Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 169



– Ầm.

Thạch Trung Đường còn chưa đi vào cửa đã nghe thấy âm thanh tiếng pháo chào mừng liên tiếp.

– Mọi người đang chơi gì đó? – Anh vừa đi vào vừa hỏi.

Nhìn xung quanh đã đông nghịt người.

Sau khi người trông cửa biến mất, những người đeo mặt nạ ngay lập tức rời khỏi nơi đây, mặc dù có một số lần lượt quay lại nhưng cũng không tụ tập đông đủ giống như hôm nay.

– Ồ, anh đã trở về rồi. – Mặt nạ thỏ quay đầu lại, – Đến rất đúng lúc đấy, đang tính bảo người ta đi tìm anh đây.

Gã đi tới kéo Thạch Trung Đường vào lễ đường.

Đúng vậy, lễ đường.

Những chiếc ghế trạm khắc hoa trong khán phòng đã bị họ kéo đi hết, để lại một khoảng trống lớn ở giữa, một nam một nữ đứng giữa khoảng trống, những người đeo mặt nạ khác vây quanh họ, hoặc là vui vẻ nói chuyện hoặc là bắn pháo chúc mừng hoặc là chờ nhận bó hoa của cô dâu.

Thạch Trung Đường huýt sáo:

– Chà chà tổ chức hôn lễ à?

Anh đã ở trong Rạp chiếu phim mấy chục năm nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến hôn lễ giữa người đeo mặt nạ với người đeo mặt nạ.

Anh biết nhà trai, đó là người đeo mặt nạ chó, là một người rất chất phác, về phần nhà gái…là một người đeo một chiếc mặt nạ Venice khảm đầy bảo thạch, sáng lấp lánh, vô cùng xa hoa xinh đẹp, Thạch Trung Đường chưa từng nhìn thấy mặt nạ này bao giờ, lẽ nào là người mới tới?

Mặt nạ Venetian ném bó hoa trong tay xuống đất, lạnh lùng nói:

– Ai thèm lấy anh!

Biến cố này đã làm cho tiếng bắn pháo chúc mừng và tiếng la ó xung quanh im bặt.

– Tiểu Lâm, Tiểu Lâm em đi đâu? – Mặt nạ chó vừa gọi lên vừa đuổi theo sau cô ấy.

Hai người một trước một sau chạy qua Thạch Trung Đường, xông ra khỏi rạp chiếu phim.

Mọi người nhìn nhau, một người trong đó nói:

– Đi, chúng ta đi xem xảy ra chuyện gì đi.

Tất cả đồng loạt chạy ra ngoài, Thạch Trung Đường sờ sờ cằm, hỏi Miêu nữ sĩ:

– Cô gái kia là ai thế? Tại sao tôi cứ cảm thấy mình biết cô ấy.

Thỏ tiên sinh nhìn anh:

– Cô gái xinh đẹp nào anh mà chả biết.

– Sao anh cứ như ăn dấm chua thế. – Thạch Trung Đường nở nụ cười, – Ồ, tôi nhớ ra rồi, chuyên viên trang điểm của Ninh Ninh…Thì ra cô ấy không chết.

Ninh Ninh đã kể cho anh nghe chuyện xảy ra ở trong đoàn phim.

Mọi người đều cho rằng chuyên viên trang điểm đó đã chết, bị Thỏ tiên sinh gi3t chết, hiện tại xem ra thực ra cô ấy không chết, cô ấy đã biến thành người đeo mặt nạ.

Về phần tại sao tất cả mọi người đều cho rằng cô ấy đã chết rồi…Hà, chẳng phải mọi người cũng cho là anh đã chết đó sao? Anh tự sát, nhưng anh vẫn yên lành nguyên vẹn đứng ở đây, chẳng qua là bị Rạp chiếu phim dùng một loại phương pháp đặc biệt để khiến cho cả thế giới đều lầm tưởng rằng anh đã chết, khiến cho anh biến mất khỏi tầm mắt của những người bình thường.

