Tôi Và Năm Tôi 20 Tuổi

Chương 5



21.

Khi Sở Phàm tỉnh lại, anh ta thấy tôi và Tiểu Phương Phi đang đứng kế bên nhau.

Anh ta giật mình, cuối cùng cũng nhận ra chúng tôi là hai người riêng biệt.

"Hai người trông giống nhau quá".

Nhưng chẳng bao lâu sau, ánh mắt anh ta bị thu hút bởi Tạ Sương đang đứng sau lưng chúng tôi.

"Tiểu Sương, em khóc à?"

Tạ Sương nghe Sở Phàm gọi mình liền lao tới nhào vào người anh ta khóc lớn.

"Em xin lỗi. Em thật sự xin lỗi. Em không biết anh ấy sẽ như vậy. Em không nghĩ anh ấy dám làm hại anh".

Chắc là do kiệt sức, chứ tôi chưa từng thấy anh ta dịu dàng như thế này.

Anh ta cầm tay cô ta vuốt ve nhẹ nhàng.

"Không sao đâu, chuyện này không liên quan gì đến em. Em đừng buồn. Anh không sao đâu".

Xin lỗi, cảnh tượng tình chàng ý thiếp này làm tôi buồn nôn.

Tôi quay qua thấy Tiểu Phương Phi đang trừng mắt nhìn Sở Phàm.

Đúng vậy, tôi đã quyết định chấm dứt với Sở Phàm. Tôi không còn thấy khó chịu khi nhìn thấy anh ta thể hiện tình cảm với nhân tình của mình.

Nhưng cô ấy thì khác. Cô ấy đến đây vào thời điểm chúng tôi tình cảm mặn nồng nhất.

Sở Phàm 30 tuổi đã huỷ hoại hoàn toàn sự kỳ vọng của cô ấy.

22.

Tôi ho nhẹ, cả căn phòng yên tĩnh lại.

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào tôi.

"Tôi đã thay đổi một số mục phân chia tài sản trong thoả thuận ly hôn. Anh không có ý kiến gì chứ?"

Tôi nháy mắt khiêu khích với Tạ Sương.

Sở Phàm đương nhiên hiểu ý tôi muốn gì.

Anh ta mím môi im lặng rồi chớp chớp mắt.

"Hơn nữa, tai nạn của anh được tính là cố ý gây thương thích. Cảnh sát đã mở án. Tôi...."

Tôi còn chưa nói xong, Tạ Sương lại bắt đầu khóc lóc.

"Thật xin lỗi, em thật lòng xin lỗi. Anh Phàm ơi, anh có thể không truy cứu chuyện này được không? Làm ơn. Làm ơn mà".

Cô ta khóc đến mức Sở Phàm hoảng hốt, còn hứa với cô ta sẽ viết thư hoà giải mới dỗ nín ả.

Tôi và Tiểu Phương Phi tròn mắt nhìn nhau.

"Sở Phàm, tôi biết hai người yêu nhau. Nhưng anh có bị chạm mạch không? Chuyện này mà anh cũng cho qua ư?"

"Tôi còn tưởng cô ta yêu hôn phu mình tới mức đó cơ".

"Thôi kệ, đây là quyền tự do của anh. Với tư cách là vợ cũ, tôi không muốn đến dự đám tang anh ngay sau khi ly hôn đâu".

Nghe tôi nói xong, Tạ Sương khóc ngày một lớn hơn.

Sở Phàm đuổi tôi và Tiểu Phương Phi ra khỏi phòng.

Trước khi đi, tôi đã thống nhất với anh ta rằng chúng tôi sẽ ly hôn vào ngày anh ta xuất viện.

Tôi còn kịp đánh vào cái chân đang bó bột của anh ta rồi nói.

"Không phải ai cũng bao dung cho nhân tình của chồng mình đâu".

Sở Phàm nhăn mặt đau đơn, cuối cùng tiễn chúng tôi với ánh mắt oán hận.

Về đến nhà, tôi tiếp tục công việc mà tôi đã trì hoãn vào thời điểm Tiểu Phương Phi mới đến.

