Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

Chương 22



(07/08/2023)

—©—

Cất điện thoại xong, Thiệu Đường lặng lẽ mở cửa ra một khe hở, Yến Minh Phong đang ngồi xem TV trong phòng khách.

Cơ thể cao ngất, mặt không chút thay đổi.

Thiệu Đường nhìn chằm chằm thật lâu, nhận thấy đối phương sắp quay đầu lại, cậu vội vàng đóng cửa lại, ngồi xổm trên mặt đất luống cuống túm tóc mình.

Người này cũng quá gây chuyện đi, trêu chọc xảy ra chuyện hắn lại không chịu trách nhiệm!

Cậu một bên nhỏ giọng oán giận, một bên lại không khống chế được khóe miệng điên cuồng nhếch lên, thậm chí bắt đầu ảo tưởng nên báo đáp hắn như nào.

Người cổ đại khi được cứu giúp không có gì chỉ đành lấy thân báo đáp, cũng không biết ở chỗ người đàn ông có được không.

Thiệu Đường chống cằm, đôi mắt sáng mỉm cười, một bên thầm mắng mình hoa si, một bên lặng lẽ đỏ chóp tai.

Chờ nhiệt độ trên mặt mình hạ xuống một chút, Thiệu Đường làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đi tới trước mặt Yến Minh Phong, nói: "Hứa Tiêu bảo tôi hỏi anh, anh lấy được như thế nào ——" Cậu trừng mắt nhìn TV: "Sao anh lại xem cái này?"

Trên TV đang phát sóng tập mới nhất của "Người một nhà vui vẻ", vừa vặn phát sóng cảnh Thiệu Đường vào chuồng gà lấy trứng gà, cộng thêm clip hậu kỳ, cảnh tượng kia có thể nói là gà bay chó sủa, một mảnh hỗn loạn.

Nhìn thấy mình lông gà đầy đầu đi ra, Thiệu Đường vội vội vàng vàng muốn tắt TV.

Yến Minh Phong giữ chặt cổ tay cậu, "Để ta xem xong."

Thiệu Đường vẻ mặt tuyệt vọng, "Cái này có gì hay chứ!"

Bộ dạng ngu xuẩn của mình bị người đàn ông nhìn thấy hết rồi, cậu còn muốn lấy thân báo đáp, lần này thì xong rồi, xuất sư chưa xong người đã chết trước.

Thiệu Đường, đã chết.

Khóe miệng Yến Minh Phong mỉm cười: "Rất thú vị."

"Thú, thú vị?" Thiệu Đường quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hoài nghi: "Nhìn tôi lăn lộn rất thú vị?"

"Không phải." Yến Minh Phong rất có khát vọng sống thu hồi nụ cười, "Gà rất thú vị."

Thiệu Đường: "....."

Cậu ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, khụ khụ hai tiếng, cố gắng khiến hắn chú ý, "Làm sao anh được video?"

"Hứa Tiêu cứu mạng aaa ——"

Lời nói của cậu chồng lên TV, người đàn ông cười khẽ một tiếng, âm cuối giơ lên: "Ừm?"

Thiệu Đường câm miệng, cậu xem như đã nhìn ra, người đàn ông căn bản không muốn trả lời câu hỏi của cậu.

Cũng được, cậu dùng ngón chân nghĩ cũng biết đối phương làm như thế nào, không giết chết người là được.

—©—

Bởi vì Tống Giác rời khỏi đoàn làm phim, "Con đường đế vương" trước khi tìm được nam chính thay thế sẽ tạm dừng quay phim, Thiệu Đường có đôi khi cảm thấy trùng hợp này có chút quá đáng.

Nếu "Con đường đế vương" thuận lợi phát sóng, một ngày nào đó Yến Minh Phong sẽ nhìn thấy, cũng sẽ thuận theo nhận ra mình là người trong sách, nhưng hiện tại bởi vì cậu, bộ phim này sẽ trì hoãn vô thời hạn, hắn cũng không thể chạm tới chân tướng.

Lưu Triệt khẽ gõ đầu cậu một cái, "Nghĩ cái gì lại xuất thần như vậy?"

"Không có gì." Thiệu Đường thu hồi suy nghĩ, ngồi thẳng người, "Lưu ca nói xem."

Lưu Triệt nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi bên cạnh cậu, mặt không chút thay đổi, nhíu mày, "Muốn anh ta làm trợ lý của cậu?"

Thiệu Đường gật đầu.

Lưu Triệt lạnh nhạt một tiếng: "Mặt như vậy còn làm trợ lý gì nữa, trực tiếp ra mắt đi!"

Người này muốn đi theo sau Thiệu Đường mà bị chụp đến, không biết còn tưởng rằng hắn là minh tinh Thiệu Đường là trợ lý.

Thiệu Đường nghẹn lại, uyển chuyển nói: "Lưu ca, anh ấy không thích hợp với cái vòng tròn này, làm trợ lý là được rồi."

