Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 408: Tình thế quỷ dị



“Xem ra tên Trương Tuấn Nhân này cũng có chút thực lực đấy, không phải chỉ biết phô trương thôi đâu.” Trương Tiểu Lệ thấp giọng kề tai nói nhỏ cho Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười: “Chẳng phải cô đã nói rồi sao, hôm nay nữ thần may mắn chỉ đứng về phía tôi.”

Trương Tiểu Lệ lập tức vả mặt: “Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang giở trò, nếu anh đã không muốn anh ta đánh vào lỗ thì anh ta có nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.”

“Vậy cô lo lắng làm gì, chỉ cần đứng yên đó phối hợp với tôi là được.” Hoàng Tử Hiên vỗ eo cô rồi nói.

Trương Tiểu Lệ cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt quanh hông mình của anh rồi nói: “Phối hợp với anh thì cũng được thôi nhưng tiền anh thắng được phải chia cho tôi một nửa.”

“Một nửa á!” Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật: “Sao cô không đi cướp luôn đi?”

“Thế bảy ba, tôi bảy anh ba.” Giọng điệu của Trương Tiểu Lệ như thể ‘Có gì đâu mà tôi không dám’.

Hoàng Tử Hiên tức giận trừng cô: “Người tốn sức là tôi mới phải. Cô còn chẳng cần động tay làm gì mà.”

“Phối hợp với anh cũng là một việc rất mệt đó có biết không? Anh tưởng rằng cứ tốn sức mới là việc mệt mỏi nhất sao.” Trương Tiểu Lệ liếc anh.

Hoàng Tử Hiên cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó bỗng nhiên tán đồng nói: “Cô nói cũng có lý, giống như ở trên giường, mỗi lần đều do đàn ông chủ động là chính nhưng cuối cùng đều là phụ nữ các cô than mệt. Tôi vẫn chưa hiểu chuyện này là tại sao, cô có thể giải thích cho tôi biết được không?”

“Sao tôi biết được! Tôi đâu có kinh nghiệm đâu!” Trương Tiểu Lệ trợn mắt nhìn anh, đây là câu hỏi quỷ quái gì thế này.

“Vậy à…” Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một chút rồi lại đề nghị: “Thế cô thử với tôi đi, thử xong rồi cô sẽ có kinh nghiệm, vậy thì đã có thể nói cho tôi biết nguyên nhân rồi đó.”

Trương Tiểu Lệ đỡ trán, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tôi có thể cắn chết anh được không?”

“Cắn được đấy, nhưng mà đừng có cắn ở dưới nhé, không thì sau này không dùng được nữa đâu.” Hoàng Tử Hiên vuốt cằm nói.

Trương Tiểu Lệ: “…”

Đinh!

Trong lúc hai người chỉ đang lo kề tai nói nhỏ, Trương Tuấn Nhân đã đánh quả bi màu thứ hai vào trong lỗ.

“Ây da, anh đừng có không biết xấu hổ như vậy nữa. Anh ta chỉ còn hai bi nữa thôi là đã đánh tới bi số 8 rồi kìa.” Thấy vậy, Trương Tiểu Lệ lập tức vội vàng nhắc nhở.

“Không vội.” Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười, trên bàn tay đặt ở eo Trương Tiểu Lệ đã tụ thành một cỗ nội lực.

Lúc này, trên mặt của Trương Tuấn Nhân và đám công tử kia đầy vẻ thắng lợi, trong mắt bọn họ, Trương Tuấn Nhân tuyệt đối có thể đánh thẳng tới bi số 8.

Vì vậy, khi Trương Tuấn Nhân bắt đầu đánh quả bi màu thứ sáu, đám công tử kia bắt đầu lộ vẻ thả lỏng. Ngay cả Trương Tuấn Nhân cũng chẳng thấy áp lực gì, dù sao thì chuyện cũng quá đơn giản nếu anh ta muốn đánh quả bi số 11 ấy.

Bịch!

Trương Tuấn Nhân ung dung đánh vào bi cái, bi cái màu trắng lập tức lăn đi theo cú đánh.

Tầm mắt của Trương Tuấn Nhân cũng không hề dõi theo bi cái, bây giờ anh ta đang suy nghĩ nên đánh một quả bi khác vào lỗ như thế nào.

Ầm!

Đúng lúc ấy, Trương Tuấn Nhân còn chưa kịp dời bước, một cảnh tượng bất ngờ bỗng nhiên xuất hiện. Chỉ thấy quả bi cái được anh ta đánh đi không hề va vào bi số 11 mà không biết tại sao lại đánh trúng một quả bi khác chỉ cách số 11 một cm.

Chuyện này vẫn chưa là gì, càng kỳ lạ hơn chính là bi cái vẫn không hề dừng lại sau khi đánh trúng vào quả bi màu của Hoàng Tử Hiên mà cứ tiếp tục lăn theo quả bi màu đó. Cuối cùng chỉ nghe hai tiếng thùng thùng, cả hai quả bi đồng thời rơi vào trong lỗ.

