Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 217: Người nghèo chí ngắn



Hạ Mạt liếc cô một cái: "Nếu như tôi bị dở hơi thì cô cũng dở hơi không nhẹ. Chính cô không có nhà sao, chẳng phải vẫn mướn phòng ở đó thôi. Huống hồ, cô Đỗ đây chắc cũng không thiếu nhà. Các cô có nhà rồi mà vẫn có thể thuê phòng thì vì sao tôi lại không thể chứ?"

"..." Trương Tiểu Lệ nghẹn lời, nín một hồi lâu mới giải thích: "Chúng tôi không giống cô, chúng tôi đều có nguyên nhân bất đắc dĩ. Cô đang yên đang lành nổi điên làm gì chứ?"

"À, đó quả thật là không giống nhau, tôi không có nguyên nhân bất đắc dĩ nào cả. Chỉ là đột nhiên muốn thuê phòng ở, ở chỗ kia phát chán rồi, đổi một nơi mới mẻ không được sao?" Hạ Mạt nói năng hùng hồn.

"Cô đúng là nhiều tiền không có chỗ đốt." Trương Tiểu Lệ tức chết rồi, Hạ Mạt này rõ ràng là cố ý đến chọc giận mình. Nếu như sau này ngày nào cô ta cũng ở dưới một mái hiên với mình thì chẳng phải mình sẽ giảm thọ mất mấy năm ư.

Hạ Mạt mỉm cười: "Đúng vậy, giờ cô mới biết tôi nhiều tiền không chỗ đốt sao?"

"Cô!" Trương Tiểu Lệ chán nản, cả giận nói: "Dù sao thì tôi cũng không đồng ý để cô ở nơi này, Mỹ Gia cũng sẽ không đồng ý. Đúng không Mỹ Gia?"

Lê Mỹ Gia không quen Hạ Mạt, cũng không biết Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt có thù gì, nhưng thoạt nhìn hình như là như nước với lửa. Dù sao cô và Trương Tiểu Lệ cũng có tình bạn cùng nhà, từ điểm này mà nói, cô vẫn thiên vị Trương Tiểu Lệ hơn. Có điều nhà là của Hoàng Tử Hiên, có cho thuê hay không chẳng phải là ở một câu nói của anh sao? Cho nên mình có đồng ý hay không thật ra không có ý nghĩa lắm.

"Nhà là của Hoàng Tử Hiên, cô không làm chủ được, tôi cũng không làm chủ được." Lê Mỹ Gia tỏ ý bảo Trương Tiểu Lệ đừng kích động như vậy.

"Nhưng mà chúng ta ở đây thì chúng ta cũng có quyền quyết định chứ. Chẳng lẽ chúng ta còn không thể lựa chọn làm hàng xóm với ai ư?" Trương Tiểu Lệ thở phì phò, trừng mắt về phía Hoàng Tử Hiên: "Không cho anh bằng lòng, nếu như anh để cho cô ta vào ở thì tôi với Mỹ Gia sẽ dọn đi."

"Ôi..." Hoàng Tử Hiên kẹp ở giữa, lúng túng ôi một tiếng, yếu ớt hỏi: "Hạ Mạt, cô tới thật à?"

"Tôi giống như đang nói đùa sao?" Hạ Mạt hỏi ngược lại.

"Cái đệch, không phải cô nói vào uống chén trà sao?" Hoàng Tử Hiên ngơ ngác.

"Đúng vậy, uống trà rồi thuận tiện xem phòng luôn." Hạ Mạt gật đầu hỏi: "Sao? Anh không cho thuê à?"

"À, cũng không phải, có tiền thì ai mà không muốn kiếm chứ?" Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười. Lẽ nào thần tài lại quan tâm mình như thế? Ngày hôm nay mới vừa không còn một xu dính túi, Hạ Mạt đã tới đưa tiền rồi.

"Hoàng Tử Hiên, anh thiếu tiền tới vậy sao, anh có chút nguyên tắc được không?" Vừa nghe thấy lời này của Hoàng Tử Hiên, Trương Tiểu Lệ bèn xù lông.

Hoàng Tử Hiên ấm ức gật đầu: "Chẳng phải là bây giờ tôi đang thiếu tiền sao? Hơn nữa, cô đã bao giờ trông thấy tôi có nguyên tắc chưa?"

"..." Khóe miệng Trương Tiểu Lệ giật một cái, cô hận đến nghiến răng. Hạ Mạt chừng nào không đến mướn phòng, lại cứ đến vào lúc Hoàng Tử Hiên thiếu tiền nhất. Người không có nguyên tắc không có giới hạn lại không biết xấu hổ như anh thì chuyện gì mà không làm được.

Hạ Mạt cười đắc ý với Trương Tiểu Lệ, đoạn bảo với Hoàng Tử Hiên: "Bây giờ có thể dẫn tôi đi xem phòng không?"

