Tôi Và Nam Thần Cùng Trường

Chương 100: Đe doạ



Tiểu Nam không nghĩ tới Lý Thần sẽ thừa nhận nhanh như vậy. Cô cảm thấy có đôi khi việc dễ dàng thừa nhận hành vi sai trái cũng chưa chắc là không kịp phòng bị, thậm chí còn có thể là anh ta đang có âm mưu gì khác.

Dao Anh nhếch miệng cười: “Anh thừa nhận nhanh như thế là cảm thấy chúng tôi không có đủ bằng chứng để buộc tôi, nên đến đây lấy cớ bức người sao?”

“Vậy các cô cậu sinh viên năm hai đây thì có bằng chứng gì?” Anh ta nói bằng giọng điệu vô cùng tự tin, giống như đã nắm thóp được bọn họ.

Rõ ràng ngày hôm nay nhóm Tiểu Nam đến là để đối chứng trực tiếp với Lý Thần, nhưng tình thế hiện tại lại khiến Tiểu Nam không an tâm lắm.

Cứ như bọn họ đến đây đã được dự đoán từ trước.

Cứ như bọn họ tự mình bước chân vào cái bẫy này.

“Anh cảm thấy sẽ có người ngốc nghếch đến đây mà không có chứng cứ ư? Chúng tôi dĩ nhiên là có đủ chứng cứ để chứng minh anh đã ăn cắp dự án của chúng tôi, nhưng chắc chắn không thể để anh xem ở đây được. Có gì chúng ta sẽ hẹn gặp nhau trên toàn.”

Bọn họ nói xong định quay người đi thì người phía sau bật cười lớn thành tiếng, tiếng cười đầy ý giễu cợt. Lý Thần đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, thản nhiên nói:

“Cô học bá nổi tiếng của khoa Hóa học Trần Tiểu Nam, còn có nữ sinh viên khoa Luật làm việc ở hội sinh viên Khương Dao Anh, và cả Lâm Hàng học Khoa học máy tính nữa. Ba người có chắc là muốn đệ đơn kiện tôi không?”

Tiểu Nam biết rằng bản thân đã nghi ngờ không sai, cẩn trọng nhìn căn phòng này một lượt, sau đó mới lên tiếng:

“Ý anh là sao?”

“Cô sinh viên Trần Tiểu Nam đây chính là bạn gái của Tạ Vũ đúng chứ? Cô nên biết rằng bạn trai của cô cũng tham gia không ít vào dự án lần này, kể cả khi anh ta không biết gì thì chỉ bằng việc đã tham gia vào thôi cũng sẽ phải chịu trách nhiệm đối với sự việc này. Bạn gái đi kiện bạn trai mình, nghe không hay lắm? Hơn nữa, lần này các cô thắng kiện thì Tạ Vũ sẽ phải chịu tiếng là ăn cắp quyền sáng tạo của người khác, mà tôi nghe nói anh ta muốn học lên thạc sĩ nữa.”

Nói xong, Lý Thần lại liếc mắt nhìn Dao Anh, “Còn cô Khương Dao Anh, cô có muốn biết ai là người nói cho tôi biết về dự án của mấy người không?”

Nghe được lời này của Lý Thần, Dao Anh dường như ngờ ngợ mấy phần nhưng vẫn không dám chắc nên không dám lên tiếng nói ra đáp án trong lòng mình.

“Cô nghĩ thử xem bản thân từng nói cho ai? Liệu có phải là Mạc Phong làm việc ở

cùng hội sinh viên với cô không?”

Tiểu Nam bất ngờ nhìn sang Dao Anh. Cô chưa từng nghe cô ấy nói gì về chuyện này, có điều những gì Lý Thần nói cũng không đáng tin, biết đâu chỉ là kế ly gián của anh ta mà thôi.

Kẻ xảo quyệt như vậy, không thể tùy tiện tin được.

