Tôi Và Năm Tôi 20 Tuổi

Chương 7: Ngoại truyện



1.

Dường như tôi đã có một giấc mơ rất dài. Rất chân thật.

Chỉ là tôi không còn nhớ quá nhiều về những việc xảy ra trong giấc mơ.

Tất cả những gì tôi cảm nhận được rằng tình yêu không phải là tất cả đối với tôi nữa.

Tôi nhìn thấy Sở Phàm đang đứng chờ dưới ký túc xá.

Nhìn vào nụ cười rạng rỡ của anh ta, không biết tại sao tôi lại cảm thấy buồn nôn.

Tôi cố gắng chịu đựng sự khó chịu đó, chợt tôi nảy ra ý tưởng.

Một cái tát mạnh vào mặt Sở Phàm.

Gương mặt anh ta đầy bối rối.

Còn mọi người xung quanh thì quay lại nhìn chúng tôi.

2.

"Phương Phi, em bị làm sao vậy?"

Sở Phàm dùng tay che lại nửa gương mặt bị sưng đỏ, tức giận đòi một lời giải thích.

Mà này, tôi đang làm gì thế?

Lý trí mách bảo tôi không nên làm vậy. Nhưng tôi không thể khống chế được bản thân mình.

Tôi luôn có cảm giác hình như mình đã hứa với ai đó sẽ giúp cô ấy trả thù.

Thấy tôi hồi lâu không có phản ứng, Sở Phàm tức giận bỏ đi.

Tôi nhìn vào bóng lưng anh ta.

Ánh nắng ban mai chiếu lên người, anh ta toả sáng như mặt trời.

Vốn đây là chàng trai thông minh mà tôi thích.

Nhưng đột nhiên hôm nay tôi lại không thích những thứ liên quan đến Sở Phàm nữa?

3.

Tôi chợt nhớ ra. Ắt hẳn có liên quan đến giấc mơ của tôi.

Trong giấc mơ, tôi khóc, buồn bã và đau lòng. Hình như tất cả là do Sở Phàm.

Trong giấc mơ, hình như anh ta có một người phụ nữ khác.

Tình yêu anh ta dành cho tôi không bền lâu như những gì anh ta đã hứa.

Tuy nhiên, tôi lại đẩy anh ta ra xa chỉ vì một giấc mơ?

Nghe có buồn cười không chứ?

4.

Sở Phàm không ngờ rằng tôi không xin lỗi vì cái tát đó.

Thậm chí tôi còn không đưa ra một lời giải thích.

Có lẽ do lòng tự trọng hoặc ỷ vào tình cảm tôi dành cho anh ta. Sở Phàm cũng chằng thèm đến tìm tôi.

Hai chúng tôi cứ thế chiến tranh lạnh.

Thật ra tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ cách giải thích, tôi thấy anh ấy khoác tay cô gái mà anh ấy đã thẳng thừng từ chối trước đó.

Kỳ lạ thật, lẽ ra tôi nên tức giận.

Tại sao tôi lại cười trừ?

5.

Ngày hôm đó, Sở Phàm chặn tôi trên đường đến thư viện.

"Phương Phi, ý em là sao?"

Giọng tôi lạnh lùng: "Anh đã ở bên người khác rồi, còn hỏi tôi là sao?"

"Em đột nhiên đánh anh mà không một lời giải thích. Anh không được quyền tức giận ư?"

Sở Phàm nhìn tôi như thể anh ta nói có lý.

Tôi thẳng thừng đáp: "Vậy nên anh đi yêu người khác trong khi vẫn chưa chia tay tôi?"

"Anh chỉ làm vậy để khiến em ghen tỵ thôi"

"Xin lỗi, tôi không có rảnh mà đi ghen tỵ"

Tôi lạnh lùng liếc nhìn anh ta: "Sở Phàm, chia tay đi. Sau này đừng tìm tôi nữa".

Gương mặt anh ta đầy sự oan ức. Anh ta bỏ chạy sau khi nghe tôi nói xong.

6.

Sau đó quả thật anh ta không tìm đến tôi nữa.

Nhưng khắp trường đều có tin đồn rằng tôi là một người phụ nữ vô tâm vô ơn.

Nào là chia tay Sở Phàm rồi, sau này nhất định tôi sẽ không tìm được người nào tốt hơn.

Bạn cùng phòng lo lắng hỏi tôi có muốn đính chính gì không.

Tôi cười lắc đầu: "Mình càng lên tiếng thì mọi chuyện càng lớn hơn thôi. Nếu mình lơ đi, sau một thời gian thì mọi chuyện cũng sẽ lắng xuống".

Sở Phạm liên lạc với tôi, nói rằng nếu chúng tôi quay lại thì có thể xoá bỏ những tin đồn này.

Tôi bình tĩnh đáp: "Cứ để mọi người đồn đi".