Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

Chương 13



(29/07/2023)

—©—

Thiệu Đường bắt đầu vẽ lại bức tranh người kia để lại cho cậu.

Lúc mới bắt đầu cậu còn lo lắng vẽ một lần người kia đến một lần, sau đó lại phát hiện là cậu nghĩ nhiều rồi, cậu đã liên tiếp vẽ 4 5 ngày, người kia một lần cũng không ra tới, nhưng thật ra Tống Giác đối với cậu càng ngày càng ân cần, hiện tại tất cả người ở đoàn phim đều biết Tống Giác theo đuổi một tiểu minh, tiểu minh tinh rất tuấn tú, nhưng làm gì không làm, còn cho mặt mũi mà không cần.

Thiệu Đường biết những người kia đã nói những gì sau lưng cậu, một ảnh đế như Tống Giác che chở cậu như vậy cậu đáng lẽ nên mang ơn đội nghĩa mới phải, mỗi ngày đều từ chối làm cao không biết làm cho ai xem.

Nhưng Thiệu Đường cũng thực oan uổng, cậu làm gì cậy sủng mà kiêu?

Cậu đã uyển chuyển cự tuyệt ảnh đế rất nhiều lần, thậm chí cái loại lý do vô lý như "Mình hiện tại chỉ quan tâm sự nghiệp không nghĩ đến yêu đương" cũng nói rồi, nhưng Tống Giác không nghe, mỗi lần đều làm bộ không nghe thấy gì hết, như cũ theo đuổi mạnh bạo, còn lời nói hoa mỹ là tình thú.

Thiệu Đường không hiểu, lấy địa vị của y muốn loại đàn ông nào mà không được, vì cái gì lại bám theo cậu không bỏ? Dẫn tới giờ cậu nhìn thấy y đều hận không thể đi đường vòng.

Ngày này quay xong cảnh diễn phối hợp cùng với y, cậu lập tức lóe về phòng mình, thuận tiện đóng cửa lại.

Tống Giác buồn cười nhìn bóng dáng cậu, hỏi trợ lý bên cạnh: "Mị lực của tôi giảm xuống rồi sao?"

Những tình nhân trước đó y chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, bọn họ liền sẽ tranh nhau muốn làm quen với y, Thiệu Đường này đúng thật là thú vị, đủ loại trốn tránh y.

Trợ lý cười nói: "Sao có thể như vậy được, chờ cậu ấy nghĩ kỹ, tự nhiên sẽ tiếp thu ngài."

Tống Giác hơi hơi gật đầu, mắt mang ý cười.

—©—

Thiệu Đường ngồi trên giường thở dốc, trong lòng may mắn hôm nay Tống Giác không trêu chọc cậu.

Nhưng cậu không biết chính là, cậu làm như vậy ngược lại khiến cho đối phương cóham muốn chinh phục, vốn dĩ chỉ là 2 phần tâm tư hiện tại đã đến 5 phần.

Thừa dịp bạn cùng phòng còn chưa trở về, Thiệu Đường mở giấy ra tiếp tục mỗi ngày vẽ một bức.

Trước khi vẽ, cậu cố ý đi kiểm tra cửa có khóa không, cậu có dự cảm, lần này người kia hẳn là sẽ ra tới.

Quả nhiên, cậu vừa mới vẽ xong, người đàn ông liền từ trong bức họa đi: "Ngươi ——"

"Đừng nói chuyện!"

Thiệu Đường ngốc ngốc nhìn người tuấn mỹ trước mặt, lẩm bẩm nói: "Thật sự như vậy sao......."

Cậu đã đoán được vẽ xong ra tới hiệu quả sẽ rất kinh người, nhưng cậu không nghĩ tới bức tranh thô ráp kia của cậu, khi người này đi ra thế mà lại đẹp thành như vậy!

Không biết bộ dáng chân thật của hắn sẽ còn đẹp như thế nào nữa!

Yến Minh Phong thấy đối phương nhìn chằm chằm mình, trên mặt lộ ra biểu tình si mê hư hư thực thực, hắn không tự chủ lui ra sau một bước: "Ngươi đang nhìn cái gì?"

Thiệu Đường nuốt ngụm nước miếng, sau đó thật cẩn thận vươn một ngón tay, hỏi: "Tôi có thể sờ mặt anh một chút được không?"

Yến Minh Phong: "......"

Yến Minh Phong không để ý tới yêu cầu không đâu vào đâu của cậu, hắn hiện tại còn quan tâm một sự kiện khác hơn: "Ngươi có thể đưa ta đi nơi đó một lần nữa không?"

Đối phương không cho sờ Thiệu Đường cũng không có cách nào, cậu tiếc nuối nói: "Thư viện sao? Anh còn muốn đi?"

"Ừm."

Thiệu Đường rũ tay, "Nhưng buổi chiều tôi có cảnh diễn, không thể mang anh đi được, chờ khi tôi quay xong sợ là anh lại biến mất rồi."