"Đương nhiên có thể, đi thôi, phòng trống đều trên lầu hai. Lầu ba đều là phòng của Mỹ Gia, phòng dành cho giúp việc ở lầu một là Tiểu Lệ thuê." Hoàng Tử Hiên hấp ta hấp tấp dẫn Hạ Mạt đi lên lầu hai xem phòng.

Trương Tiểu Lệ tức giận đến giơ chân: "Mỹ Gia, cô không quản ư? Người phụ nữ này chính là liền chị ở giới hắc đạo, về sau cô ta vào ở thì phiền phức to đấy."

Lê Mỹ Gia cũng tức giận, cô có thể không tức giận sao? Đầu tiên là Trương Tiểu Lệ, bây giờ lại là Hạ Mạt, ai nấy đều xinh đẹp, còn chưa biết rốt cuộc Hoàng Tử Hiên này có chủ ý gì.

Nhưng cô tức giận thì tức giận, song vẫn còn lý trí. Cô thích Hoàng Tử Hiên là thật, cũng không hy vọng có những người phụ nữ khác vào ở. Nhưng không đại biểu Hoàng Tử Hiên có thể ỷ vào sự yêu thích của cô mà muốn làm gì thì làm. Thích cũng phân ra rất nhiều loại, Lê Mỹ Gia là loại ngoài lạnh trong nóng, dù cho thích Hoàng Tử Hiên thì cũng sẽ không cả ngày nói ra, biểu hiện dáng vẻ không phải anh thì không được.

Đó là hành động ấu trĩ chỉ có người phụ nữ mà Lê Mỹ Gia ngứa mắt nhất mới làm ra. Cô đường đường là cổ đông kiêm tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế, giá trị con người những mười tỉ, dựa vào đâu mà phải khóc lóc làm loạn đòi treo cổ, đó không phải là tự hạ thân phận sao.

Nghĩ đến đây, Lê Mỹ Gia lạnh lùng bảo: "Anh ấy thích cho thuê thì cho thuê, tôi chẳng thèm quản. Lên lầu ngủ đây."

Nói xong thật sự đứng dậy lên lầu.

Trương Tiểu Lệ a một tiếng: "Cô thật sự để mặc anh ấy cho Hạ Mạt thuê phòng à?"

"Tùy anh ấy thôi." Lê Mỹ Gia không thèm để ý phun ra bốn chữ, lộp cộp lướt qua lầu hai rồi lên thẳng lầu ba.

Nhìn thấy Lê Mỹ Gia bình tĩnh đến bất ngờ, Trương Tiểu Lệ ngơ ngác. Cô nghĩ lại mình, chẳng lẽ là mình quá kích động ư? Có phải đã chuyện bé xé ra to rồi không?

Cô tỉ mỉ suy nghĩ một chút, so với Lê Mỹ Gia, quả thật mình quá kích động. Nhưng mà cô nghĩ lại, cô kích động cũng là bình thường mà, Hạ Mạt và mình có dính líu sâu xa, cô không muốn Hạ Mạt ở đây cũng là bình thường.

Sau khi an ủi mình một phen như vậy, Trương Tiểu Lệ không chịu nổi nữa, chạy bình bịch lên lầu hai. Cô phải đi theo bọn họ, nhất định không thể để cho Hạ Mạt thuận lợi vào ở. Nếu không mỗi ngày mình nhìn Hạ Mạt sa ngã ở hắc đạo thì chắc sẽ tức chết mất.

Lúc Trương Tiểu Lệ đến lầu hai, Hoàng Tử Hiên đã dẫn Hạ Mạt xem xong toàn bộ phòng trống trên lầu hai rồi, hai người đang nói chuyện ở trong phòng của Hoàng Tử Hiên, cửa không khóa nên Trương Tiểu Lệ rón rén đi tới nghe trộm.

"Cô muốn ở phòng này? Nhưng phòng này là phòng của tôi mà." Hoàng Tử Hiên nhìn Hạ Mạt nói.

Hạ Mạt gật đầu: "Tôi biết đây là phòng của anh, nhanh toàn bộ lầu hai chỉ có căn phòng này của anh là lớn nhất, tôi thích ở phòng ngủ lớn."

"Không phải cô đang phí lời sao? Đây là phòng ngủ chính của lầu hai, đương nhiên là lớn nhất rồi." Hoàng Tử Hiên liếc cô ta một cái.

"Cho nên tôi nhìn trúng rồi, anh cứ nói có cho thuê hay không thôi. " Hạ Mạt dứt khoát hỏi.

"Tôi không..."

"Giá cả thế nào thì cũng dễ thương lượng thôi, anh cứ tùy tiện ra giá, tôi không trả giá đâu, hơn nữa tôi có thể ứng trước nửa năm tiền thuê nhà cho anh trong một lần." Không đợi Hoàng Tử Hiên từ chối, Hạ Mạt đã ném miếng mồi ra trước.

