Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 161



Tình cảm của mình dành cho anh là gì?

Ánh mắt không kìm nổi lưu luyến trên người anh, nói thờ ơ, điều đó là không thể, nhưng nói yêu anh mãnh liệt như đạo diễn Trần yêu phim ảnh…ít người làm được điều này.

Bởi vì tình yêu của đạo diễn Trần quá điên cuồng, đốt cháy tất cả, hy sinh tất cả, thậm chí còn hy sinh cả bản thân mình.

– Lên sân khấu.

Ninh Ninh giật mình bừng tỉnh, phát hiện tất cả mọi người trong đoàn phim đều đang nhìn cô.

– Lên sân khấu đi. – Đạo diễn Trần ngồi trên xe lăn nói với cô, – Cảnh thứ 15 của Bóng Ma trong rạp hát – Nhìn thấy thiên đường, bắt đầu.

Sắm vai nam chủ Lục Vân Hạc vẫn là Trần Song Hạc con trai của đạo diễn Trần.

Để đóng nhân vật này mà anh ta đã đặc biệt giảm 5kg, trên người mặc một chiếc áo ngắn màu trắng đã bạc màu, điều đó càng khiến anh ta càng gầy hơn đáng thương hơn, trong làn gió thu, anh ta cầm cây chổi quét chốc lát, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn sân khấu kịch phía sau, trong mắt ngập vẻ hâm mộ khát vọng.

Nhìn trái phải một chút, bỗng nhiên vui vẻ cười một tiếng, đặt cây chổi sang một bên, hai tay hai chân leo lên sân khấu, phủi tay đứng lên, bắt chước dáng vẻ của nam chính trong trí nhớ giả vờ đi vài bước, chắp tay sau lưng hát:

Là vì em xinh đẹp như hoa, tình cảm ôn nhu như nước.

Không có cấu trúc gì, chỉ là hát lên rất vui vẻ.

Hát đi hát lại mấy lần, cuối cùng lúc hát đến lần thứ tư, câu tình cảm ôn nhu như nước vừa xong thì trên lầu chợt có tiếng hát đáp lại:

Là vì em xinh đẹp như hoa, tình cảm ôn nhu như nước.

Tiếng hát uyển chuyển lay động lòng người như vậy….giọng hát của một cô gái…xa lạ như vậy…

Cô gái chỉ hát lên đúng một câu rồi dừng lại, như là đang chờ đợi Trần Song Hạc tiếp tục.

Trần Song Hạc sững sờ một lát rồi vội vàng véo véo cổ họng của mình, nuốt một ngụm nước miếng lớn cho nhuận cổ họng, sau đó uốn giọng của mình bắt chước hát theo cô:

Là vì em xinh đẹp như hoa, tình cảm ôn nhu như nước.

Là vì em xinh đẹp như hoa, tình cảm ôn nhu như nước.

Chuyển qua trước thược dược lan, dựa sát bên hồ núi đá.

Chuyển qua trước thược dược lan, dựa sát bên hồ núi đá.

Từng câu từng câu, cô một câu, anh ta một câu.

Mãi cho đến khi tiếng hát của cô ngừng lại, Trần Song Hạc mới mở đôi mắt đã nhắm ra, ngực hơi phập phồng, cả người không biết vì sao khẽ run lên.

Anh ta hít sâu một lúc rồi nhấc chân bước lên lầu.

Máy quay theo bước chân anh, cầu thang gỗ, tiếng giày kẽo kẹt, tiếng đẩy cửa, chiếc ghế sang trọng nhìn toàn cảnh từ trên xuống dưới, một chiếc ghế Thái sư đặt quay lưng về phía anh ta đặt ở trung tâm, anh ta cẩn thận đi qua đó, lại nhìn thấy bên trong không có một bóng người.

Nhìn chằm chằm chiếc ghế Thái sư kia hồi lâu, anh ta đột nhiên ngồi vào nó, bàn tay lo lắng đặt lên thành ghế một lúc rồi chậm rãi khép lại trước cánh mũi, như thể vừa rồi anh đã bắt được dấu vết tồn tại của cô trên tay ghế sau đó đặt nhẹ trước cánh mũi khẽ ngửi.

– Cut. – Đạo diễn Trần cất tiếng, cau mày nói, – Chỗ này không được…Động tác này hơi dư thừa.

Trần Song Hạc buông tay xuống quay đầu lại nhìn ông.

– Con diễn hơi quá lửa, tình yêu của Lục Vân Hạc không khắc cốt như vậy. – Đạo diễn Trần dạy dỗ không chút khách sáo, – Nhớ kỹ, con là bị Bóng Ma hấp dẫn chứ không phải là con chủ động. Huống chi cốt truyện vừa mới bắt đầu, hiện tại con chưa yêu cô ấy, con chỉ tò mò, còn có chút sùng bái thôi.