Yến Minh Phong nhấp nháy môi, sau đó đột nhiên hướng phía trước đi hai bước, thân thể đi đến phía trước, tóc dài đen nhánh theo bả vai rũ xuống.

Thiệu Đường: "???"

Thấy đối phương không động đậy, Yến Minh Phong ngước mắt, ánh mắt thúc giục cậu di chuyển.

Thiệu Đường sửng sốt vài giây mới phản ứng lại hắn đang làm gì, cậu buồn cười kéo người lại, "Không phải tôi cố ý không mang anh đi, buổi chiều tôi thật sự có cảnh diễn."

Người đàn ông có chút mất mát, hắn ngồi xuống, nói: "Vậy ta đợi lần sau đi."

Thiệu Đường trong nháy mắt muốn sờ đầu hắn, nhưng cậu khắc chế, cậu ngồi xổm trên mặt đất, mở va li hành lý ra, lấy ra một cái điện thoại mới tinh đưa cho hắn, "Tôi mua cho anh cái điện thoại, thứ này rất tiện lợi, ở đây mỗi người hầu như cũng có ít nhất một cái."

Yến Minh Phong từng thấy sự lợi hại của thứ này, cũng không thể tránh khỏi có chút tò mò với nó, cho nên hắn không từ chối: "Ừm."

Thiệu Đường nóng lòng muốn thử: "Muốn tôi dạy anh cách sử dụng không?"

Yến Minh Phong do dự một chút, hỏi: "Có hướng dẫn sử dụng bản giấy không?"

"Trong sách nói đồ vật nới này đều có giấy hướng dẫn sử dụng."

"Trong sách còn viết cái này sao......" Thiệu Đường không tình nguyện lấy ra từ đáy va li ra một tờ giấy đưa hắn, nổi giận nói: "Có thì anh cũng xem không hiểu."

Người cổ đại làm sao có thể lập tức biết dùng điện thoại.

Nhưng một giờ sau, cậu nhanh chóng bị vả mặt.

Yến Minh Phong cầm điện thoại đi đến trước mặt cậu, click mở người liên hệ, hỏi: "Ta muốn lưu số điện thoại của ngươi?"

Thiệu Đường: "......"

Đây là người cổ đại giả đi.

Cậu lưu số điện thoại của mình vào máy đối phương, vẫn là không thể tin được năng lực tiếp thu của hắn lại nhanh như vậy, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Anh thật sự biết sao?"

Sau đó Yến Minh Phong dùng nửa giờ giảng lịch sử sinh ra và phát triển cùng với tác dụng của điện thoại.

"........ Hiện tại thời đại 5G đã đến....."

"Dừng!"

Thiệu Đường kịp thời ngắt lời hắn, ngồi trên ghế nửa ngày cũng không phục hồi lại tinh thần.

Tuy rằng người này từ đầu đến cuối đều mặt vô biểu tình, lúc nói chuyện như đang đọc sách, nhưng Thiệu Đường vẫn bị kích thích không chịu được.

Cậu vốn muốn cho đối phương triển lãm một chút cái gì gọi là công nghệ cao, kết quả đối phương ấn đầu bắt phổ cập quá trình phát triển điện thoại một lượt.

Cậu đau đầu hỏi: "Sao anh lại nhớ rõ như vậy?"

Yến Minh Phong thản nhiên nói: "Lần trước có nhìn qua."

Thiệu Đường kinh ngạc: "Anh đã gặp qua là không quên được sao!"

"Không có, chỉ là đọc sách qua rất khó quên."

Thiệu Đường xoa xoa mồ hôi không tồn tại trên trán, "Này chẳng phải là gặp qua là không quên được sao!"

Thật không hổ là nam chính, tài trí song tuyệt, năng lực thừa nhận cường đại đến biến thái.

Cậu cũng không trông cậy vào có thể khoe khoang trước mặt hắn, cậu hiện tại càng muốn biết người này đã biết bao nhiêu về thế giới hiện đại này rồi.

Thiệu Đường thử hỏi: "Anh còn biết gì nữa?"

Yến Minh Phong thật sự không giấu giếm, đem những thứ mình biết nói hết ra.

Bởi vì ở trong mắt hắn, Thiệu Đường là người thế giới này, mà hắn chỉ là người ngoại lai, những tri thức cơ bản như vậy cậu đã sớm biết rõ ràng.

"Nơi các cậu ở gọi là địa cầu, là một hình cầu hình tròn...."

Hắn lại dùng nửa giờ phổ cập khoa học cho Thiệu Đường về 7 châu lục và 8 đại dương.

"Dừng dừng dừng!"

Thiệu Đường nghe một cái nhất hai các lớn, trời mới biết khi đi học cậu ghét nhất địa lý.

Cậu đã vô lực phỉ nhổ, hỏi: "Hai giờ mà anh đọc được nhiều như vậy?"

Yến Minh Phong nhìn tâm tình cậu tựa hồ không tốt lắm, châm chước mở miệng, "Ta đọc sách tương đối nhanh."