– Tôi muốn giết cô ta. – Ánh mắt Thỏ tiên sinh phức tạp, – Nào biết được số cô ta may mắn như thế, đã biến thành người đeo mặt nạ trước rồi.

Phương pháp để trở thành người đeo mặt nạ có mấy loại, có vẻ như tất cả những ai có thể nhìn thấy người đeo mặt nạ cuối cùng đều biến thành người đeo mặt nạ, đương nhiên, cũng có ngoại lệ, ví dụ như…

– Chỉ có tôi là không may mắn! – Thỏ tiên sinh đá văng chiếc ghế bên cạnh, vừa đau buồn vừa phẫn nộ, – Chỉ có vợ tôi cứ nhất quyết không chịu biến thành người đeo mặt nạ tiến vào đây ở bên tôi.

Thạch Trung Đường sững người.

Trước đó anh còn suy nghĩ tại làm sao một người đàn ông nhu nhược này ngay cả quát vợ cũng không dám ấy thế mà lại đột nhiên có gan giết vợ?

– Thì ra là vì anh có suy nghĩ này…- Thạch Trung Đường lắc đầu, lạnh nhạt nói. – Suy nghĩ này của các anh sai hết rồi, chúng ta qua đó đi, xem xem có thể cứu vãn được tình hình chút nào không.

Đám cưới không thể tiếp tục.

Không làm được người yêu, ngược lại lại trở thành kẻ thù của nhau.

– Lẽ ra em đã sống rất tốt, tất cả đều bởi vì anh. – Chuyên viên trang điểm hất tay mặt nạ chó ra, quay người lại hét vào anh ta, – Tự anh sống không tốt, vì sao còn muốn kéo em vào?

– Anh, anh…- Mặt nạ chó ấp úng không nói nên lời.

– Còn các người nữa. – Chuyên viên trang điểm chỉ vào những người đeo mặt nạ khác, mắng xối xả, – Chúc mừng cái gì? Ai muốn ở bên ai thì ở, nhưng tôi không giống các người, không giống. Tổng giám đốc của Công ty Thâm Lam đã cầu hôn tôi, nhẫn kim cương chuẩn bị xong, tôi còn chưa được đeo nó…

Cô ấy cố gắng xé chiếc mặt nạ trên mặt xuống nhưng không thể xé ra được, bèn ngồi bệt xuống dưới đất ôm lấy mình khóc nghẹn ngào.

– Còn đứng ngây ra làm gì? – Một cái tay đẩy vào lưng mặt nạ chó, – Cô ấy đang cần anh đấy.

Mặt nạ chó vội vàng đến bên chuyên viên trang điểm chìa tay ra với cô.

– Cút đi! – Chuyên viên trang điểm hất tay anh ta ra, – Em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.

Mặt nạ chó quay đầu lại dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Thạch Trung Đường.

Thạch Trung Đường khẽ thở dài:

– Những chuyện như này tôi giúp thế nào đây?

Anh bước tới, phớt lờ sự giãy giụa của chuyên viên trang điểm, nắm lấy tay cô ấy nhét vào tay của người đàn ông đeo mặt nạ chó.

– Anh làm gì thế? – Chuyên viên trang điểm hét to.

– Cậu ta muốn đưa em gái quay lại. – Thạch Trung Đường nói.

Chuyên viên trang điểm ngây người ra.

– Nếu em gái đã không muốn ở lại rạp chiếu phim, thế thì em gái trở về đi. – Thạch Trung Đường nói với cô ấy, – Không ai ngăn cản em gái cả.

– Em không cần anh đi cùng. – Chuyên viên trang điểm ra sức giãy ra khỏi tay anh, quay sang nhìn người đàn ông đeo mặt nạ chó đang tràn ngập hy vọng trong mắt, lạnh lùng nói, – Em là người đã có chồng, làm phiền anh hãy giữ khoảng cách với em.