– Còn cháu…- Đạo diễn Trần quay sang Ninh Ninh, nhíu mày, – Cháu diễn quá nhạt, tự cháu suy nghĩ xem, cháu là một cô gái, phải làm thế nào để hấp dẫn một người đàn ông.

Có nhiều cách khác nhau để phụ nữ thu hút đàn ông, dựa vào sắc đẹp, tài năng hay thậm chí là thiện cảm, nhưng rất rõ ràng điều Trần đạo muốn không phải những cái này.

Sau những va chạm, vất vả mãi mới kết thúc một ngày quay chụp, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi, mệt mỏi và bị đạo diễn Trần mắng cho xối xả.

– Anh có một đề nghị. – Trên đường trở về, Trần Song Hạc gọi Ninh Ninh lại, – Em có muốn nghe một chút không?

– Đề nghị gì ạ? – Ninh Ninh dừng lại nhìn anh ta.

Trần Song Hạc không vội trả lời mà là cảnh giác quét mắt về phía sau, sau đó kéo cô đến một góc không có ai, cúi xuống hỏi cô:

– Em cảm thấy…anh thế nào?

Ninh Ninh:

–???

Trần Song Hạc nuốt khan nước miếng, dáng vẻ của anh ta hiện tại giống hệt như nam chính Lục Vân Hạc trong phim nhuận cổ họng xong mới nói:

– Vấn đề của em trước đó anh đã thảo luận với bố anh rồi…Em có muốn yêu đương với anh không?

Khoảnh khắc này Ninh Ninh phản xạ có điều kiện muốn nhìn ra sau lưng mình.

– Khụ, ý của anh là… Em có thể lợi dụng anh, anh không ngại. – Trần Song Hạc đưa nắm tay lên bên môi khẽ ho một tiếng để che giấu, cố gắng tổ chức lại ngôn ngữ nhưng nói năng vẫn bị hơi lộn xộn, – Anh sẽ phối hợp hết mức với em, em có thể bắt đầu bất cứ lúc nào và chấm dứt bất cứ lúc nào. Anh sẽ không khiến em khó xử, em…có thể suy xét được không?

Nói xong rồi như lại sợ Ninh Ninh sẽ cho anh ta câu trả lời ngay lúc này, Trần Song Hạc vội vàng tìm lý do rồi rời đi.

Nhìn theo bóng dáng cuống quýt chạy đi của anh ta, một giọng nói vang lên phía sau lưng Ninh Ninh.

– Anh không bằng cậu ấy.

Ninh Ninh quay đầu lại, nhìn Thạch Trung Đường ở phía sau mình.

– Cậu ấy ở bên cạnh em có thể mang đến cho em nhiều thứ rực rỡ và những ánh mắt hâm mộ của người khác. – Thạch Trung Đường chuyển ánh mắt từ bóng dáng dời đi của Trần Song Hạc lên trên người cô, trong tiếng cười ẩn giấu tia buồn bã, – Mà anh…chỉ có thể cho em nhìn thấy được anh mà thôi.

– Em không cần những thứ rực rỡ, cũng không cần nhiều người hâm mộ em. – Ninh Ninh nói.

– Anh thậm chí còn không cho em được một hôn lễ…- Thạch Trung Đường nói.

– Từ trước đến nay em chưa từng nghĩ sẽ kết hôn. – Ninh Ninh ngắt lời anh, – Em đã quyết định sẽ giống như mẹ em, cả đời hiến cho sân khấu.

– Cậu ta có thể làm nhiều điều cho em, anh không làm được…- Thạch Trung Đường nói tiếp.

– Những gì anh làm cho em anh ấy cũng không làm được! – Giọng nói của Ninh Ninh bắt đầu trở nên kích động, cô cũng không biết vì sao mình lại kích động như thế, cô không biết mình đang muốn chứng minh điều gì cho anh.

Thạch Trung Đường cúi nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, hai người yên lặng rất lâu, Thạch Trung Đường mới chậm rãi mở miệng:

– Thực ra đề nghị vừa rồi của cậu ta rất tốt, hay là …em lợi dụng cậu ta một chút?

Ninh Ninh không biết những uất ức tủi thân cùng với phẫn nộ trong lòng từ đâu mà đến, cô chỉ nghe thấy mình hét lên:

– Em không làm được.

Thạch Trung Đường bỗng nhiên đưa tay che miệng cô lại, đẩy mạnh cô vào cánh cửa sau lưng, sau đó đóng cửa lại.

Nghe thấy tiếng hét kia, thành viên đoàn phim nhìn xung quanh nhìn một lúc rồi rời đi.

Bên trong cánh cửa, Thạch Trung Đường ấn Ninh Ninh trên tường, đôi mắt cười với cô.

– Bởi vì em không phải người tùy tiện ai cũng có thể yêu. – Anh che miệng cô lại sau đó nói ra đáp án ở trong lòng cô, – Ninh Ninh, em yêu anh.

Sau ngày hôm đó, việc quay chụp bỗng nhiên trở nên cực kỳ suôn sẻ.