Không ngờ Dao Anh lại thừa nhận: “Tôi nói với anh ấy, nhưng những gì tôi nói chẳng có gì bí mật cả, hơn nữa lúc đó cũng không phải chỉ có mình tôi và anh ấy ở đó. Anh chẳng qua cũng biết có nhiêu đó thôi mà đòi ly gián chúng tôi.”

Phải rồi, cô chợt nhớ ra lần trước Thẩm Lệ và Dao Anh từng đề cập muốn rủ Mạc Phong cùng tham gia nhóm, nhưng anh ấy đã từ chối vì bản thân còn nhiều công việc bận, không thể dành thời gian tham gia cùng họ.

Tiểu Nam nhàn nhạt nói: “Nếu anh không còn trò nào nữa thì chúng tôi đi trước.

Chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa, đến lúc đó sẽ còn nhiều điều cần ôn lại lắm.”

Mặc dù lúc này Lý Thần biết bản thân không thể níu vào chuyện của Dao Anh nữa, nhưng anh ta biết chỉ cần có Tạ Vũ thôi thì cũng đủ để thương lượng một trăm điều kiện.

“Cho dù là như thế, cô thật sự muốn nhìn bạn trai mình cùng ra tòa với tôi sao? Tôi khuyên cô hãy suy nghĩ cho kỹ thì hơn, nếu để bạn trai cô trở thành kẻ ăn cắp bản quyền khoa học thì e là khó mà có được hồ sơ đạt chuẩn để học lên thạc sĩ. Cô phải nghĩ cho tương lai của bạn trai chứ?”

Tiểu Nam tức giận nắm siết chặt hai bàn tay, cô quay người lại đập mạnh tay xuống bàn, không kiềm chế được cảm xúc lớn tiếng:

“Lý Thần, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tội của anh đã làm thì phải chịu, vì sao anh cứ nhất quyết muốn kéo người khác xuống cùng?”

Anh ta bày ra bộ mặt thách thức: “Các người muốn đòi lại công bằng cho mình, thì tôi chỉ cùng các người tính rõ ra mà thôi. Trần Tiểu Nam à Trần Tiểu Nam, cô có biết mỗi khi hai người ở bên nhau, Tạ Vũ đều không thể ở cùng cô đến giây phút cuối cùng, là để tới Blue Grown này hoàn thành dự án mà cô cất công sáng tạo đó.”

“Làm sao anh biết khi ấy chúng tôi ở cùng nhau để gọi anh ấy đi?”

Đây cũng là điều mà Tiểu Nam luôn luôn thắc mắc bấy lâu nay. Không chỉ một mà nhiều lần Tạ Vũ đã bị kéo đến đây làm việc trong lúc cô và anh ở cùng nhau, chắc chắn không phải trùng hợp. Có điều bằng cách nào mà anh ta biết được để lôi kéo Tạ Vũ?

Lý Thần không đáp lại câu hỏi kia, anh ta bỗng đưa ra đề nghị: “Hay là thế này đi, tôi sẽ trả tiền cho mấy người, coi như là tiền mua lại bản quyền dự án. Dù sao mấy sinh viên năm hai chẳng có tí gia thế như mấy cô cậu đây, cho dù dự án kia có đạt giải cũng sẽ bị tư bản dùng tiền mua lại mà thôi, tôi đây là đang mua trước họ. Như vậy các người vừa có tiền, bạn trai cô cũng không bị ảnh hưởng.”

“Chúng tôi sẽ không bao giờ đồng ý đề nghị vớ vẩn này của anh.” Lâm Hàng đứng sau gằn giọng.

“Cái đấy thì phải xem cô Trần Tiểu Nam đây quyết định thế nào. Cô vẫn luôn giấu Tạ Vũ chuyện này, không biết khi cậu ta biết toàn bộ sự việc thì sẽ nghĩ sao nhỉ? Tôi rất tò mò đấy.” Lý Thần nhìn chằm chằm Tiểu Nam, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo và cả đắc ý.