Nói xong cô ấy xoay người rời đi, như là sợ họ đổi ý mà bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng đơn giản bắt đầu nhấc chân lên chạy, như là sau lưng là một bầy chó dại bảy tám con, chỉ chậm một chút thôi thì sẽ bị chúng bắt lại và ăn thịt.

Nhìn thấy bóng lưng của cô ấy dần dần biến mất, Thạch Trung Đường lại vỗ vào sau lưng người đeo mặt nạ chó:

– Đi theo sau cô ấy đi.

Người đeo mặt nạ chó chán chường nói:

– Cô ấy không muốn nhìn thấy tôi…Cô ấy cho rằng sở dĩ cô ấy biến thành người đeo mặt nạ là bởi do tôi hại. Cô ấy hận tôi.

Nói xong, anh ta đột ngột quay lại đi về phía Thỏ tiên sinh.

– Này này, cậu muốn làm gì? – Thỏ tiên sinh hốt hoảng, – Tôi giúp cậu, cậu không thể lấy oán trả ơn…

– Giúp cái mẹ nhà anh! – Người đeo mặt nạ chó đấm một quyền lên mặt gã.

Hai người vật lộn nhau đánh nhau, những người đeo mặt nạ khác thì hoặc thờ ơ lạnh nhạt không quan tâm, hoặc là đi lên khuyên can.

– Chó chết! – Lúc bị người ta kéo ra, Thỏ tiên sinh đạp chân loạn xạ chửi lên, – Không có ông đây thì đầu cậu đã đội không biết bao nhiêu nón xanh rồi! Đó là đứa vừa hám giàu vừa ngu ngốc, cậu thật muốn làm vương đội nón xanh à?

– Liên quan đếch gì đến anh, tôi tình nguyện làm hiệp sĩ đổ vỏ không được à? Người đeo mặt nạ chó giận run người, – Với tướng mạo và thu nhập của tôi, nữ thần của tôi bằng lòng để tôi làm hiệp sĩ đổ vỏ là để mắt tới tôi rồi!

- …- Người đeo mặt nạ thỏ cứng họng không có lời nào để nói!

– Trước đây tôi còn có thể nhận cái mâm, bây giờ tôi ngay cả bóng cái đ ĩa cũng không nhìn thấy. – Người đeo mặt nạ chó giãy khỏi cái tay đang lôi kéo mình, xông lên, – Tôi không trêu chọc vào anh, vì sao anh lại đối xử với tôi như thế!

Hai người lại xông vào đánh đấm nhau, cuối cùng biến thành hai con chó chết, cả hai nằm bẹp dưới đất, thở hổn hển.

– Hết rồi, tất cả hết rồi. – Người đeo mặt nạ chó nhìn trần nhà, nước mắt lăn từ khóe mắt xuống.

– Đúng vậy, Nhân Sinh của hiệp sĩ đổ vỏ đã kết thúc. – Một bóng dáng cao lớn đi đến, cái bóng bao trùm lên người anh ta, – Bây giờ hai người sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Người đeo mặt nạ chó chuyển ánh mắt sang.

– Cậu cho rằng cô ấy trở về thì sẽ gặp chuyện gì? – Thạch Trung Đường thong thả ngồi xuống hỏi.

Người đeo mặt nạ chó:

- …

– Tất cả những gì cậu đã trải qua thì cô ấy cũng phải trải qua một lần. – Thạch Trung Đường nói, người đi đường từ sau lưng anh đi qua, anh làm như không thấy, – Không ai có thể nhìn thấy cô ấy, không ai có thể nghe thấy cô ấy. Vị hôn phu của cô ấy lúc đầu có thể sẽ buồn nhưng sẽ không kiên trì được cả một đời, anh ta sẽ có bạn gái mới, anh ta sẽ kết hôn, sinh con, dần dần không còn nhớ nhung cô ấy nữa, không còn nhớ đến cô ấy nữa, không còn cần cô ấy nữa…

Người đeo mặt nạ chó đột ngột ngồi phắt dậy lẩm bẩm:

– Tôi phải đi.

