Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 54



– Con là…

Giọng nói của ông càng ngày càng xa…

Bóng dáng của ông càng ngày càng xa…

Thế giới thu hẹp và tối dần từ hai bên đến giữa, như thể tấm màn trên sân khấu rơi xuống, một buổi lễ bế mạc yên tĩnh.

Ninh Ninh mở mắt ra.

Cô đang ngồi trong khán phòng của rạp chiếu phim, trước mặt, trên màn hình trắng tinh, nhạc đầu phim vừa hết, “Người trong bức họa” bắt đầu chiếu.

Thạch Trung Đường đứng ở hành lang gỗ, anh nhìn theo Ninh Ninh cùng Văn Vũ rời đi, sau đó cúi xuống mở bức họa mà Văn Vũ để lại ra.

Ninh Ninh trên bức họa còn chưa thành hình, tử đằng cùng với cây cột bên cạnh cũng mới đang có hình dáng, sau cây cột vươn ra một chiếc mặt nạ như ẩn như hiện.

Anh quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, đằng sau cây cột nơi hành lang gấp khúc, một mặt nạ cười thò ra, cười nói với anh:

– Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.

Nói xong, anh ta lấy ra một tấm vé xem phim, trên vé là một cái dấu, trên dấu là một tượng bán thân một người.

– Anh giúp tôi cứu một người. – Người mang mặt nạ cười nói với anh, – Tôi nói cho anh biết bí mật của cô ấy – bí mật mà cô ấy không chịu tiếp nhận anh.

Xem đến đây, Ninh Ninh trong khán phòng lẩm bẩm:

– Đừng làm việc ngốc nghếch.

Trên màn hình, Thạch Trung Đường đưa tay ra nhận lấy tấm vé xem phim kia.

Cô thấy anh đi vào rạp chiếu phim, thấy tấm áp phích trên cửa dần dần xảy ra biến hóa, bộ phim từ “Trò lừa bịp” biến thành “Tránh được một kiếp”, mà anh thất tha thất thểu ra khỏi rạp chiếu phim, bỗng nhiên quỳ rạp dưới đất, nôn khan không ngừng.

Tấm vé xem phim đầu tiên, anh đã thay đổi số mệnh của kẻ lừa đảo Chu Ái Quốc.

Cũng cho anh biết bí mật của Ninh Ninh.

– Hãy nói cho anh. – Anh nằm trên giường, kéo tay cô gái ngồi bên mình, cười cô đơn, – Đối với em, cuộc đời của anh chỉ là một bộ phim dài hai tiếng thôi phải không?

Ninh Ninh đưa tay lau nước mắt, đột nhiên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi đến người mang mặt nạ cách cô gần nhất.

Giống như lần trước, không đợi bộ phim kết thúc, họ cũng đã từ những chỗ khác nhau chạy đến, như thể cô là một khối thịt Đường Tăng, tới chậm chút thôi là miếng canh cũng chẳng còn chút nào.

Bộ phim vẫn chiếu sau lưng cô, cô từng bước từng bước đi qua từng người đeo mặt nạ.

– Đúng rồi, em tên là gì?

Không phải anh, cô đi qua trước mặt một người mang mặt nạ thư sinh.

– Nói cho em đi.

Không phải anh, cô đi qua trước mặt người mang mặt nạ khóc.

– Đối với anh có ý nghĩa. Ở dị quốc tha hương, không, ở một thời không khác, có một người gọi tên của em, tên thật sự của em…Em không thích ư?

Cũng không phải anh, cô đi qua trước mặt một người mang mặt nạ nông dân già.

Màn hình phía sau, người mang mặt nạ cười lại lần nữa xuất hiện.

– Tiếp tục làm một cuộc giao dịch nữa đi.

Anh ta lấy ra một tấm vé khác.

– Giúp tôi cứu một người nữa, tôi sẽ dạy anh cách giữ cô ấy lại.

Thạch Trung Đường cúi nhìn, lại là một tấm vé có dấu bán thân một người đàn ông, lần này anh không hề đưa tay ra nhận.

– Anh còn do dự cái gì? – Người mang mặt nạ cười hỏi.