Nói cách khác, biểu hiện của Ninh Ninh đột nhiên đáp ứng yêu cầu của đạo diễn Trần.

Tất cả đều rất thuận lợi, đạo diễn Trần thậm chí còn âm thầm đi tìm Trần Song Hạc hỏi:

– Có phải con bé tiếp thu đề nghị của con không?

Trần Song Hạc quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, bóng dáng nơi xa của cô phản chiếu trong đồng tử của anh ta, anh ta cười buồn:

– Không ạ. Nhưng con nghĩ…con biết là chuyện gì rồi.

Nôn nóng.

Nôn nóng không gì sánh được.

Ninh Ninh không biết sự nôn nóng của mình từ đâu mà đến, mỗi lần đạo diễn Trần nói với cô “rất tốt”, “qua”, sự lo lắng nôn nóng của cô càng tăng thêm một phần, chỉ ước ao không thể quay đầu lại kêu lên với ông ta: “Chẳng thà chú cứ kêu “cut” với cháu còn hơn! Cực kỳ tệ!”.

Bởi vì ông làm như vậy…không khác gì đã nói với cô rằng: Cháu đã thật sự yêu một người rồi.

Không!! Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!

Về đến nhà, Ninh Ninh bổ nhào vào giường, vùi mặt mình vào sâu trong chăn.

– Làm sao vậy em? – Nệm lõm xuống, Ninh Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Thạch Trung Đường nằm bên cạnh cô, một tay chống má nhìn cô, anh cười hỏi, – Em đang nghĩ gì đó?

Còn có thể nghĩ cái gì?

– Em không muốn như vậy. – Ninh Ninh nói với anh, – Phải, em thừa nhận em có tình cảm với anh, nhưng…chúng ta nên thận trọng hơn, bây giờ em rất nghi ngờ bản thân mình, rằng em có phải vì bộ phim này mà yêu anh không. Em không muốn như vậy, em không muốn bởi vì một bộ phim mà…Em cảm thấy mình đang lợi dụng anh…

Nói năng lộn xộn nửa ngày, Ninh Ninh quay mặt qua chỗ khác, đưa tay xoa mặt, lẩm bẩm khe khẽ:

– Em đang nói cái gì vậy trời…

Đây không phải là thừa nhận hay sao, đây rõ ràng là cô đang trịnh trọng suy xét tình cảm giữa hai người họ hay sao?

Miệng thì nói là không muốn kết hôn, thề thốt không muốn yêu đương, thế thì bây giờ cô đang làm gì, đang nói cái gì?

Thạch Trung Đường nghiêng đầu nhìn cô, giường của Ninh Ninh dựa vào cửa sổ, cửa sổ mở ra, tấm rèm màu trắng giống như cánh chim bồ câu giương lên nhẹ nhàng vỗ cánh về phía hai người, có một chậu hoa nhỏ đặt ở trên bệ cửa sổ, một chút xanh tươi ló ra từ bên trong, những chồi non xuyên qua mặt đất, những bông hoa đang chờ hé nở.

– Đừng lo lắng. – Thạch Trung Đường nở nụ cười, – Anh hát cho em nghe nhé.

– Không cần. – Ninh Ninh vùi đầu vào lòng bàn tay nói.

Là vì em xinh đẹp như hoa. – Thạch Trung Đường hát lên, – Tình cảm ôn nhu như nước.

Một đàn bồ câu bay qua cửa sổ.

Một người đàn ông chỉ cô có thể nhìn thấy, một bài hát chỉ cô có thể nghe thấy.

Sau khi hát cho cô nghe bài hát này ba lần, Thạch Trung Đường bỗng nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, kéo các ngón tay ra khỏi mặt cô.

– Sao mặt em lại đỏ vậy chứ? – Anh cười hỏi.

– Ai cần anh lo? – Ninh Ninh quay mặt qua chỗ khác, để lại cho anh một bên vành tai đỏ bừng.

Thạch Trung Đường kéo những ngón tay của cô đến trước mặt anh, cụp mắt xuống và nhìn những ngón tay mảnh khảnh của cô với một chút tiếc nuối:

– Thật tiếc quá, trên mặt mang mặt nạ thật sự không tiện, lúc này lẽ ra anh nên hôn từng ngón tay của em. Ninh Ninh, em biết không, thực ra ngón tay còn mẫn cảm hơn đôi môi rất nhiều, cho nên không cần đặc biệt hôn, chỉ cần dùng môi xoa nhẹ…

– Anh đừng nói nữa. Anh nói gì em nghe không hiểu đâu! – Ninh Ninh hờn giận nói.

– Vậy được, thế thì anh nói câu mà em hiểu vậy. – Thạch Trung Đường nắm tay cô, cười nói, – Câu đầu tiên anh yêu em, là anh nói, chuyện cuối cùng, là em lựa chọn…

Dừng một chút, anh thu lại nụ cười bất cần đời, lời nói vừa trịnh trọng vừa khẩn trương:

– Hãy chọn anh đi.

Hết chương 161