Lúc cô ấy không cần tôi, tôi có thể không ở bên cô ấy, nhưng lúc cô ấy cần tôi, tôi nhất định phải ở bên cô ấy.

Anh ta đi rất vội vã cho nên không nghe được câu nói sau cùng của Thạch Trung Đường.

– Cuối cùng cô ấy sẽ phát hiện…- Thạch Trung Đường cúi đầu thì thào, tóc mái rũ xuống che đi cảm xúc nơi đáy mắt anh, – Có thể làm bạn với người đeo mặt nạ chỉ có người đeo mặt nạ…

Dường như có điều gì đó đã lặng lẽ thay đổi.

Không một ai phát giác ra, chỉ có người đeo mặt nạ thỏ là cảm giác được, nhìn chằm chằm vào anh rất lâu.

– Mới vừa rồi rốt cuộc là thứ gì vậy nhỉ?

Thạch Trung Đường không hiểu ngẩn người, sau đó quay đầu lại nhìn.

– Tại sao chỉ có cô là nhìn thấy mà chúng tôi không nhìn thấy?

Những người đeo mặt nạ còn lại cũng đồng loạt quay đầu lại nhìn.

- Nhìn em, nhìn em, chị Ninh nhìn em này! – Trên quầy của trung tâm mua sắm, các dãy TV đều chiếu cùng một cảnh và mỗi cảnh là cùng một người.

—— Ninh Ninh.

– Anh hùng ư? – Cô cười khổ nói, – Tôi chưa từng nghĩ sẽ làm anh hùng, chỉ là vì…tôi cũng có một người mẹ đã vì tôi mà không màng tính mạng.

– Một tin tức xấu.

Thạch Trung Đường chậm rãi quay đầu lại.

Miêu nữ sĩ đã đến sau lưng anh từ khi nào, nói với anh, nói với tất cả mọi người:

– Em gái Ninh Ninh đi rạp chiếu phim, em ấy muốn làm người trông cửa.

Vào ban đêm, ở lối vào Rạp chiếu phim Nhân Sinh.

– Em không có vé nên không thể đi vào. – Ninh Ninh tháo kính râm xuống, nói, – Nhưng em biết các anh có thể nghe thấy em nói chuyện, xin hãy trả lời em một vấn đề – tiêu chuẩn lựa chọn người trông cửa là gì?

Vấn đề của người đeo mặt nạ ngày càng trở nên nghiêm trọng, cô vốn nghĩ nếu có thời gian có thể kéo dài cảnh quay trong tay, nhưng sau khi xảy ra chuyện ngày hôm nay thì cô đã thay đổi quyết định.

Nhất định phải có một người trông cửa mới.

Cô không phải là anh hùng gì cả, cô không có năng lực và cũng không có dũng khí đó, dù sao cô chỉ có một mình, cộng thêm Văn Vũ và Thạch Trung Đường thì cũng chỉ có ba người, kẻ địch lại rất đông. Tốt nhất là tìm một người trông cửa mới để làm một mẻ hốt bọn họ đi.

Đêm nay không có gió, hai ngọn đèn lồ||g rũ xuống trước cửa, mấy con thiêu thân bay quanh đèn lồ||g, vỗ vỗ cánh, ngoài âm thanh đó ra thì không có âm thanh nào khác, ngay lúc Ninh Ninh đang do dự có nên tiếp tục gõ cửa gọi người không thì có một giọng nói biếng nhác vang lên, như nam như nữ, như trẻ như già:

– Một vấn đề tương tự, nhưng tôi không muốn trả lời một hai ba bốn lần.

Ninh Ninh thở phào một hơi, cô cũng không phải đến để nhắc lại những luận điệu cũ rích mà là dùng câu hỏi này để kiểm tra xem nó có ở đó không, có thể giao lưu với rạp chiếu phim hay không.

– Yên tâm, em còn nhớ mà. Điều kiện thứ nhất là yêu cầu tự nguyện. – Cô nói, – Nếu là tự nguyện, ở chỗ em có một nhân tuyển, là Lý Bác Nguyệt.