Thạch Trung Đường:

– Một người nhiều nhất chỉ có thể thay đổi số mệnh của hai nhân vật chính thôi có đúng không?

Người mang mặt nạ cười:

– Đúng vậy.

Thạch Trung Đường:

– Đổi một người, sức khỏe tôi sẽ xấu đi một chút. Tôi nghĩ rồi, thay đổi hai người, có phải tôi sẽ trở nên già ngốc hói đầu bụng bia không.

Người mang mặt nạ cười:

– Haa, nào có đáng sợ như vậy.

Thạch Trung Đường:

– Vậy sao không tự anh đi?

- …Tôi không đi được.

Người mang mặt nạ cười thẳng thắn với anh.

– Nói thật, tôi là người trông cửa của Rạp chiếu phim, một khi đã đảm nhiệm cương vị này thì cả đời không được nghỉ việc, người bình thường sao chịu nổi đúng không? Cho nên tôi chạy trốn, hiện tại người trông cửa dự khuyết đang đi khắp nơi đuổi giết tôi, tôi cũng không dám trở về, ông ta sẽ xé mặt nạ tôi xuống mất.

Thạch Trung Đường:

- …Nghe có vẻ kh ủng bố nhỉ. Các anh là tổ chức xã hội đen ngầm hắc đạo gì đó à?

– Ha ha ha.- Người mang mặt nạ cười như bị anh chọc cười, anh ta bật cười một trận, sau đó hỏi, – Vậy rốt cuộc anh có đi không?

Thạch Trung Đường trầm mặc rất lâu.

– Vì sao lại không đi chứ? – Cuối cùng, anh nở nụ cười.

Ngay khoảnh khắc anh đưa tay nhận tấm vé xem phim, bộ phim đã đọc ra tiếng lòng của anh ra.

“Nếu nói ngăn cách giữa công chúa Linh Sơn cùng với Lý lang chính là sống chết, vậy thì ngăn cách giữa mình cùng với em ấy, là thời gian…”

Là sống chết khó vượt qua, hay là thời gian khó vượt qua hơn?

Ninh Ninh dừng ở trước mặt một người.

Người này vóc dáng rất cao, mặc trang phục kiếm khách cổ đại, anh ở lẫn trong biển người, cô vất vả lắm mới tìm được anh, sau đó chậm rãi vươn tay, muốn vạch mặt nạ ngọc thạch trên mặt anh xuống.

Nhưng cô không gỡ được.

– Tại sao lại như vậy? – Ninh Ninh không chịu từ bỏ.

– Không sao đâu.

Giọng nói của Thạch Trung Đường phát ra sau tấm mặt nạ, anh nắm lấy tay cô, cười nói với cô,

– Chúng ta gặp lại nhau, thế là đủ rồi.

Thế này là đủ rồi ư? Biến thành một người mang mặt nạ, vĩnh viễn ở lại Rạp chiếu phim không được phép ra ngoài, ở trong lòng mọi người, ở trong lòng bạn bè người thân của anh, anh đã chết, hơn nữa là tự sát chết.

Ninh Ninh đờ đẫn nhìn anh rất lâu, đột nhiên đưa tay ra:

– Vé.

Thạch Trung Đường:

– Gì cơ?

Ninh Ninh cố kìm nén cổ họng nghẹn ngào:

– Đưa vé của anh cho em.

Thạch Trung Đường cũng nhìn cô hồi lâu, sau đó nở nụ cười:

– Không cho.

– Đưa cho em.

– Không cho!

– Cho em đi!

Thạch Trung Đường bỗng nhiên đè bả vai Ninh Ninh, kéo cô đến hướng ngược lại, quay mặt cô ra màn hình, anh thì giống như bạn trai đưa bạn gái đi xem phim, từ phía sau vòng tay ôm lấy cô, thân mật nói:

– Xem đi.

Trên màn hình, Thạch Trung Đường lần thứ hai tiến vào rạp chiếu phim.

Tấm vé thứ hai.

Lần thứ hai thay đổi số mệnh của nhân vật chính.