What?

Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?

Trương Tuấn Nhân ngây người, lúc đẩy gậy, anh ta đã tính toán rất kỹ, mặc dù quả bi số 11 nằm rất gần quả bi màu của Hoàng Tử Hiên nhưng anh ta đã chắc chắn rằng mình sẽ không đụng phải. Vậy nhưng tại sao bi cái lại hết lần này đến lần khác lăn theo một đường mà anh ta không hề dự tính trước vậy? Hơn nữa, lúc anh ta dùng sức cũng rất có kỹ thuật, dù cho có đánh bậy đánh bạ vào bi của Hoàng Tử Hiên thì cũng sẽ không đánh thẳng vào lỗ đâu.

Đám công tử còn lại cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bọn họ đều vô thức nhìn về phía Hoàng Tử Hiên. Chỉ thấy một tay Hoàng Tử Hiên đút trong túi quần, tay còn lại ôm eo mỹ nữ, trên mặt hai người đều lộ vẻ ngoài ý muốn, đồng thời còn có một chút vui vẻ.

Còn có thể không vui được sao, Trương Tuấn Nhân mắc sai lầm, thế thì đã đến lượt Hoàng Tử Hiên đánh. Hơn nữa, vì Trương Tuấn Nhân đã đánh bi của Hoàng Tử Hiên và bi cái vào lỗ nên Hoàng Tử Hiên sẽ có quyền đặt hai viên bi ấy ở bất kỳ chỗ nào trên bàn bida. Đây chẳng khác gì việc dâng điểm cho đối phương này.

“Này, có phải là đến lượt anh đánh rồi không?” Trương Tiểu Lệ giả vờ hoàn hồn từ sai lầm của Trương Tuấn Nhân rồi nhắc nhở Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên ‘ồ’ một tiếng phản ứng, lúc này mới buông Trương Tiểu Lệ ra rồi đi về phía bàn bida.

Trương Tuấn Nhân tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại chẳng thể làm gì. Chỉ có thể tiếc nuối đi qua một bên, nhường sân nhà lại cho Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên ra sân, trái tim mỗi người không tự được trở nên căng thẳng. Dù sao thì biểu hiện của Hoàng Tử Hiên ở ván trước đó cũng đã chứng tỏ anh có chút thực lực, hơn nữa vận may lại luôn tốt như vậy. Lần này, Trương Tuấn Nhân vốn có cơ hội thắng nhưng bây giờ lại mắc phải sai lầm, kết quả lại trở nên khó bề phân biệt thêm một lần nữa.

Dưới ánh mắt căng thẳng của mọi người, Hoàng Tử Hiên lấy quả bi có màu của mình và bi cái ra. Bi màu được đặt ở rìa lỗ, chỉ cần đụng một chút là sẽ vào lỗ ngay. Bi cái thì đặt thẳng với bi màu nhưng cách xa một khoảng. Có thể nói là nếu xếp bi như vậy, dù có đánh thế nào thì bi cũng có thể vào lỗ.

Đúng là không biết xấu hổ!

Thấy Hoàng Tử Hiên không biết xấu hổ xếp cầu một cách có lợi như vậy, đám công tử đồng loạt liếc hắn. Bình thường khi chơi với nhau, dù cho đối thủ có vô tình đánh bi cái vào lỗ thì bọn họ cũng sẽ chỉ xếp bi sao cho dễ dàng một chút. Ai mà lại giống như Hoàng Tử Hiên, hận không thể xếp bi đến gần trong lỗ, ngay cả đánh cũng muốn tiết kiệm.

Ầm!

Vậy nhưng dù cho bọn họ có khinh bỉ Hoàng Tử Hiên đến thế nào đi nữa thì cũng không thể cấm cản Hoàng Tử Hiên làm gì, ai bảo Trương Tuấn Nhân phạm quy cơ chứ. Mà Hoàng Tử Hiên cũng không thèm quan tâm đến sự khinh miệt của bọn họ, dùng một gậy đánh quả bi của mình vào trong lỗ.

Ngay sau đó, Hoàng Tử Hiên lại đổi một vị trí khác rồi nhắm gậy bida vào bi cái để đánh bi cái về phía bi số 4 đang nằm ngang với nó. Mặc dù bi số 4 và bi cái nằm ở hai chỗ đối nghịch nhau trên bàn nhưng ở chính giữa lại không có gì cản trở cả, vậy nên chỉ cần nhắm chính xác là sẽ có thể đánh vào dễ như trở bàn tay. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Hoàng Tử Hiên lại xếp quả bi tự do ở chỗ như vậy.

Ầm!

Một gậy đánh ra, bi cái lăn chính xác theo hướng mà Hoàng Tử Hiên đã nhắm rồi đùng một tiếng đánh bi số 4 vào trong lỗ.