Chữ cho thuê kẹt lại trong cổ họng Hoàng Tử Hiên, trước mắt lướt qua rất nhiều rất nhiều tờ tiền hình ông Mao màu hồng. Suy nghĩ đến túi tiền tũng quẫn của mình, Hoàng Tử Hiên gật đầu: "Tôi không cho thuê mới là lạ. Nhưng giá của phòng ngủ chính đắt hơn, một tháng năm nghìn, phí điện nước tính vào chủ cho thuê nhà là tôi đây. Thế nào? Chủ cho thuê nhà tốt như tôi không nhiều lắm đâu."

"Ừ, chủ cho thuê nhà hèn hạ như anh cũng ít thấy." Hạ Mạt há lại không biết công phu đòi hỏi của anh, nhưng đối với cô mà nói, năm nghìn cũng không thấm vào đâu, nhân tiện nói: "Tôi còn có một yêu cầu nữa."

"Yêu cầu gì, cô cứ việc nói, chỉ cần không nhắc đến tiền với tôi thì cái gì cũng có thể bằng lòng." Hoàng Tử Hiên hào phóng nói.

"Có lời này của anh là được rồi." Hạ Mạt lộ ra một nụ cười cáo già, nói: "Yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản, chính là anh không thể ở cùng một tầng với tôi."

Hoàng Tử Hiên a một tiếng: "Không ở một tầng với cô? Thế tôi ở đâu? Toàn bộ lầu ba đều là của Mỹ Gia, lầu một chỉ có một gian phòng cũng để Tiểu Lệ ở rồi, tôi chỉ có thể ở lại lầu hai thôi."

"Việc này chẳng phải rất đơn giản ư? Bảo Tiểu Lệ chuyển đến lầu hai, anh xuống ở lầu một." Hạ Mạt cười với vẻ đã sớm có mưu tính từ trước.

"Tôi ở lầu một? Tôi là chủ cho thuê nhà đấy, trong chính nhà của mình mà tôi còn phải ở phòng cho người giúp việc, làm gì có ai bắt nạt chủ cho thuê nhà như cô." Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì giơ chân, dựa vào đâu chứ.

Hạ Mạt khoanh tay: "Dù sao thì đàn ông không thể ở lầu hai. Tôi chỉ có một cái yêu cầu như vậy, anh đồng ý thì tôi thuê, không đồng ý thì thôi vậy."

Mẹ nó chứ, đúng là điều kiện ngang ngược bán nhà thì mất quyền lực!

Hoàng Tử Hiên tức giận trừng mắt với Hạ Mạt, nhưng cô nàng này lại cười híp mắt đợi câu trả lời của mình, tỏ vẻ trong lòng đã có dự tính.

Rốt cuộc là điều gì khiến cô nàng này chắc chắc mình sẽ bằng lòng điều kiện bất bình đẳng như thế chứ?

Hoàng Tử Hiên nghĩ đi nghĩ lại mới cho ra một đáp án vừa khổ sở vừa thực tế, là do anh nghèo!

Không sai, nhất định là do anh nghèo. Người nghèo chí ngắn, cho dù có bán nhà mất quyền lực hơn nữa thì đã sao? Cho dù có bất bình đẳng hơn nữa thì đã sao? Dù sao cũng hơn là ăn không khí.

"Được, tôi chuyển, tôi xuống phòng cho người giúp việc rồi bảo Tiểu Lệ lên đây ở." Giữa mất quyền lực mà chịu đói thì Hoàng Tử Hiên sẽ chọn thỏa hiệp mà không nghi ngờ. Con bà nó, ai bảo anh nghèo chứ.

"Anh không thể có chút tiền đồ được sao?" Nghe thấy bọn họ cứ vậy mà thống nhất cho thuê, Trương Tiểu Lệ thực sự không nhịn được nữa, cô đứng dậy, khinh bỉ trừng mắt nhìn Hoàng Tử Hiên.

"Tiền đồ có thể ăn no bụng không?" Hoàng Tử Hiên liếc cô một cái: "Mau chóng xuống dưới dọn dẹp rồi đổi phòng với tôi đi. Lầu hai này nhiều phòng trống như vậy, cô cứ tùy ý chọn đi, hơi cho cô đấy nhé."

"Tôi không thèm ở cùng một tầng với cô ta." Trương Tiểu Lệ từ chối.

"Vậy là cô muốn ở cùng một phòng với tôi à? Khó lắm, tôi muốn thủ thân như ngọc cho vợ tương lai của tôi." Hoàng Tử Hiên che ngực nói.

"Tôi nhổ vào, anh nằm mơ đấy à?" Trương Tiểu Lệ hứ một tiếng rồi nói với anh: "Dù sao thì tôi không đổi, tôi cũng không thèm ở một tầng với cô ta."