Nhìn cô ấy quay lưng vào tường ngủ, tôi nhớ lại cô ấy đã nói với tôi rằng hai ngày nay cô ấy luôn cảm thấy buồn ngủ, trí nhớ thì ngày một quên dần.

Tôi đoán rằng, đã đến lúc cô ấy phải quay về rồi.

23.

Khi đang dọn dẹp phòng làm việc, tôi vô tình đụng vào thùng đồ của Sở Phàm.

Một cuốn nhật ký màu xám rơi ra.

Đắn đo một lúc, tôi quyết định mở ra xem.

[Ngày 10 tháng 3, trời nắng đẹp, tâm trạng tốt.

Hôm nay tôi đã đặt cọc tiền cho căn nhà mà tôi đã hứa với Phi Phi. Cuối cùng chúng ta cũng đã có nhà riêng ở thành phố này.

Nhìn thấy cô ấy vui vẻ, tôi cảm thấy mọi công sức tôi bỏ ra đều xứng đáng. Tôi muốn ở bên Phi Phi mãi mãi.

Chúng tôi có con với nhau. Gia đình sẽ ngày một hành phúc]

[Ngày 20 tháng 4, trời nhiều mây, tâm trạng tệ.

Đối thủ trong dự án đấu thầu này quá mạnh. Tôi không biết liệu tôi có thắng được họ không.

Nhà đầu tư dường như không muốn giao dịch một công ty nhỏ của chúng tôi.

Tôi đã đi mời rượu và xã giao. Nhưng tất cả đều vô ích.

Nhưng khi nhìn thấy Phi Phi về đến nhà, mọi mệt mỏi đều tan biến]

[Ngày 5 tháng 5, trời nắng đẹp, tâm trạng tốt.

Tuy dự án thất bại nhưng Hoàng tổng đã giới thiệu cho tôi một dự án mới.

Dự án này có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Để cảm ơn Hoàng tổng, tôi đã chiều lòng ông ta.

Ông ta chỉ thích rượu và t ì n h d ụ c.

Vì đi cùng ông ta nên tôi gần đây đã về nhà muộn hơn.

Phi Phi có vẻ không vui.

Nhưng mọi chuyện đã ốn sau khi tôi giải thích cho cô ấy nghe.

Khi nào có được tiền tôi sẽ đưa cô ấy hết.

Có vợ thật vui]

[Ngày 17 tháng 6, trời nắng đẹp, tâm trạng tệ.

Hôn nhân là một vấn đề nan giải. Chúng tôi cũng chỉ là một cặp đôi bình thường như bao người khác.

Tôi đã phải đi cùng với Tiểu Liên giao dịch với các khách hàng ở bên ngoài.

Về đến nhà, tôi còn phải đối phó với Phi Phi khi cô ấy lớn tiếng chất vấn.

Nếu như tôi về nhà trễ hay trên người có mùi rượu hoặc nước hoa, tôi lại phải giải thích cho cô ấy lần nữa.

Thật mệt mỏi và khó chịu.

Tại sao mọi chuyện lại không giống như lúc chúng tôi yêu nhau?

Tại sao cô ấy lại nghi ngờ nhiều như vậy?

Tôi bắt đầu không muốn về nhà]

[Ngày 23 tháng 6, trời nhiều mây, tâm trạng tệ.

Tôi biết tôi có hơi tham lam.

Phi Phi đã ở bên tôi từ những ngày đầu thành lập công ty và đã phải nỗ lực rất nhiều.

Tôi đã ghen tị với những lời khen mà người khác dành cho cô ấy nên buộc cô phải ở nhà.

Sau một thời gian ở nhà, cô ấy ngày một dịu hiền hơn.

Nhưng tình cảm tôi dành cho cô ấy đã không còn như trước.

Nhìn thấy cô ấy chỉ cảm thấy tôi cảm thấy mệt mỏi.

Tôi thà ngồi yên trong xe còn hơn là phải bước vào nhà đối mặt với cô ấy]

[Ngày 10 tháng 7, trời nắng đẹp, tâm trạng tệ.

Phi Phi đã đi quá xa khi bước vào câu lạc bộ.

Tôi đã nói với cô ấy rằng tất cả những gì tôi làm là để giao dịch với khách hàng.

Có người đàn ông nào mà không phải như vậy?

