Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 144



Bữa cơm tối của Ninh Ninh là ăn ở một quán cà phê.

Người mời là Văn Vũ.

Đưa thực đơn trong tay cho người phục vụ, người phục vụ hơi cúi đầu rời đi, Văn Vũ nói với Ninh Ninh:

– Có phải anh đã gây rắc rối cho em không?

Ninh Ninh nhún nhún vai, chỉ cười xòa với anh.

Vốn dĩ cô định về nhà, nhưng giữa chừng lại nhận được điện thoại của đạo diễn Thạch bảo cô đừng về, nói rằng Văn Vũ tới bây giờ.

Bất kể là ai cũng đều nhìn ra được Văn Vũ bị đạo diễn Thạch ép đến đây, bữa cơm này có ý nghĩa tương đương với việc xem mắt.

– Chờ mấy ngày nữa sức khỏe bố anh đỡ hơn, anh sẽ nói rõ với ông ấy. – Văn Vũ cũng cười gượng, – Để tránh ông ấy gọi điện làm phiền đến em.

– Chú Thạch rất tốt với anh, em rất vui khi được trò chuyện với chú ấy. – Ninh Ninh còn chưa nói hết, di động của Văn Vũ vang lên, sắc mặt hai người biến đổi cùng đồng thời nhìn đối phương, trong lòng đều nghĩ: Đạo diễn Thạch gọi kiểm tra phải không?

Văn Vũ liếc nhìn điện thoại di động, thở phào nhẹ nhõm, vừa đứng lên vừa nói với Ninh Ninh:

– Là một bệnh nhân của anh, anh xin lỗi anh đi nghe điện thoại một chút.

Rời khỏi chỗ, Văn Vũ đi đến bên cửa sổ trống trải nghe điện thoại.

– Bác sĩ Văn. – Giọng nói của Tần nữ sĩ từ bên kia đầu điện thoại truyền đến, thanh âm mang vẻ run rẩy.

Nghe thấy tâm trạng của chị ta có chút không bình thường, Văn Vũ ôn hòa hỏi:

– Tần nữ sĩ, chỗ chị xảy ra chuyện gì?

Lúc anh đang nói chuyện điện thoại, bò bít tết cùng salad đều được đặt lên trên bàn, Ninh Ninh tay phải cầm một cây tăm xỉa răng, trên cây tăm là nửa miếng táo, đang nhai kỹ nuốt chậm, bỗng nhiên thấy Văn Vũ hấp tấp đẩy cửa đi vào, nhấc áo khoác vắt trên lưng ghế lên nói với cô:

– Anh xin lỗi, anh giờ việc gấp nên xin phép đi về trước nhé.

Ninh Ninh không hiểu ngây người, Thạch Trung Đường từ phía sau Văn Vũ đi tới, cúi người nói bên tai cô:

– Đi theo sau đi.

Vội vàng đặt đũa xuống, Ninh Ninh đứng dậy đuổi theo, có lẽ thật sự là có việc gấp cho nên Văn Vũ bước đi rất nhanh, Ninh Ninh chạy gần hết một đoạn đường cuối cùng mới đuổi kịp anh ở bãi đỗ xe, thở hổn hển gọi to:

– Chờ em một chút.

Mở cửa xe, Văn Vũ đang định chui vào trong quay đầu lại.

– Em ấy vừa nhận đươc điện thoại của một bệnh nhân. – Thạch Trung Đường ở phía sau Ninh Ninh nói, – Nếu anh đoán không sai, bệnh nhân này chắc hẳn đã bị một người mang mặt nạ bám lấy. Chúng ta cùng đi theo Văn Vũ đi, một mình em ấy không thể đối phó được với người mang mặt nạ đâu.

Ninh Ninh nét mặt nghiêm túc lại, đi qua nói:

– Chúng ta sẽ đi cùng nhau.