Đây cũng là người duy nhất chính miệng nói với cô là muốn trở thành người trông cửa.

– Cậu ta có bị người ta hận không? – Giọng nói truyền đến từ sau cánh cửa.

Ninh Ninh ngẩn người một lúc mới do dự nói:

– Anh ấy là người đại diện rất giỏi, thủ đoạn cao minh, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, bình thường không kết thù với ai…Được rồi, bởi vì quá xuất sắc mà khó tránh khỏi bị đồng nghiệp rất hận.

– Vậy thì cậu ta phù hợp với điều kiện. – Rạp chiếu phim nói, – Dẫn cậu ta đến đi.

Ninh Ninh cầm điện thoại nhưng gọi mãi cũng không gọi đi được.

Lý Bác Nguyệt từng gạt cô và cũng từng giúp đỡ cô, hơn nữa mối quan hệ giữa cha mẹ của nhau có chút không rõ ràng, hai người họ suýt nữa thì đã là anh em ruột, anh ta biết một chút về Rạp chiếu phim Nhân Sinh, nhưng phần lớn là biết đến từ chỗ Bùi Huyền. Ninh Ninh đoán Bùi Huyền chỉ nói với anh ta về những lợi ích làm người trông cửa mà không nói về những bất lợi khi làm người trông cửa.

Nếu như cô cũng không nói, Lý Bác Nguyệt chắc chắn sẽ đồng ý làm.

Brừm, brừm…

Điện thoại đột nhiên rung lên và tên người gọi sáng lên – Lý Bác Nguyệt.

Đúng thật là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Ninh Ninh nhận điện thoại:

– Vâng em đây.

– Chuyện về Rạp chiếu phim Nhân Sinh không cần phải để cho nhiều người biết. – Giọng nói của Lý Bác Nguyệt không vui vẻ chút nào, – Mà em đã định vị tương lai làm ảnh hậu chứ không phải là mỹ thiếu nữ hàng yêu phục ma!

Ninh Ninh:

– Em…

– Chuyện này anh sẽ nghĩ cách đè x uống, bên em cũng cần chú ý một chút, nếu có phóng viên muốn phỏng vấn em thì em đừng có nói lung tung, cứ bảo họ đến gặp anh. – Lý Bác Nguyệt nói, – Được rồi, thế thôi nhé, anh cúp đây.

– Chờ chút…

– Còn chuyện gì nữa?

Ninh Ninh chần chờ một chút, ngay sau đó quyết định nói cho anh ta biết chân tướng, còn lựa chọn như thế nào thì đó là chuyện của chính anh ta:

– Em muốn nói với anh về chuyện người trông cửa.

– Ngay bây giờ à?

– Vâng ngay bây giờ.

– Em hãy nói rõ ràng trong vòng hai mươi từ.

Anh là giáo viên dạy tiếng Trung cho kỳ thi tuyển sinh cấp ba đấy à? Ninh Ninh hít sâu một hơi:

– Người trông cửa chính là làm bảo vệ cả đời, cả đời canh giữ ở cửa rạp chiếu phim, mà những người đeo mặt nạ khác đều có bộ phim thuộc về mình, có cơ hội thay đổi số phận của mình, nhưng người trông cửa thì không.

– Số lượng từ của em quá nhiều rồi đó. – Lý Bác Nguyệt nói, – Chỉ có thế thôi à?

Ninh Ninh:

– Anh…Anh không thấy khó xử ạ?

– Em chưa từng thấy Bùi Huyền trên giường bệnh trông như thế nào, khi còn trẻ thì là kiêu hùng một thế hệ, về sau già rồi chỉ có thể sống trong tã giấy, mấy lần bò đến cửa rạp chiếu phim nhưng vẫn không thể đi vào được, lúc chết chuyện hối hận nhất chính là bản thân đã từ bỏ cuộc sống vĩnh hằng mà trốn ra khỏi đó. – Lý Bác Nguyệt thở dài, – Anh cũng không muốn biến thành Bùi Huyền thứ hai, anh muốn giữ lại đường lui tốt đẹp cho mình.

