Song Hạc hỏi:

– Đã quyết định nam chính rồi ạ?

– Quyết rồi. – Trần đạo nói, – Là Khúc Yến.

Lại là người này! Lại là cái tên này…

– Bố ơi, bố có thể cho con một cơ hội được không ạ? – Trần Song Hạc cố tỏ vẻ nhẹ nhàng nói, nhưng mà trong mắt lại tuôn xuống hai hàng nước mắt. – Từ trước đến giờ con vẫn chưa đóng bộ phim đàng hoàng nào cho mẹ xem cả.

Màn hình chậm rãi kéo ra xa, trong khán phòng của Rạp chiếu phim Nhân Sinh, Ninh Ninh nhìn gương mặt đang lặng lẽ tuôn rơi nước mắt trên màn hình kia.

Người mang mặt nạ ngồi bên cạnh đang cầm bỏng ngô, miệng không thể ăn bèn dùng tay bóp nát tạo ra thanh âm thể hiện sự vui sướng hả hê của mình. Những người mang mặt nạ còn lại thì vừa nói vừa cười, như thể đang xem một bộ phim hài được chiếu trong Rạp chiếu phim Nhân Sinh.

Ninh Ninh chậm rãi cúi đầu, nhìn áo khoác mà mình đang ôm trong tay.

Áo khoác của Trần Song Hạc bởi vì chụp lên đầu để giúp cô che mưa cho nên nó hơi ướt, cô lấy trong túi áo khoác ra một tấm vé xem phim – vé chỉ định số lẻ.

Khi mà một người muốn thay đổi vận mệnh của một người khác, vậy thì Rạp chiếu phim sẽ gửi vé chỉ định số lẻ cho người đó, chỉ định xuyên qua vì một nhân vật nào đó.

– Ninh Ninh, em là khách.

Ninh Ninh nhớ tới câu nói mà Thạch Trung Đường đã lặng lẽ nói bên tai cô lúc trước, anh nói:

– Không giống với người mang mặt nạ, em lúc nào cũng có thể dùng vé để tiến vào…Em có thể lựa chọn gia nhập bất kể một bên nào.

Hết chương 129