Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 57



– Ba phút…- Trần Song Hạc cúi xuống lẩm bẩm.

– Anh Trần, anh nói gì ạ? – Tiểu thịt tươi đứng bên cạnh tò mò nhìn anh ta.

– Không, không có gì.

Trần Song Hạc ngẩng lên, cười tươi tắn như tắm mình trong gió xuân.

Chắc chắn là vừa rồi mình hoa mắt rồi, anh Trần chính là một quý ông được công nhận trong làng giải trí, trên mặt anh ấy làm sao có biểu cảm đáng sợ như vậy được cơ chứ? Tiểu thịt tươi mách tội ngay:

– Anh Trần ơi, sắp tới em thảm rồi.

Hai người có chút giao tình, Trần Song Hạc quan tâm hỏi:

– Làm sao vậy?

– Ninh Ninh kia kìa, nữ vương phim nát đó anh.

Tiểu thịt tươi thì thầm oán giận.

– Cứ lấy cảnh kế tiếp để nói, Dương Nguyệt lúc quay NG hơn hai mươi lần, em quỳ dưới đất suýt nữa thì ngủ quên rồi, giờ đổi cô ta, chẳng phải em sẽ phải ngủ trên đất cả một ngày à…Ớ?

Lại xuất hiện rồi! Biểu cảm như ác quỷ này lại xuất hiện rồi!

– Sẽ không thế đâu chứ?

Biểu cảm giống như ác quỷ lướt qua giây lát trên mặt Trần Song Hạc, anh ta cười vẫn ôn hòa như vậy:

– Cô ấy không kém cỏi như em nói đâu.

Tiểu thịt tươi đã quên mất Ninh Ninh rồi, cậu ta ngơ ngác nhìn Trần Song Hạc, vừa rồi mình lại hoa mắt nữa à? Hay là mình nên đi khám khoa mắt nhỉ?

– Được rồi, cũng đến giờ rồi đấy, chúng ta qua đó đi.

Trần Song Hạc vỗ vai cậu ta, thuận tiện ghé lại gần, nhẹ nhàng nói bên tai cậu:

– Đúng rồi, cô ấy là một nữ diễn viên rất giỏi đó.

– Hả? – Tiểu thịt tươi ngây người.

– Anh cũng không dám khinh thường cô ấy đâu. – Trần Song Hạc cười với cậu ta, – Em cũng là người dựa vào mặt để kiếm cơm ăn, dựa vào đâu lại khinh thường cô ấy chứ?

Ngơ ngác nhìn Trần Song Hạc đi rồi, có người vỗ vai tiểu thịt tươi, hỏi cậu ta:

– Anh Trần vừa nói gì với cậu thế? Có phải chỉ điểm diễn xuất cho cậu không?

Tiểu thịt tươi:

– Anh ấy nói, Ninh Ninh là một nữ diễn viên rất giỏi, anh ấy cũng không dám khinh thường cô ấy, người dựa vào mặt kiếm cơm ăn như em càng đừng có ý nghĩ đấy.

Đối phương:

- …Cậu còn trẻ, sao lại mắc bệnh tai nghễnh ngãng vậy!

Không một ai tin tưởng Trần Song Hạc sẽ nói như vậy, cũng như không một ai tin tưởng Ninh Ninh có năng lực diễn xuất.

Thậm chí có người có ngầm đánh cược với nhau, cảnh diễn tiếp theo đây, rốt cuộc Ninh Ninh sẽ NG bao nhiêu lần?

– Dương Nguyệt NG hơn hai mươi lần, thoại của cô ta, hai trăm?

Đây chỉ là một câu vui đùa, nhưng cũng là tiếng lòng của mọi người.

“Đại Đế quốc”, một trận tranh bá vương triều, tranh chấp giữa hai huynh đệ bắt đầu từ khi nào? Bắt đầu từ đâu?

Cùng với một tiếng công chúa giá lâm, một mỹ nhân cao quý ung dung từ sau cửa đi ra, các ngoại thần, thị vệ, cung nữ, thái giám đều cúi đầu.

Mà nam chính thân là đại tướng quân, cùng với nam hai thân là danh thần, cả hai cũng cúi đầu giữa mọi người.