Đường lui? Cô cảm nhận được một tia không rõ ràng trong lời nói của anh ta.

Quả nhiên, câu tiếp theo của Lý Bác Nguyệt chính là:

– Cho nên em đừng hỏi nữa, dự tính của anh là tạm thời sẽ không làm người trông cửa.

– Dự tính của anh là sau này già rồi thì mới đi làm người trông cửa ạ? – Ninh Ninh hỏi.

– Tất nhiên rồi. – Lý Bác Nguyệt cười, – Trên đời có biết bao món ngon và những điều thú vị, làm người trông cửa thì không hưởng thụ được, anh muốn hưởng thụ xong rồi thì mới đi vào đó.

Anh ta nói rằng mình không muốn làm Bùi Huyền thứ hai, nhưng trên thực tế họ rất giống nhau, đều có toan tính và mọi thứ đã được sắp xếp từ lâu.

Đáng tiếc ý trời khó trái, không ai đoán được một khắc sau sẽ phát sinh biến cố gì.

Vừa cúp điện thoại, sau lưng Ninh Ninh vang lên tiếng nói, như nam như nữ, như già như trẻ, hỏi:

– Em gái thật lòng muốn bắt hết những người đeo mặt nạ đang ở bên ngoài trở lại phải không?

– Vâng ạ.

– Em gái có bị người ta hận không?

Ninh Ninh quay đầu lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía cánh cửa trước mặt, trong lòng tự hỏi, trước kia anh ta cũng hỏi cô câu hỏi như vậy sao?

– Em chỉ là một diễn viên nhỏ…Bình thường công việc rất bận, không mấy giao lưu với ai cả, có ai hận em đâu? – Ninh Ninh càng nói càng chậm, cuối cùng cười khổ, – Chuyện này tất cả đã là quá khứ, bây giờ em đang liên tục đóng mấy bộ phim nổi tiếng, giành được nhiều vai diễn của một số tên tuổi lớn, hơn nữa còn đang đóng vai nữ chính trong bộ phim “Bóng Ma trong rạp hát” chế tác lớn…Có bao nhiêu người yêu thích em thì có bấy nhiêu người hận em.

Rạp chiếu phim cất tiếng cười.

Thanh âm của nó vốn đã cổ quái, cười lên càng cổ quái hơn, giống như đàn ông, phụ nữ và trẻ em cùng nhau cười, tiếng cười vang vọng khiến những con thiêu thân bay quanh đèn lồ||g giật mình bay đi mất.

– Vậy thì. – Nó cười lên, – Em gái cũng phù hợp với yêu cầu của tôi.

Ninh Ninh sửng sốt.

– Em gái có thể lựa chọn giao Lý Bác Nguyệt cho tôi, nhưng nếu như cậu ta không chịu tới…- Tiếng cười của nó mang theo tia bức thiết rất nhỏ khó thể nhận ra cùng với sự mê hoặc lộ rõ trên mặt, – Em gái cũng có thể giao bản thân cho tôi.

Ninh Ninh thấy lạnh buốt đến thấu xương.

Giống như một con thiêu thân lao vào mạng nhện, trong bóng tối không thể nhìn thấy con nhện, nhưng từng sợi tơ khẽ run lên, cảm giác thèm ăn tham lam truyền qua sợi tơ nhện.

– Ninh Ninh!

Ninh Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Thạch Trung Đường đang xông về phía mình, thở hổn hển, vô cùng nóng nảy, từ xa đã hô to với cô:

– Nhanh, mau lên xe đi.

Vừa vặn có một chiếc xe taxi đi ngang qua, Ninh Ninh gọi xe dừng lại, hai người một trước một sau lên xe, Ninh Ninh dùng khẩu hình miệng hỏi anh:

– Xảy ra chuyện gì rồi?

– Nhanh, rời khỏi nơi này trước đã. – Thạch Trung Đường thúc giục.