Văn Vũ có vẻ khó xử:

– Bây giờ anh phải đi xử lý công việc…

– Vừa rồi chú Thạch gọi điện cho em, em đoán lát nữa chú ấy còn kiểm tra nữa. – Ninh Ninh ngắt lời anh, trong lòng liên tục nói xin lỗi đạo diễn Thạch, sau đó tiếp tục bịa đặt, – Trước khi chú ấy khỏi bệnh chúng ta không nên làm chú ấy bị kích động, cứ tiếp tục giả làm bạn trai bạn gái của nhau, được không ạ?

Vì thế khi Tần nữ sĩ nhìn qua mắt mèo phát hiện có thêm một người.

– Cô ấy là ai? – Tần nữ sĩ không mở cửa, cảnh giác hỏi.

Văn Vũ nhìn Ninh Ninh, không biết nên trả lời thế nào, Ninh Ninh được thể bịa đặt, trả lời thay anh:

– Chào chị, Tần nữ sĩ, em là bạn gái của bác sĩ Văn, em tên Ninh Ninh ạ.

– Sao anh lại mang bạn gái đến đây vậy? – Giọng của Tần nữ sĩ có vẻ không vui.

– Lúc chị gọi điện thoại tới anh ấy đã tan làm, đang ăn cơm cùng em ạ. – Ninh Ninh giải thích.

Nhưng Tần nữ sĩ có vẻ như không chấp nhận lời giải thích của cô, hoặc có lẽ bởi câu chuyện xảy ra sau cánh cửa, Tần nữ sĩ không muốn có thêm phiền phức hơn, không muốn có thêm người biết chuyện.

– Hôm nay coi như thôi đi. – Tần nữ sĩ nói, – Hai người trở về đi.

Ninh Ninh cắn cắn môi, đang nghĩ xem nên thuyết phục chị ta như thế nào thì Văn Vũ lại lên tiếng.

– Tần nữ sĩ, tình huống em ấy rất giống với của chị. – Văn Vũ liếc nhìn Ninh Ninh, – Bên cạnh em ấy cũng có thêm một người vô hình không ai nhìn thấy.

Ninh Ninh bị cái liếc nhìn của anh mà sửng sốt cả người, gần như phản xạ có điều kiện nhìn Thạch Trung Đường bên cạnh, mà Thạch Trung Đường cũng trùng hợp quay sang nhìn cô, trong mắt hai người đều hiện rõ sự kinh ngạc khó tin, như là đang hỏi: Làm sao mà Văn Vũ biết được?

Một lát sau, cửa phòng được mở ra.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tần nữ sĩ, Ninh Ninh đưa tay che miệng để tránh cho mình phải hét lên.

Người phụ nữ trước mặt bê bết máu, máu đã khô lại bám vào tóc chị ta thành từng sợi bên má, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp vốn có của chị ta trông rất đáng sợ.

Văn Vũ nhanh chóng chắn trước Ninh Ninh, đưa chìa khóa xe cho cô, nói:

– Em vào trong xe chờ anh.

Ninh Ninh đứng sau lưng anh, nhìn Tần nữ sĩ kia, trong lòng hoảng sợ, ai nhìn thấy một người đầy máu đứng trước mặt mình cũng sẽ khiếp sợ, máu là của chị ta thì tốt rồi, nhưng nếu … là của người khác thì sao?

Bên trong cánh cửa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

– Em vào trong xe chờ bọn anh đi. – Thạch Trung Đường đặt tay lên vai Ninh Ninh, đè mạnh lên vai cô, sau đó đi theo Văn Vũ, hai người lần lượt đi vào trong nhà.

Ánh mắt Tần nữ sĩ cổ quái nhìn Ninh Ninh, sau đó đóng cửa lại.

Ninh Ninh ôm cánh tay bồi hồi đứng ở cửa, cuối cùng thở dài, trở lại trong xe ngồi chờ.

