Tôi Vai Ác Nhưng Trọng Sinh Thành Vai Chính

Chương 50: "Không có tâm hại người, nhưng phải có tâm phòng người.."



“Cậu…” Dạ Lý Huyền thoáng chần chừ, mặc dù cô nhóc không hề biết mối quan hệ trước đây giữa Thừa Hàn Triết và Trịnh Thư Mỹ, cô nàng vốn có giác quan rất nhạy bén, Dạ Lý Huyền đánh hơi được giữa hai con người đó có gì đó rất mờ ám, nhưng lại không thể giải thích được nó là gì

Dạ Lý Huyền chỉ cảm thấy nếu hai người đó cứ tiếp tục dây dưa, hoặc đi tới kết quả khác thì sẽ rất không ổn, rất toxic mà người thiệt thòi chỉ có mình Mỹ Mỹ của cô..

“Chúng ta cùng xem đi, tớ có mang laptop nè” Dạ Lý Huyền tìm ra được lý do rất thuyết phục thế nên Trịnh Thư Mỹ cũng không thể phản đối

USB cắm vào lỗ, Dạ Lý Huyền mở file duy nhất chứa dữ liệu, chẳng mấy chốc trên màn hình hiện lên đoạn video khá mờ, bốn người họ nhìn ra, khung cảnh trong video là trước cửa phòng y tế, riêng Trịnh Thư Mỹ không có phản ứng thì ba người còn lại mang ánh mắt khó hiểu mà chăm chú dõi theo

Từ xa, Trịnh Thư Mỹ xuất hiện cùng Thừa Hàn Triết, hai người một trước một sau từ từ xuất hiện rõ nét trước camera, Hạ Thiên nhìn thấy Trịnh Thư Mỹ đẩy cửa vào trước, sau đó Thừa Hàn Triết cũng vào theo

Đoạn video tới đây thì không xuất hiện thêm một ai nữa, bốn người chăm chú nhìn nó rơi vào khoảng lặng, đương nhiên ngoài Trịnh Thư Mỹ ra thì chẳng ai biết cô và Thừa Hàn Triết xảy ra chuyện gì, hai người vào phòng y tế để làm gì..?

Nhưng ai sẽ là người hỏi..?

“Thừa Hàn Triết đỡ giúp tôi chậu hoa rơi, tôi cùng hắn đến phòng y tế xử lí vết thương”

Trịnh Thư Mỹ ôn tồn lên tiếng, cô vốn không định giải thích, nhưng nghĩ thế nào ở trường hợp này cô cũng nên là người nói ra..

“Chậu hoa rơi..??” Hạ Thiên hỏi

Trịnh Thư Mỹ gật đầu: “Buổi sáng lúc tôi ra khỏi phòng để..” cô nói đến đây thì liếc nhìn Tạ Tần, sau đó Trịnh Thư Mỹ bỏ qua việc cô vì đến chỗ Tạ Tần xem mèo giúp anh và cũng bỏ qua luôn chuyện cô bị phóng viên tấn công nên Thừa Hàn Triết mới giúp cô đuổi họ mà đi thẳng vào vấn đề chính

“Tôi gặp hắn, nói được vài câu thì một chậu hoa trên tầng trên đột nhiên rơi xuống, là Thừa Hàn Triết phản ứng kịp đẩy tôi ra nên hắn mới bị thương”

“Vậy hắn đưa đoạn video này có mục đích gì..?” Dạ Lý Huyền hỏi đến đây, trên màn hình lại xuất hiện một người đang từ xa tiến về phía cửa, Trịnh Thư Mỹ cũng ngồi thẳng dậy quan sát, cô muốn biết cuối cùng là vị “quý nhân” nào..!

Người trong đoạn video đó trùm kín đầu bằng mũ lưỡi trai và khẩu trang, nhưng chỉ cần nhìn dáng vóc cũng đoán được là nữ, cô gái đó tiến đến trước cửa thì dừng lại, cô ta đứng bất động ở đó vài giây rồi lại bỏ đi

Khi cả mấy người họ nghĩ cô gái đó sẽ không quay lại nữa thì cô ta cầm một chiếc chổi trên tay quay về, và đúng như hôm đó thầy y tế cầm vào, cô ta đã khoá cửa bằng cách chắn thanh chổi ngang rồi bỏ đi

Một lúc lâu sau thầy y tế trở về, nán lại một chút rồi lại đi, tiếp đó là Trịnh Thư Mỹ rời khỏi và sau cùng là Thừa Hàn Triết..