Lúc này, trên mặt bàn chỉ còn dư lại ba quả bi màu của Hoàng Tử hiên và hai quả bi màu của Trương Tuấn Nhân, đồng thời còn có cả bi số 8 quyết định thắng bại. Hoàng Tử Hiên đương nhiên thừa thắng xông lên, nhắm ngay vào quả bi màu cả đối phương.

Ầm!

Một gậy khác lại được đánh ra, vào giây kế tiếp, chỉ thấy bi cái lăn thẳng ra bên ngoài. Thấy quả bi cái màu trắng va chạm khắp nơi trên bàn mà không có quy luật như vừa cắn thuốc xong, cả đám lại ngây dại thêm lần nữa.

Thế mà lại không hề đánh trúng!

Đầu tiên đám người Trương Tuấn Nhân bất ngờ một phen, sau đó lại càng mừng rỡ hơn. Hoàng Tử Hiên cũng đã mắc sai lầm, điều này chứng tỏ cơ hội của Trương Tuấn Nhân đã lại đến. Cơ hội giành chiến thắng đã lại cổ vũ cho bọn họ, xem ra nữ thần may mắn cũng không chỉ đứng mãi về phía Hoàng Tử Hiên.

“Hoàng Tử Hiên cái tên ngu ngốc này, thế mà cũng đánh không trúng!” Trương Tiểu Lệ không thể tưởng tượng nổi trợn to đôi mắt hạnh.

Hoàng Tử Hiên cũng mơ hồ lẩm bẩm một câu: “Đúng là gặp quỷ.”

“Hahaha, Hoàng Tử Hiên, anh rồi cũng có lúc mắc sai lầm thôi.” Cậu Trần vui sướng không tả nổi, chỉ còn thiếu mỗi việc nhảy cẫng lên.

Trương Tuấn Nhân hưng phấn đến nỗi Hoàng Tử Hiên còn chưa kịp lui ra, anh ta đã cầm lấy gậy bida rồi đi tới. Đây chính là cơ hội trời ban, ngay cả ông trời cũng đang giúp mình, nếu anh ta vẫn không chịu nắm lấy cơ hội này thì mới là thiên lý bất dung.

Vậy nhưng, Trương Tuấn Nhân vốn đang hưng phấn nhanh chóng không thể hưng phấn nổi, bởi vì bây giờ anh ta mới nhìn rõ thế cục trên bàn bida. Lúc nãy, sau khi quả bi cái xông ngang đánh thẳng, nó đã khiến vị trí của các viên bi khác đảo lộn. Bây giờ mọi thứ đã trở thành một thế cục mới, mà thế cục này chỉ có thể dùng ba chữ để hình dung: Con mẹ nó.

Bấy giờ đám người cậu Trần cũng mới nhìn rõ thế cục, chỉ thấy ba quả bi màu của Hoàng Tử Hiên đang chia ra chiếm cứ ba cái lỗ. Mà hai quả bi màu của Trương Tuấn Nhân thì lại nằm sát nhau, bi số 8 ngăn cản trước mặt, bi cái màu trắng thì lại ở phía trước bi số 8.

Đối với Trương Tuấn Nhân, thế cục như vậy chẳng hề có tí ưu thế nào cho anh ta. Thứ nhất, Trương Tuấn Nhân cần phải đánh một cú bi nhảy thì mới có thể vượt qua bi số 8 để đánh bi của mình, kể cả khi anh ta có thể đánh được một cú bi nhảy thì cũng nhất định phải đánh cả hai quả bi vào lỗ. Thứ hai, những cái lỗ ở gần hai quả bi ấy đều đã bị bi của Hoàng Tử Hiên chặn lại. Nếu không cẩn thận thì có thể sẽ đánh cả bi của anh ta vào lỗ luôn, đến lúc đó sẽ lại bị tính là một lần phạm quy, tiếp tục trao cho Hoàng Tử Hiên một cơ hội được đặt bi tự do.

Chuyện này đúng là khốn kiếp mà!

Đám người cậu Trần nhìn Trương Tuấn Nhân, không biết liệu anh ta có thể nghĩ ra được diệu kế gì để phá vỡ thế cục này hay không.

Trương Tuấn Nhân đúng là đang suy nghĩ cách, bây giờ nếu muốn đánh một gậy vào lỗ thì đã là chuyện không quá có thể. Anh ta chỉ có thể nghĩ ra cách đánh sao cho cả hai quả bi của mình đều không chạm vào bi số 8 mà tách nhau ra, tốt nhất là còn có thể đánh được đến vị trí có lợi, vậy thì mới tạo được ưu thế cho lần đánh tiếp theo của anh ta.

Dù vậy, Trương Tuấn Nhân lại có một nỗi lo mới. Lỡ như anh ta không có cơ hội thì sao? Vậy nên cuối cùng, anh ta vẫn quyết định từ bỏ cơ hội lần này, trước mắt cứ tạo thềm phiền phức cho Hoàng Tử Hiên, khiến cục diện trên bàn trở nên khó khăn hơn một chút.