Đợi hơn mười phút sau, vì quá buồn chán, Ninh Ninh lấy di động ra, do dự một lát bấm tìm: Người mang mặt nạ.

Bấm tìm kiếm, một Bách khoa toàn thư Baidu xuất hiện, đó là một bài hát, cùng với một số hình ảnh của những người đàn ông đeo mặt nạ và những bộ phim được đặt theo tên này.

Đây không phải là điều cô muốn.

Nghĩ nghĩ, Ninh Ninh một lần nữa gõ tìm kiếm: Chung quanh có người vô hình.

Rất nhiều bài viết đã xuất hiện trong thời gian này, được đăng trên nhiều diễn đàn và thậm chí cả blog cá nhân.

Ninh Ninh tùy ý bấm vào một bài, lướt qua nội dung trong đó mười cái, nhíu mày:

– Tại sao lại như vậy?

Cô nghĩ đó là một ví dụ nên lần lượt mở nhiều bài đăng khác, nhưng nội dung tương tự nhau, cuối cùng cô bấm vào một blog, và blogger viết theo kiểu nhật ký: Có những người vô hình xung quanh (12).

Vợ của tôi đã chết. – Ninh Ninh đọc những dòng nhật ký. – Sáng sớm tỉnh dậy, cô ấy là chết bên cạnh tôi, bị gối đầu làm ngạt thở mà chết. Tôi báo cảnh sát, sau đó ngồi bên mép giường hút thuốc, là tôi làm phải không? Tối qua tôi uống rất nhiều rượu…đến bây giờ vẫn còn choáng váng đầu óc, hoa mắt, tôi như nhìn thấy đồ gia dụng trong nhà chuyển động một cách khó lý giải, một chiếc ghế bay tới trước mặt tôi, đệm ghế lõm xuống, như là có người ngồi xuống đối mặt với tôi…

Cửa xe bỗng nhiên mở ra, Ninh Ninh quay sang, nhìn thấy Văn Vũ ngồi xuống bên cạnh cô, sắc mặt tối tăm.

– Người chết bên trong là ai vậy anh? – Cô hỏi.

Văn Vũ liếc cô:

– Em đừng hỏi.

– Người chết là bạn trai của Tần nữ sĩ. – Thạch Trung Đường ngồi ở ghế sau, nói cho cô biết, – Bị cây búa chém vào đầu, cái gì cũng tuột ra hết, may là em không vào xem.

Ninh Ninh cảm thấy sau đầu đau nhói, vừa nghe xong, cô im lặng một lúc mới hỏi:

– Anh báo cảnh sát chưa?

Văn Vũ không trả lời, nhưng vài phút sau, tiếng còi xe cảnh sát từ xa đến gần, đèn trên đỉnh xe nhấp nháy phá màn đêm.

– Chỉ sợ anh phải ở lại để lấy lời khai. – Văn Vũ nhìn xe cảnh sát dừng ở dưới tòa nhà chung cư, quay sang nói với Ninh Ninh, – Hay là em về trước đi.

Ninh Ninh không gấp gáp xuống xe mà là hỏi anh:

– Anh có cho rằng Tần nữ sĩ giết người không?

Văn Vũ:

– Anh nói cũng không có ý nghĩa, cảnh sát với pháp y sẽ cho ra đáp án chính xác.

– Thực ra có một số thời điểm, cảnh sát cùng với pháp y cũng không đưa ra được đáp án chính xác. – Ninh Ninh nhìn thẳng vào anh, – Ví dụ như, bên cạnh Tần nữ sĩ thật sự có người vô hình thì sao?

Văn Vũ nhìn cô một lúc lâu mới từ từ quay mặt đi, xuyên qua cửa xe nhìn về hướng tòa nhà chung cư, cửa sổ nhà Tần nữ sĩ đang sáng, anh nói:

– Chị ta vừa rồi tìm anh là muốn anh làm bệnh án tâm thần cho chị ta.