Tuy là không muốn, nhưng tôi vẫn phải làm để kiếm tiền.

Kiếm tiền bộ dễ lắm sao?

Nếu không đi giao du thế này thì họ có làm ăn với tôi nữa không?

Lúc nào cũng phải khom lưng trước người khác.

Đời có bao giờ dễ dàng đâu?

Cô ấy ở nhà suốt ngày cứ suy diễn lung tung]

[Ngày 5 tháng 8, trời nắng đẹp, tâm trạng tệ.

Trợ lý được nhân sự mới thuê vào trông khá thông minh.

Kết quả là làm việc vụng về, mắc lỗi liên tục.

Cô ta còn vô tình bỏ tài liệu tôi cần vào máy cắt giấy.

Cô ta thật ngu ngốc]

[Ngày 6 tháng 8, trời nắng đẹp, tâm trạng...

Tôi đã yêu cầu bộ phận nhân sự sa thải sợ lý mới.

Cô ta chỉ giỏi duy nhất ở chỗ mua cà phê và bữa sáng.

Nhưng đi mà không nhìn đường, cà phê suýt đổ lên người tôi.

Chân cô ấy bầm tím và trông như sắp khóc.

Nhìn thật xót]

[Ngày 10 tháng 8, trời nắng đẹp, tâm trạng tốt.

Nhân viên lại hẹn nhầm giờ với khách hàng.

Thật bất lực.

Lúc đầu tôi khá tức giận, nhưng khi nhìn thấy cô ấy hành động dịu dàng và đáng yêu, cơn tức giận của tôi biến mất một cách khó hiểu.

Không biết tại sao gần đây tôi cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cô ấy.

Tôi cảm thấy mình trẻ ra rất nhiều.

Đôi lúc tôi còn cảm thấy giống như mình đã quay lại thời điểm tôi và Phương Phi mới ở bên nhau.

Tôi ngày càng thích dành thời gian với cô ấy hơn]

[Ngày 20 tháng 8, trời nắng đẹp, tâm trạng rất tốt.

Mặc dù tôi cảm thấy có lỗi với Phương Phi, nhưng tôi bị Tạ Sương thu hút.

Khi ở bên cô ấy, tôi không cảm thấy có áp lực.

Tất cả tôi cảm nhận được là sự quan tâm và chu đáo của cô ấy.

Có lẽ do tôi lớn tuổi hơn trước.

Tôi từng thích sự thẳng thắn và cẩn thận của Phương Phi.

Nhưng bây giờ tôi thích sự dịu dàng và nhẹ nhàng của Tạ Sương]

[Ngày 30 tháng 8, trời nắng đẹp, tâm trạng rối bời.

Tôi nghĩ tôi cần nói chuyện với Phương Phi để làm rõ chuyện này.

Mặc dù Tạ Sương không nói gì, nhưng cô ấy cũng nghe được mọi người trong công ty bàn tán.

Nhưng Phương Phi phải làm sao bây giờ?

Sau tất cả, cô ấy đã ở bên tôi ngay từ đầu.

Cùng nhau trải qua rất nhiều gian khổ.

Sau nhiều năm gắn bó, tôi không muốn chia tay.

Nhưng cô ấy không thể đổ lỗi cho tôi. Tôi thực sự không còn cảm giác gì với cô ấy nữa. Tôi không thể ép mình sống như thế này được]

[Ngày 6 tháng 9, trời nắng đẹp, tâm trạng rất tệ.

Hôm nay tôi cãi nhau với Phương Phi và chúng tôi có thể sẽ ly hôn.

Tôi không ngờ rằng chúng tôi sẽ kết thúc như thế này.

Nhưng đây không phải là lỗi của mình tôi.

Với tư cách là một người vợ, những năm qua cô ấy đã thực sự hoàn thành nghĩa vụ của mình chưa?

Tại sao tôi lại thích ở bên người khác thay vì ở bên cô ấy?

Có bao giờ cô ấy đã nghĩ đến điều đó chưa?]

....

Tôi đọc liên tục cả chục trang giấy.

Giống như xem một bản báo cáo về tiến độ nhạt nhoà của tình cảm của chúng tôi vậy.