Nếu họ không ngẩng đầu thì cũng thôi, nếu lúc họ ngẩng đầu, công chúa Thanh Loan không quay đầu cười với họ cũng thôi đi.

Lúc bạc đầu hồi tưởng lại, mới phát hiện, thì ra tất cả đều khởi nguồn từ nụ cười kia.

Nụ cười này, cũng là cảnh diễn mở đầu của toàn bộ bộ phim Đại Đế quốc, ở thời đại nóng nảy này, rất nhiều khán giả xem phim là xem mở đầu, rất nhiều độc giả đọc sách chỉ đọc mở đầu, nếu mở đầu không hay, họ sẽ bỏ phim bỏ sách, sẽ không có ai quan tâm phần sau sẽ thế nào, cho nên mặc kệ về sau quay phim thành dạng gì, mở đầu cần phải thiết lập lộng lẫy xa hoa thu hút khán giả.

Điều này cũng dẫn đến việc lúc trước Dương Nguyệt diễn, “cười quá giả”, “cười quá lố”, “cười quá ngốc”…Cô ấy ước chừng bị đạo diễn mắng cả một ngày, cả khuôn mặt cười đến cứng đơ cứng ngắc, mới miễn cưỡng cho qua.

Ninh Ninh thì sao đây? Cô sẽ cống hiến cho mọi người một nụ cười như nào, hay là tạo nên trò cười như nào? Mọi người đều rửa mắt mong chờ – đặc biệt là tiểu thịt tươi đóng vai nam hai, cậu ta là người rửa mắt mong chờ nhất!

– Action!

Trong triều đình một mảnh yên tĩnh.

Yên tĩnh không phải bởi vì trên đại sảnh không có người, mà ngược lại, văn võ bá quan đứng thành từng hàng, nhưng không một ai giao lưu bằng ngôn ngữ gì, chỉ đưa ánh mắt cho nhau.

– Ô ô…

Dường như là không chịu nổi không khí áp lực này, hoàng đế 6 tuổi trên ngự tòa méo miệng, òa lên khóc, vừa khóc, vừa bò xuống ngự tòa, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy ra ngoài cửa, miệng thì nức nở:

– Ta muốn cô cô, ta muốn cô cô!

Đám cung nữ thái giám vội vã đuổi theo cậu bé, giống như gà mái mẹ đuổi theo gà con, triều đình nghiêm túc bị bọn họ gây nhốn nháo một trận như thế, không khác gì chợ bán thức ăn.

Lão thần thở dài lắc đầu, tân thần khe khẽ thì thầm, còn có mấy kẻ dã tâm bừng bừng ánh mắt sáng rực, cũng không biết trong lòng đang bày kế hoạch gì, trước màn hình, từng đôi mắt chứa đầy thâm ý luân phiên xuất hiện.

Đầu tiên máy quay dừng hình ảnh trên đôi mắt của nam hai, tiểu thịt tươi hôm nay phát huy cũng không tệ lắm, mày nhíu chặt, lo lắng sốt ruột.

Nhưng không có đối lập thì không có thương tổn.

Khi máy quay chuyển qua đôi mắt Trần Song Hạc, mới phát hiện sự sinh động của tiểu thịt tươi chỉ có lông mày, ánh mắt của cậu ta là chết lặng. Mà Trần Song Hạc yên lặng nhìn tiểu hoàng đế, ánh mắt của anh ta cũng có quan tâm, nhưng loại quan tâm này chỉ là hời hợt, khi tiểu hoàng đế khóc lóc gọi cô cô, sự quan tâm này có chút thay đổi nhỏ, từ quan tâm biến thành khinh thường, lại dần dần biên thành một cái gì đó nguy hiểm hơn.

– Thấy không? Đây chính là diễn xuất bằng mắt đấy.

Có người thì thầm thảo luận,

– Tôi không xem cảnh trước, nhưng mà chỉ cần nhìn sự biến hóa từ ánh mắt của anh ấy là có thể nhìn ra được trong mắt anh ấy hoàng đế này chỉ là phế vật, phế đến mức tất cả thần tử đều muốn rục rịch.

– Im miệng!