Lúc đi ra anh ngã quỵ trên mặt đất, không chút hình tượng mà co giật, giống như bị động kinh, một cô gái đi ngang qua lập tức đi vòng qua anh, cực kỳ trùng hợp, đó chính là fan nữ mà hôm đó tại bữa tiệc đóng máy đã xông vào nói yêu anh, căn bản không cần chờ đến năm nào đó anh già đi đầu trọc đi, hiện tại cô ấy không nhận ra anh, cũng không dám tới gần anh.

– Ôi, vì sao lại là cảnh xấu xí này. – Thạch Trung Đường vội đưa tay che hai mắt Ninh Ninh lại, – Đừng xem nữa, đừng xem, chờ cảnh tiếp theo đi.

– Đưa vé cho em đi.

Nước mắt Ninh Ninh ướt đẫm ngón tay anh,

– Em muốn thay đổi số mệnh của anh.

- …Không cần đâu. – Thạch Trung Đường đặt cằm l3n đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói, – Hiện tại anh sống rất tốt.

Ninh Ninh:

– Anh gạt em! Biến thành người mang mặt nạ có gì tốt!

– Anh không gạt em.

Thạch Trung Đường nhìn màn hình đằng trước, nhìn mình được cô hôn, nói:

– Sau khi biến thành người mang mặt nạ, phim của anh vẫn luôn chiếu, hơn nữa, bởi vì anh bị lừa tiến vào đây, cho nên Rạp chiếu phim cho anh chút đặc quyền, anh có thể ngồi ở khán phòng để xem, cũng có thể giống người mang mặt nạ khác đi vào trong bộ phim.

- …Nhưng mà anh vẫn thích đóng phim hơn.

Giọng nói của anh dần dần trở nên dịu dàng, giống như tiếng nhạc chậm rãi phát ra từ phím đàn piano.

– Có thể nhìn thấy bố và em trai, có thể đóng phim, có thể gặp được em, có thể lại lần nữa yêu em. Ngẫm lại anh thật là có hời, người khác chỉ có một lần một mối tình đầu, còn anh đã có mười hai lần mối tình đầu rồi…

– Đưa vé cho em không phải là tốt hay sao! –Ninh Ninh vẫn mãi không quên được chuyện này, – Em sẽ cho anh ra ngoài, anh có thể gặp bố và em trai anh, có thể tiếp tục đóng phim, có thể…có thể gặp được em…

– Nói như vậy, hiện tại anh đã là cụ ông sắp hong gió rồi.

Thạch Trung Đường nhẹ nhàng nói,

– Anh như vậy, làm sao có thể biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời được nữa, cho nên như này là tốt nhất…

Như này là tốt nhất ư? Sống trong quá khứ mãi mãi, lặp đi lặp lại cuộc sống quá khứ mãi mãi ư?

- ..Anh không thấy đau khổ hay sao? – Ninh Ninh xoay người lại.

– Không đau khổ.

Mặt nạ che đi biểu cảm của anh, nhưng mà dù không che giấu, diễn viên thiên tài này cũng sẽ giả bộ vui vẻ, anh sợ cô không tin, lặp đi lặp lại một câu:

– Không đau khổ chút nào.

Vừa nói, vừa ôm chặt cô.

Ninh Ninh cũng đưa tay ôm chặt lấy anh.

Trên màn hình hai người ôm nhau, ngoài màn hình họ cũng ôm nhau, giống như phản chiếu trong nước, phản chiếu trong gương…Mọi thứ chẳng qua chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương.

Thời gian đóng băng tình yêu này vĩnh viễn ở hình ảnh này.

Đây là một mối tình đầu vừa mới nở hoa nhưng không cách nào kết trái.

Cộp cộp cộp, tiếng bước chân thong thả từ xa đến gần, hai người theo tiếng bước chân nhìn lại, là người trông cửa tới.

Ông lạnh lùng nhìn Thạch Trung Đường, những ngón tay buông thõng bên hông kêu răng rắc, ý uy hiếp bộc lộ ra ngoài, như là bất cứ lúc nào cũng có thể xé mặt nạ của anh xuống một lần nữa.