"Thôi, tôi hiểu rồi." Thiệu Đường vỗ đùi, "Đọc nhanh như gió và đã gặp qua là không quên được sao, bàn tay vàng tiêu chuẩn của nam chính tiểu thuyết."

"Hả?" Yến Minh Phong nghe không hiểu, nghi hoặc nhìn cậu một cái.

Thiệu Đường lúc này mới kinh giác phát hiện mình thiếu chút nữa nỡ miệng, vội vàng nói sang chuyện khác: "Tôi tuyên bố, anh là người hiện đại đủ tư cách!"

Yến Minh Phong không có biểu tình kích động gì, hắn chấp nhất với đi thư viện, nơi đó đối với hắn như là bảo tàng vậy, cho nên hắn hỏi: "Ta đã lưu số điện thoại của ngươi, có thể tự mình đi được chưa?"

Thì ra lưu số điện thoại là gì cái này......

Thiệu Đường còn tưởng rằng hắn sinh ra cảm giác như tình tiết chim non, cho nên vừa có điện thoại liền phải biết số điện thoại của cậu.

Cậu hừ hừ hai tiếng: "Muốn vào đó cần phải có chứng minh nhân dân, chính là tấm card nhỏ để chứng minh thân phận của anh, nhưng anh hiện tại là người không hộ khẩu, cho nên không vào được."

Yến Minh Phong nhớ tới lần trước đi đúng thật là cậu có đưa ra một tấm thẻ, cho nên hắn trầm mặc, không hề kiên trì.

Thiệu Đường không chịu nổi dáng vẻ này của hắn, an ủi nói: "Anh yên tâm, lần sau anh tới tôi sẽ giúp anh đi làm cái chứng minh nhân dân, anh sẽ không còn là không hộ khẩu nữa."

Tuy rằng có chút phiền toái, nhưng cầu xin anh cậu hẳn là không có vấn đề gì.

"Ừm." Yến Minh Phong rũ mắt, dừng một chút, nói: ".... Cảm ơn."

Hai người lăn lộn như vậy đã chậm trễ không ít thời gian, theo dựa theo quy tắc lúc trước, Yến Minh Phong hẳn là còn nửa giờ nữa là biến mất.

Nhưng cố tình lúc này Lộ Bác lại trở lại.

Y vừa trở về từ xa đã gọi Thiệu Đường, giọng to đến 10 mét cũng nghe được: "Tiểu Đường!"

Thiệu Đường nhìn cửa đã khóa, lại nhìn người đàn ông đẹp đến lạ này, phản ứng đầu tiên chính là lấy khẩu trang che mặt hắn lại.

Yến Minh Phong: "......"

"Anh đừng lên tiếng, tôi đi xem."

Yến Minh Phong hơi gật đầu, nhưng trong lòng luôn có loại cảm giác quái dị.

Hắn rốt cuộc có bao nhiêu không thể nhìn mặt người, mỗi lần có người tới người này đều phải đem hắn giấu đi.

—©—

Thiệu Đường đẩy cửa ra, ngáp một cái hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tiểu Đường!" Lộ Bác hưng phấn chạy tới, vẻ mặt bát quái: "Hôm nay Tống Giác đưa cho cho cậu cái gì?"

Từ khi biết Tống Giác coi trọng Thiệu Đường y luôn ở trong trạng thái kích động, mỗi ngày muốn hỏi cậu 800 câu về quan hệ với Tống Giác, Thiệu Đường đã quen y tự nhận quen thân nhưng vẫn là hận không thể lấy giấy niêm phong khóa mặt y lại.

Thiệu Đường đành phải mệt tâm lặp lại một lần: "Tôi không thích y."

Lộ Bác giống người khác, cho rằng Thiệu Đường đã nghiện còn nghênh, y lắc lắc đầu, nói: "Cậu lại nói như vậy, cẩn thận có người cướp mất y đó."

Thiệu Đường lười lại phải giải thích, mà dù cậu có giải thích một ngàn lần Lộ Bác cũng sẽ cho là như vậy, cho nên cậu kịp thời dời đề tài đi: "Cậu tìm tôi có việc sao?"

Nói đến đây Lộ Bác lại bắt đầu hưng phấn, "Sắp đến chúng ta diễn rồi, mau đi mau đi."

Buổi chiều có cảnh diễn phối hợp không nhiều lắm của hai người, tuy rằng chỉ có vài câu lời thoại, nhưng Lộ Bác từ vài ngày trước đã bắt đầu lải nhải bên tai cậu, Thiệu Đường nghe đến lỗ tai sắp mọc kén.

"Tôi biết, cậu đi trước đi, tôi trở về thay quần áo."

"Với nhanh sắc này của cậu còn cần phải đổi quần áo gì chứ." Lộ Bác túm người muốn đi, "Đạo diễn đang thúc giục, cậu không muốn bị mắng đi."

"........ Tôi đi lấy điện thoại."

Lộ Bác buông tay ra: "Cho cậu một phút."

—©—