Đạo diễn hô một lần thẻ, hét lên với người đang thì thào gây ồn.

– Muốn nói gì ra ngoài nói. Đừng có ở đây làm ồn ảnh hưởng mọi người.

Cảnh quay lại này, vẻ mặt Trần Song Hạc bình tĩnh, trong lòng tiểu thịt tươi lại cực kỳ không bình tĩnh, cậu ta thậm chí cảm thấy run rẩy, phải biết rằng “Đại Đế quốc” thực ra là một bộ phim song nam chủ, nhưng hiện tại bộ phim mới bắt đầu quay, mọi người đã bị Trần Song Hạc thu hút hết rồi…

– Công chúa Thanh Loan giá lâm!

Theo tiếng hô the thé của thái giám, cậu ta vội vàng thu lại sự không cam lòng của mình, cùng với nhóm văn thần võ tướng đồng loạt cúi đầu nghênh nói:

– Tham kiến Thanh Loan công chúa.

Hương thơm tập kích.

Hai thị nữ bạch y cầm lư hương bước vào cửa điện, để mặt mộc, không trang điểm, lư hương trong tay lượn lờ khói bay, giống như thiên nữ trên bức họa của Phật gia, lấy hương khí hầu Phật.

Hai nàng đi tới, dùng lư hương thanh tịnh để giải tỏa không khí vẩn đục trước mặt.

Lúc sau, một cô gái bạch y hoa quý ung dung mới chậm rãi bước qua bậu cửa.

– Cô cô!

Tiểu hoàng đế đang nước mắt giàn giụa bỗng nhiên hai mắt sáng rỡ, tránh khỏi tay thái giám, bước lên ôm lấy chân nàng, khóc lên.

– Không được khóc.

Cô gái bạch y khẽ khàng quở mắng, giọng nói bình thản, bên trong lại lộ ra sự uy nghiêm không thể cự tuyệt.

Tiểu hoàng đế nấc nghẹn hai cái, ấm ức lau nước mắt, cô mới bằng lòng cầm lấy tay cậu bé, dẫn cậu bé đi về hướng ngự tòa.

Đi qua nguyên lão tam triều, đi qua tướng già biên cương, lại không biết làm sao, cố tình dừng ở trước mặt tiểu thần tử tên tuổi không rõ này.

– Ngẩng đầu lên.

Tiểu thịt tươi nghe thấy cô lạnh nhạt cất tiếng.

Cậu ngây ra một lúc, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.

Đây là Ninh Ninh, hay là người khác vậy? Người này đang từ trên cao nhìn cậu – đúng vậy, từ trên cao nhìn xuống cậu, cậu chỉ có thể hình dung ra một từ như vậy. Rõ ràng là vóc dáng cậu khá cao, nhưng ánh mắt cô nhìn cậu thì lại khiến cậu thấy mình thấp bé chẳng kém gì.

Điểm cao hơn một đoạn kia là gì? Huyết thống? Địa vị? Quyền thế?

Cô nhìn cậu ta một hồi, chậm rãi nở nụ cười với cậu ta.

Dường như là nhìn cậu ta với con mắt khác, lại dường như chỉ là nhất thời hứng khởi, hứng thú với thế lực sau lưng cậu ta, lại như là chỉ hứng thú với con người cậu ta.

Nụ cười này thoáng qua rồi biến mất, cô thu lại biểu cảm như ban đầu, tiếp tục bước về phía ngự tòa, để lại tiểu thịt tương trợn mắt há mồm phía sau, cùng với một đám triều thần nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau. Cô đang cười cái gì? Cô ám chỉ cái gì? Cô muốn làm gì? Nụ cười này tràn ngập bí mật, mỗi người đều tự giải ra những đáp án bất đồng.

Tiểu thịt tươi lại ngây người một hồi, bỗng nhiên như sực tỉnh, la lên:

– Không đúng nha!

Người bên cạnh bị cậu ta làm cho giật mình, cậu ta bước đến chỗ đạo diễn, thuận tay lấy kịch bản ở chỗ trợ lý của mình, chỉ vào đoạn trên đó nói với đạo diễn:

– Đoạn này không phải diễn như vậy, cô ấy căn bản không có câu thoại kia.