Đoạn video đến đó thì kết thúc, Dạ Lý Huyền chăm chú xem từ đầu đến cuối vẫn không thể nhìn thấy mặt cô gái kia thì có chút thất vọng, cô nàng trách móc:

“Thừa Hàn Triết đã xem qua cái này chưa vậy? Có nhìn được là ai đâu mà đưa, cũng có chắc được cô ta và kẻ nhốt Mỹ Mỹ trong ký túc xá là một người đâu”. Truyện Cung Đấu

“Một người” Tạ Tần vốn vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng

Trịnh Thư Mỹ và Hạ Thiên đều hướng mắt sang Tạ Tần để nhường quyền phát ngôn về cho tiểu Dạ nhà ta

“Sao đàn anh biết?”

“Cách khoá cửa trong đoạn video và khi Mỹ bị nhốt ở ký túc xá là như nhau”

Dạ Lý Huyền suy nghĩ một lát rồi gật gù tán thành, giữa lúc đó, Hạ Thiên lại đặt câu hỏi:

“Cách khoá cửa như thế rất phổ biến, ai cũng có thể làm được, sao cậu chắc chắn được là cùng một người”

“Xác xuất để hai sự việc cùng xảy ra trên một người trong thời gian ngắn như thế là rất thấp, hơn nữa, thao tác để đầu chổi hướng lên trên của hai nơi giống nhau"

Hạ Thiên mặc dù biết Tạ Tần nói đúng, nhưng Hạ Thiên sao dễ bỏ qua cho Tạ Mặt Băng cao cao tại thượng kia được, thế là anh tiếp tục vạch lá tìm sâu, dù là lá lành, Hạ Thiên cũng phải bới cho nó rách

“Tôi vẫn thấy có đấy thôi, cánh cửa sáng nay cũng chỉ mình cậu thấy được, sao cậu không nghĩ lúc đó cậu cũng như nhóc tiểu Dạ đây, hoảng quá nên nhìn nhầm..”

- Cãi nhau thì thôi đi, lôi cả tôi vào làm gì..!!

Nội tâm Dạ Lý Huyền kêu gào, nhưng cô không thể phủ nhận câu hỏi của Hạ Thiên là đúng, nếu Hạ Thiên hỏi cô lúc đó có thấy giống như Tạ Tần khẳng định không thì cô chắc chắc “say No” và đáp:

“Hoảng quá thì ai mà nhớ rõ được cha nội..”

Nhưng cô chắc chắn sẽ giữ thái độ trung lập, tai không nghe, miệng không nói thì tâm không phiền, suy cho cùng hai “tiểu thương” bán “cá” này không rút dao mổ cá ra cùng nhau giao lưu vài đường thì chắc chắn sẽ không “dọn hàng” cho kịp buổi cơm trưa đâu..

- Mặc xác các anh..

“Hạ Thiếu học y mà tôi cứ tưởng cậu học Cảnh sát phục vụ tổ quốc, nếu đây là vụ án, thì tôi chính là nhân chứng có mặt tại hiện trường, lời khai của tôi chẳng phải là bằng chứng đáng tin nhất hay sao? Mấy lý thuyết cơ bản thế này, Hạ Thiếu gia muốn chuyển ngành thì hãy cân nhắc kĩ một chút nhé”

“Cậu…”

Ground 2: Hạ Thiên K.O

Tỉ số: 2-0 dành cho Tạ Tần

Dạ Lý Huyền lười quan tâm hai con người kia, cô nghiêng người nhìn Trịnh Thư Mỹ cứ xem đi xem lại mãi đoạn video thì không khỏi thắc mắc hỏi:

“Có gì mà cậu xem mãi thế Mỹ Mỹ”

“Tớ nghĩ tớ biết người đó là ai..” đây là câu khẳng định chứ không phải câu nghi vấn

“Ai? Người quen hả? Vậy chúng ta đi bắt người đi”

Trịnh Thư Mỹ ấn “pause” giữa đoạn cô gái kia đứng nhìn vào phòng y tế lần xuất hiện đầu tiên, cô ngã người tựa vào trầm tư giây lát, cô vỏn vẹn nói ra ba chữ..

“Không cần gấp.."

Rồi lại rơi vào im lặng..

….

Sau khi Trịnh Thư Mỹ tỉnh lại liền làm thủ tục xuất viện, vụ việc lần này cả Hạ Thiên và Tạ Tần đều ra mặt nên nhà trường cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được

Ba cô gái cùng phòng của Trịnh Thư Mỹ liên tục đến câu lạc bộ của Tạ Tần để lấy lời khai về sự vắng mặt trùng hợp ngày hôm đó

Mặt khác, Dạ Lý Huyền luôn đi rêu rao rằng cô nhất định sẽ lôi con chuột cống đó ra khỏi rãnh vì dám động đến bạn cô, cô nhóc còn ba hoa rằng chứng cứ đã có đủ trong tay, Tạ Tần và Hạ Thiên là người chịu trách nhiệm xử lý vụ này nên con chuột kia chắc chắn chỉ còn đường chết