– Ồ, ba vợ!

Thạch Trung Đường gọi ông.

Phụt! Trên đỉnh đầu người trông cửa bốc lên một luồng khói, mặt nạ không điểm tự bùng cháy.

– Con không làm trái với quy tắc, ba vợ không thể thiêu đốt con được nha. – Thạch Trung Đường vừa cười vừa đẩy Ninh Ninh từ sau lưng mình ra, – Đi đi em.

Ninh Ninh lảo đảo, ngã vào trong ngực người trông cửa.

Người trông cửa giống như gà mái mẹ bảo vệ gà con, chỉ thiếu bước ngậm lấy người chạy ra ngoài, nửa kéo nửa túm Ninh Ninh ra ngoài cửa, ông tức muốn hộc máu, dọc đường đi liên tục lải nhải dạy dỗ cô.

– Đã bảo con bao nhiêu lần rồi, đừng có mà tự ý tiếp cận người đàn ông này, nó là hoa hoa công tử! Trong miệng chẳng có câu nào thật lòng cả, tất cả đều là phù hoa, phù hoa!

– Con cũng không cần phải áy náy với nó làm gì, nếu nó đã bị tên lừa đảo Bùi Huyền kia theo dõi, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị lừa đi vào Rạp chiếu phim, có con hay không đều giống nhau cả.

– Thế mà dám gọi ông đây là ba vợ, ông đây phải thiêu chết nó, thiêu chết nó…

– Ba ơi. – Ninh Ninh khẽ khàng gọi lên.

Người trông cửa đang phẫn nộ phừng phừng chợt im bặt, mặt nạ vốn đang phun lửa cũng biến trở về hình dạng như ban đầu.

Đó là một mặt nạ trắng như tuyết.

Không thể bằng mặt nạ ngọc thạch của Thạch Trung Đường, đó là một mặt nạ chất lượng thấp chỉ có giá năm tiền đồng.

Ninh Ninh nhìn tấm mặt nạ này, cô làm sao mà quên được chứ? Khúc lão đại đã từng mua một chiếc mặt nạ tương tự ở quầy bán mặt nạ, đeo lên mặt, cười với cô.

– Được rồi, giờ ba con ta giống nhau rồi.

– Ba là Khúc lão đại đúng không? – Ninh Ninh nhìn ông nói, – Ba là ba đúng không ạ?

– Ta!

Người trông cửa vô cùng kích động, một chữ “ta” vừa thốt ra, cả người run rẩy rất lâu, khó khăn nói,

– Ta…không phải.

– Ba phải! – Ninh Ninh khóc lên, – Ba đừng gạt con, ba chính là ba.

Người trông cửa bắt đầu luống cuống lên, dùng tay áo không ngừng lau nước mắt cho cô, vừa lau vừa run rẩy nói:

– Khúc lão đại có gì tốt đâu? Ông ta già như thế, xấu xa như thế, làm nhiều chuyện sai như thế…

– Nhưng mà ông ấy giờ đang lau nước mắt cho con.

Ninh Ninh bỗng nhiên túm lấy tay áo của ông, đôi mắt đỏ hồng nhìn ông,

– Hơn nữa ba không xấu, ba không làm nhiều chuyện sai….Ba ơi, ba đưa vé cho con đi.

Người trông cửa…cũng chính là Khúc lão đại cả người cứng đờ, như là bừng tỉnh lại trong giấc mộng đẹp, hiện thực tàn nhẫn như vậy, làm cho ông cả người lạnh lẽo.

– Ba không có vé. – Ông trầm thấp nói.

– Không, ba gạt con.

Ninh Ninh nhìn ông chăm chú, nhưng lại thất vọng khổ sở phát hiện, không giống như vừa rồi, dáng vẻ của ông không hề giống đang gạt người ta.

– …Tất cả mọi người đều có vé, chỉ có người trông cửa là không có. Ai cũng đều có thể cứu, chỉ có người trông cửa là không thể.

Khúc lão đại lạnh lùng nói,

– Hơn nữa, ba cũng không cần con cứu, ba phải ở chỗ này, ba muốn báo thù!

Hết chương 54