Ninh Ninh nghe vậy cũng sửng sốt.

– Câu thoại nào cơ?

Cô đi tới xem, mày nhăn lại, lấy ra kịch bản của mình để đối chiếu, cuối cùng kinh ngạc phát hiện – kịch bản của hai người là khác nhau, trong kịch bản của cậu ta không có câu thoại “Ngẩng đầu lên” này.

Chuyện quái gì vậy? Cô lại mượn kịch bản của người khác để xem, phát hiện kịch bản của họ cũng không có, chỉ có kịch bản của cô mới có câu thoại kia.

Ninh Ninh sắc mặt khó coi, sắc mặt những người khác cũng rất kỳ lạ, bề ngoài thoạt nhìn như là Ninh Ninh đã lấy sai kịch bản, nhưng càng giống như có người cố ý đưa cho cô kịch bản sai hơn.

– Câu thoại thêm vào này càng tốt hơn.

Giọng một người đàn ông cất lên phá vỡ sự yên lặng.

Ninh Ninh cùng mọi người nhìn theo hướng tiếng nói, thấy là Trần Song Hạc lật kịch bản trong tay nói:

– Nhân vật thiết lập của tôi là kiêu hùng trăm phương ngàn kế, nhân vật thiết lập của nam hai là quân sư trung thành và tận tâm, thiết lập nhân vật của hai chúng tôi không phải là tuổi trẻ khinh cuồng ham sắc coi trời bằng vung, sẽ ở đại điện rình coi tướng mạo công chúa, muốn hai chúng tôi phải ngẩng lên nhìn cô ấy…

Anh đưa mắt nhìn mọi người:

– Cần thiết phải là cô ấy chủ động nói “ngẩng đầu lên”.

Tiểu thịt tươi đang muốn cãi lại thì nghe thấy đạo diễn nói:

– Đúng là như vậy.

Ông nhìn mọi người, đặc biệt là nhìn tiểu thịt tươi đang cứng họng, giải thích:

– Kịch bản trong tay Ninh Ninh là kịch bản cũ chưa được sửa đổi, là “Đại Đế quốc” bản gốc.

Tiểu thịt tươi ngẩn người:

– Vậy bản hiện tại của bọn cháu là?

- ….Phiên bản hạ thấp khó khăn.

Đạo diễn ngậm một điếu thuốc, nghĩ bụng: Hạ thấp khó khăn cho Dương Nguyệt.

Người của đoàn phim không biết, Dương Nguyệt là nữ hai mà nhà đầu từ đã chọn sẵn.

Cô ta đã lấy được kịch bản trước tất cả mọi người, cũng đã tới thử vai trước mặt ông.

Nụ cười NG hai mươi lần, câu thoại này NG năm mươi lần.

Cuối cùng Dương Nguyệt sắp phát điên lên, khóc lóc:

– Câu thoại này không quan trọng, xóa đi được không?

Cô ta là nữ hai cho nhà đầu tư chỉ định, hết cách thôi, cuối cùng chỉ có thể sửa kịch bản.

Không ngờ rằng người được chỉ định lại bị nhảy dù hàng không đánh bại, cuối cùng lại đổi cho ông một diễn viên danh tiếng càng nát hơn, vốn dĩ ông đã chuẩn bị tinh thần sửa kịch bản lần nữa, hạ thấp khó khăn xuống tiếp, nhưng hiện tại xem ra không cần phải làm vậy nữa rồi.

– Mọi người thích diễn phiên bản nào? – Đạo diễn hỏi, – Hạ thấp khó khăn hay là nâng cao khó khăn?

Trần Song Hạc:

– Nâng cao khó khăn.

Ninh Ninh:

– Nâng cao khó khăn.

Tiểu thịt tươi chỉ hận mình chậm một bước, lúc này cậu ta sao mà không biết xấu hổ nói hạ thấp khó khăn được:

– …Nâng cao khó khăn ạ.

Nữ chính tới muộn tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn theo đa số:

– Nâng cao khó khăn.

Một hình thức địa ngục với yêu cầu siêu cao của “Đại Đế quốc” bắt đầu rồi.

Hết chương 57