Tin tức nhanh chóng lan khắp cả trường, còn luôn chiếm lĩnh top thảo luận trên confession suốt mấy ngày liền, nó nhanh chóng làm lu mờ đi scandal của Trịnh Thư Mỹ mấy ngày trước

Mà cái người ta quan tâm không phải là một nhân vật nào đó dám làm chuyện hại người giữa thanh thiên bạch nhật, hay nanh vuốt mà Dạ Lý Huyền đem ra đe doạ

Mà là mối quan hệ của Trịnh Thư Mỹ giữa Tạ Tần, Hạ Thiên và Thừa Hàn Triết

Bộ ba vừa có sắc vừa có tài vừa có tiền luôn luân phiên nhau vị trí top đầu các cuộc bình chọn King của trường vì sao đều liên quan đến một cô gái thuộc dạng đặc biệt lại còn có đời tư không tốt

Cũng vì vấn đề đó mà group anti Trịnh Thư Mỹ mọc lên như nấm, có page có tận mấy nghìn thành viên nó khiến Trịnh Thư Mỹ mỗi khi xuất hiện đều trở thành tâm điểm bàn tán

Xuất phát điểm của Trịnh Thư Mỹ khi biết mình trọng sinh là an nhàn lầm lũi sống hết quãng đời còn lại nhưng dường như hiện thực lại không buông tha cho cô dễ dàng như vậy

Nếu ông trời cho cô trọng sinh nhưng vẫn muốn cô phải đối mặt với quá khứ như thử thách dành cho cô thì cô sẽ đường đường chính chính, khua chiêng giống trống mà đối mặt, tiện thể đòi lại những gì họ đã mắc nợ cô..

Đây chính là đạo lí:

"Không có tâm hại người nhưng phải có tâm phòng người, vì một số người, căn bản không thể sống giống một con người.."

Trịnh Thư Mỹ tiếp tục những ngày tiếp theo đến trường bằng con mắt bàng quang vô cảm, mặc cho những lời khó nghe có lọt vào tai mình hay không, Trịnh Thư Mỹ đều làm lơ

Không những thế, tần suất cô xuất hiện cùng Hạ Thiên hay Tạ Tần càng nhiều hơn, giống như cô cố tình khuấy đảo vũng bùn vốn đã có thể né được từ trước

....

Giáo sư vừa ra khỏi lớp, Trịnh Thư Mỹ đã luống cuống lục tung ba lô với vẻ mặt hốt hoảng khiến Dạ Lý Huyền cũng bị bối rối theo

“Mỹ Mỹ, cậu tìm gì vậy? Nói đi để tớ tìm giúp cho..”

Trịnh Thư Mỹ lôi hết tập sách trong balo ra, lại chúi balo rỗng xúi xốc thật mạnh, không có thứ cô cần cô lại chui xuống bàn, Trịnh Thư Mỹ làm Dạ Lý Huyền phải kéo cô từ đất lên hỏi lần nữa:

“Mỹ Mỹ, cậu nói đi, cậu mất thứ gì”

Hai người náo khi vừa kết tiết nên tất cả sinh viên đều nán lại theo dõi, Trịnh Thư Mỹ mất đồ đã không khống chế được bản thân, cô cuống quýt nói năng loạn xạ:

“USB, cái USB Thừa Hàn Triết đưa, tớ làm mất rồi, Tạ đàn anh bảo tớ hôm nay đem nó đến cho anh ấy đem đi phân tích nhận dạng, Tạ đàn anh nói Dạ đàn anh là thiên tài trong lĩnh vực công nghệ, muốn đem đến cho anh ấy xem thử, trong đó có hình ảnh người gây án mà..tớ…nhớ tớ bỏ vào balo rồi mà…”

“Cậu..cậu để ở đâu, chẳng phải cậu giữ nó kĩ lắm sao? Sáng nay cậu đã đi những đâu rồi..” Dạ Lý Huyền cố gắng gợi nhớ kí ức cho Trịnh Thư Mỹ

Trịnh Thư Mỹ đứng yên cố nhớ lại, cả hội trường cũng nín thở chờ câu trả lời của cô, một số người còn không quên cảm thán cái tên Dạ đàn anh vừa thốt ra từ miệng Trịnh Thư Mỹ

- Tạ Tần, Hạ Thiên, Thừa Hàn Triết thì cũng thôi đi, giờ còn thêm một Dạ Tuỳ Lâm..

“Nữ nhân này, kiếp trước giải cứu thế giới đấy à..!!”

“Thư viện, chỗ gần cửa sổ thứ ba hay thứ năm gì đó nơi tớ hay ngồi, sáng nay tớ có đến đó học một chút..”

Dạ Lý Huyền mừng rỡ thở ra:

“Để tớ giúp cậu dọn dẹp chỗ này rồi chúng ta thử đến đó tìm đi.”