Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

Chương 11-2



Bộ phim này quay vào cảnh giữa cốt truyện, cho nên ban đầu cảnh tượng phát sinh ở vương phủ, chủ yếu nói về chuyện nam chính mới nhận lại cha một bước lên mây, cho nên nữ chính cần phải ít lâu nữa mới xuất hiện.

Thiệu Đường đọc lại kịch bản một lần, sau đó bị biên kịch ma sửa đến ghê tởm.

Không có nữ chính thì phải làm sao bây giờ, biên kịch dứt khoát biến thân phận Giang Ly thành nữ nhân, sau đó nam nữ chính liền có thể như thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, như vậy tất nhiên sẽ không có phản bội gì cả, nữ chính vẫn luôn đứng về phía nam chính, kịch bản về sau lại biến thành cung đấu.

Thiệu Đường xem xong tam tình chỉ có một chữ.

Bực!

May mắn cậu chỉ đóng vai tùy tùng, bằng không cậu diễn một giây cũng không được.

Tống Giác là đỉnh lưu, cho nên đãi ngộ ở đoàn phim rất cao, y có phòng hóa trang riêng, đi đến đâu cũng có một đống người theo sau.

Lúc Thiệu Đường tìm đến thì y đang hóa trang, chuẩn bị quay đoạn trở về phủ kia.

Thiệu Đường không dám quấy rầy, an tĩnh đứng ở một bên chờ.

Phòng hóa trang cũng không ai để ý cậu, tiểu minh tinh như cậu ở trong đoàn phim này rất nhiều, căn bản sẽ không ai để ý.

Vẫn là Tống Giác cất tiếng hỏi trước: "Cậu là người đóng vai Nam Trúc sao..... Thiệu Đường đúng không?"

Thiệu Đường không nghĩ tới đối phương sẽ chủ động mở miệng nói chuyện, kinh ngạc trừng lớn hai mắt: "Đúng đúng đúng, là em, xin chào Tống ca."

Tống Giác cười cười: "Gương mặt này chỉ diễn một tiểu tùy tùng thật đáng tiếc."

Thiệu Đường không đoán được ý của y, cậu biết giữa nữ minh tinh có mấy chuyện diễn áp như vậy, chẳng lẽ giữa nam minh tinh cũng có? Tống Giác đây là đang cảnh cáo cậu sao?

"Đừng khẩn trương." Như thể nhìn ra cậu đang nghĩ gì, Tống Giác ngữ khí ôn hòa: "Tôi chỉ tùy tiện nói thế thôi, không cần phải để trong lòng."

Y tùy tiện nói, Thiệu Đường nào dám tùy tiện nghe, cậu nhớ tới nhiệm vụ mình tới đây, vội vàng đưa đồ mang đến cho đối phương, vẻ mặt thành khẩn nói: "Về sau phải làm phiền Tống ca chiếu cố rồi, đây là chút đặc sản ở quê, mang đến cho Tống ca nếm thử."

Tống Giác khẽ gật đầu: "Tôi đây giống sẽ ăn thịt người khác sao?"

Thiệu Đường nhất thời không biết nên đưa qua hay lấy lại, rối rắm đến hai hàng lông mày nhăn vào nhau, cậu do dự thu lại tay, "Vậy, em đây vẫn là không nên....."

"Tiểu tử cậu thật thú vị." Tống Giác cười: "Thôi đi, coi như tôi có lộc ăn."

Thiệu Đường nhẹ nhàng thở ra, cậu đem hộp đặt trên bàn, ngoan ngoãn nói: "Vậy Tống ca, em đi về trước."

"Về đi."

Chuyên viên trang điểm đi theo y nhiều năm đợi cậu đi rồi, run run lược, hỏi: "Tống ca đây là coi trọng?"

Tống Giác nhắm mắt lại: "Lâu rồi không gặp người hợp khẩu vị tôi như vậy."

Chuyên viên trang điểm cười một cái, trên mặt không có phản ứng gì khác.

Loại chuyện này ở trong vào quá hay thấy.

—©—

Ngày thứ hai Thiệu Đường mới có suất diễn, cậu lặng lẽ trở về phòng mình, xác định bên trong không có ai khác mới lấy giấy ra.

Có lẽ đã vẽ đi vẽ lại rất nhiều lần, cậu hạ bút rất nhanh, không đến nửa giờ, một người quen thuộc liền sôi nổi trên giấy.

Thiệu Đường bất giác ngừng thở.

Gần đây cậu vẽ thế nào đạo lão cũng không xuất hiện, lần này cậu cũng chỉ là ôm một chút hi vọng.

Nhưng một phút sau, người đàn ông xuất hiện.

Khóe miệng Thiệu Đường hơi cong: "Anh tới rồi."

Yến Minh Phong nhìn quần áo trên người mình, kiểu dáng màu sắc đều không giống lần trước.

"Là thế này." Thiệu Đường khụ khụ hai tiếng, giải thích nói: "Không thể lần nào ra tới anh cũng mặc một bộ quần áo đi, tôi liền sửa lại một chút."

Yến Minh Phong: "......"