– Bác tài lái xe mau đi ạ. – Ninh Ninh nói với tài xế.

Xe chạy, nhưng còn chưa kịp rời khỏi đường thì vang lên một tiếng nổ lớn, khiến người trong xe giật mình kinh hãi, Ninh Ninh quay đầu nhìn, thấy trên kính chắn gió bên cạnh đầu xuất hiện những vết nứt như hoa, lan ra khắp nơi, ở giữa khảm một viên bi phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Tài xế liếc nhìn lại cũng sợ đến suýt tiểu cả ra quần, lập tức dừng xe lại xuống xe chửi lên:

– Thằng t1nh trùng lên não nào làm đây? Đồng chí cảnh sát giao thông, đồng chí cảnh sát giao thông, đồng chí đến xem một chút…

Ngoài cảnh sát giao thông còn có những người đi bộ và các phương tiện khác cũng tò mò dừng lại, con đường đột nhiên trở nên tắc nghẽn, Ninh Ninh vừa định xuống xe thì Thạch Trung Đường ngăn cô lại, nói:

– Em đừng xuống, bảo Văn Vũ tới đón em!

Ninh Ninh vừa gọi điện thoại cho Văn Vũ vừa hoảng sợ hỏi:

– Anh biết ai làm không?

– Là…- Thạch Trung Đường mới nói được một nửa thì đột nhiên đẩy Ninh Ninh xuống xe.

Rầm một tiếng, một chiếc tủ lạnh từ trên trời rơi xuống, nóc xe lõm vào bên trong.

Xung quanh gần chiếc xe có những tiếng hét to kinh hoàng, lái xe hai mắt đen kịt ngửa mặt lên gào to:

– Là thằng t1nh trùng lên não nào làm? Đừng hòng chạy, ông đây đánh gãy chân mày!

Chạy!!

Thạch Trung Đường kéo Ninh Ninh chạy đi.

– Chúng ta đáng tránh ai vậy? – Ninh Ninh bị anh kéo đi, cô vừa chạy vừa hỏi.

Không đợi Thạch Trung Đường trả lời, một chiếc Buick phóng nhanh dừng ở trước mặt hai người, Văn Vũ kéo cửa xe xuống:

– Lên đi.

Ninh Ninh vội vàng tiến vào trong xe, gần như là vừa đóng cửa xe thì ngay sau đó một viên bi bắn lên cửa xe.

Cô quay lại nhìn.

Một người đàn ông tay cầm súng cao su, một chiếc mặt nạ ngoan đồng đang cười.

Là người đeo mặt nạ.

Xe chạy đi, Ninh Ninh quay đầu trở lại, cả người khẽ run lên, nghến răng nói:

– Vì sao họ muốn giết em thế?

Chiếc Buick đi ngang qua một trạm xe buýt, trên trạm xe buýt có mấy người đang đợi, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc điện thoại di động, thật trùng hợp, mỗi chiếc điện thoại di động đều đang phát cùng một đoạn video, trong đó video chính là cùng một người.

– Anh hùng? – Ninh Ninh ở trong video cười khổ nói, – Tôi chưa bao giờ muốn làm anh hùng, chẳng qua là…tôi cũng có một người mẹ đã vì tôi mà từ bỏ tính mạng.

– Bởi vì người đeo mặt nạ không cần vị “anh hùng” là em. – Ở trong xe, Thạch Trung Đường thở dài, chậm rãi quay sang nhìn Ninh Ninh, – Càng không cần người trông cửa.

Ninh Ninh nhìn anh, không nói gì.

– Ninh Ninh, em phải chuẩn bị sẵn sàng. – Ánh mắt Thạch Trung Đường trở nên nghiêm túc, trịnh trọng, từng câu từng chữ nói, – Từ giờ trở đi, tất cả người đeo mặt nạ cũng sẽ tìm đến em. Ngoài anh ra…tất cả người đeo mặt nạ đều là kẻ địch của em.

Hết chương 169