Ninh Ninh nhíu mày:

– Anh cho rằng là chị ta giết người, sau đó muốn tìm anh làm giả bệnh án tâm thần.

Văn Vũ:

– Anh không khẳng định, nhưng rất có khả năng này.

Ninh Ninh nhìn anh, cô không biết mình nên thuyết phục anh như thế nào, dẫn anh đi Rạp chiếu phim Nhân Sinh ư? Hay là nói cho anh biết, ngay bây giờ có một người vô hình đang ngồi ở trong xe của anh?

– Nếu chị ta muốn giết người không phạm pháp, dựa vào bệnh án giả bị bệnh tâm thần để thoát tội, anh sẽ không giúp chị ta.

Đối diện một cảnh sát từ trên lầu đi xuống, đang ngó nghiêng như tìm ai đó, Văn Vũ nói.

– Nhưng nếu như chị ta thật sự bị tâm thần phân liệt sinh ra ảo giác, cho rằng trong nhà mình có người khác, dù là một tội phạm giết người, anh cũng sẽ không mặc kệ chị ta.

Nói xong, anh mở cửa xe ra đi xuống, đi về phía viên cảnh sát kia.

– Giết người chính là người mang mặt nạ, người chồng cũ của Tần nữ sĩ. – Thạch Trung Đường nói.

Ninh Ninh nhìn cảnh sát tiếp cận Văn Vũ, lẩm bẩm:

– Anh không muốn để Văn Vũ và bố anh nhìn thấy anh, nhưng những người mang mặt nạ khác có vẻ như không nghĩ như vậy…

Thạch Trung Đường yên lặng một lát, nói:

– Đúng vậy, họ không nghĩ như vậy. Vì để người yêu người thân của mình có thể nhìn thấy mình, một số người mang mặt nạ…cái gì cũng đều làm ra được.

– A!!!

Trên lầu, trong phòng ngủ nơi nơi là máu, Tần nữ sĩ giãy giụa trong tay cảnh sát, một tay chỉ vào đối diện, vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ kêu to:

– Các người đều mù à? Là anh ta! Anh ta mới là hung thủ!

Một người đàn ông mang mặt nạ thỏ đứng ở trước mặt chị ta, trên mặt nạ thỏ trắng như tuyết bị máu nhuộm đỏ.

Viên cảnh sát liếc nhìn về hướng người đàn ông thỏ kia, sau đó có vẻ là không nhìn thấy gì cả, quay sang tức giận nói với Tần nữ sĩ:

– Nào có người nào? Bớt giả ngây giả dại đi!

– Người rành rành ở kia sao anh lại không thấy cơ chứ? – Tần nữ sĩ khóc gào lên, một bàn tay duỗi tới, ngón tay nhuộm máu lau nước mắt cho chị ta.

– Vợ ơi, anh rất vui. – Mặt nạ thỏ gần trong gang tấc, một đôi mắt chan chứa tình yêu và sự điên cuồng cũng gần trong gang tấc, tiếng cười anh ta vì hưng phấn mà vặn vẹo, – Cuối cùng em đã nhìn thấy anh rồi…

– A! Cút ngay!!

Tiếng hét của Tần nữ sĩ đâm thủng ban đêm, truyền ra ngoài cửa sổ.

Văn Vũ cùng cảnh sát bên dưới tòa nhà đều cùng ngẩng lên nhìn.

– Ngoài khăng khăng trong phòng mình có một người vô hình, chị ta còn có điểm gì khác thường nữa không? – Cảnh sát thu ánh mắt về, tay cầm bút và sổ, tiếp tục ghi chép.

Các ngón tay của bàn tay phải đang buông thõng bên hông của Văn Vũ đột nhiên hơi cong lên, bên cạnh bàn tay này là một cái túi quần, bên trong là một tấm vé mà anh đã nhận được từ Tần nữ sĩ.

Hết chương 144.