"Không thích hợp với cái vòng tròn này còn muốn làm trợ lý của cậu?" Lưu Triệt khoanh hai tay trước ngực, nâng cằm lên: "Thành thật khai báo, hắn là người của cậu?"

Thiệu Đường lại lấy lý do lừa Thiệu Khâm ra, "Anh ấy là người ngoài, tới nơi này không quen biết ai...."

Cậu không nói được nữa, bởi vì Lưu Triệt một bộ cậu bịa, cậu tiếp tục bịa đi, tôi thấy cậu có thể tạo ra một câu chuyện nhảm nhí gì đó.

"Tiếp tục đi, nào, tôi nói giúp cậu, có phải cha mẹ đều chết đúng không, rời xa cậu liền không sống nổi?"

Thiệu Đường ngượng ngạo nở nụ cười, "Bị phát hiện rồi...."

Lưu Triệt trợn trắng mắt, "Dẫn cậu lâu như vậy, cậu có đức hạnh gì tôi còn không rõ ràng sao? Quên đi, cậu thích mang theo thì mang theo đi."

Thiệu Đường vẻ mặt kinh hỉ, "Cảm ơn Lưu ca!"

"Được rồi." Lưu Triệt vẻ mặt ghét bỏ, nhưng trong mắt hàm chứa ý cười rõ ràng, "Bình thường chú ý khoảng cách, không nên bị chụp được."

Thiệu Đường vụng trộm liếc nhìn Yến Minh Phong một cái, nhỏ giọng nói: "Lưu ca nói cái gì, chúng ta chính là bạn bè...."

"Đúng đúng đúng, bạn bè, bạn bè." Lưu Triệt lười cùng cậu rối rắm mấy tâm tư cô gái nhỏ gì đó, đem một đống văn kiện vứt ở trên bàn, "Lần này cậu coi như là trong họa được phúc, cư dân mạng hiện tại rất áy náy với cậu, thúc giục cậu ra ngoài kinh doanh, công ty cũng đưa không ít tài nguyên đến đây."

Thiệu Đường từ trước đến nay mặc kệ những chuyện này, vẻ mặt nhu thuận nói: "Nhưng Lưu ca, này anh quyết định là được rồi, em tin tưởng anh."

"Vậy được, tôi cảm thấy nam hai bộ phim hiện đại này được." Lưu Triệt rút ra một kịch bản, "Tuy rằng là phim thần tượng trường học, nhưng lớp học cũng không tệ lắm, hai người nam thiết lập lại được lòng người xem, là bộ phim chính thức quay đầu tiên sau khi cậu ra mắt rất thích hợp."

"Được." Thiệu Đường ngoan ngoãn đáp: "Vậy khi nào vào tổ."

"Ngày mai."

Thiệu Đường: "????"

Cậu làm bộ muốn trả lại kịch bản, vẻ mặt anh nói đùa rồi, "Lưu ca anh nói cái gì, ngày mai làm sao có thể kịp?"

Cậu cho dù đọc cả đêm cũng không đọc xong kịch bản được aaa.

Lưu Triệt ho khan một tiếng, tự giác đuối lý, nhưng vẫn kiên trì nói: "Kịch bản đưa tới quả thật là tốt nhất, đoàn làm phim này bởi vì nam hai bị thương, cho nên vội vàng cần người, cậu liền vất vả một chút, vừa quay vừa xem đi."

Thiệu Đường: "...." Anh quen tôi là một một ngốc diễn xuất sao, anh chính là cân nhắc xong rồi quay lại cũng không khá hơn là bao đâu, còn vừa quay vừa xem?

"Bây giờ đối phương mời cậu quay, đừng sợ, không ai dám mắng cậu đâu." Lưu Triệt không có lực lượng gì an ủi, sau đó nhanh nhẹn đuổi người về.

"Được rồi." Thiệu Đường cúi đầu đứng dưới lầu công ty, liếc mắt nhìn Yến Minh Phong vẫn luôn đi theo mình, lấy khẩu trang ra đeo cho hắn, "Anh và Hứa Tiêu nói cái gì vậy?"

Yến Minh Phong nói: "Nói ta là trợ lý của cậu."

Thiệu Đường kỳ quái: "Câu trả lời này không thành vấn đề, dù sao cậu ấy vẫn luôn hỏi tôi trên wechat có phải đang yêu hay không."

Vẻ mặt Yến Minh Phong cứng ngắc một chút, rũ mắt không nói lời nào.

"Quên đi, không để ý tới cậu ấy." Thiệu Đường duỗi thắt lưng, chọc chọc cánh tay hắn, cười hắc hắc hai cái: "Lần này có phải anh ở lâu hơn một chút không, đã ba ngày."

Khóe miệng Yến Minh Phong giấu sau khẩu trang hơi nhếch lên, "Ừm."

Hắn đã ở lại thế giới này trong thời gian dài hơn, lâu hơn.

..... Như vậy cũng tốt, hắn có thể kịp thời bảo vệ cậu.

Thức cả đêm, sáng hôm sau Thiệu Đường đội hai quầng thâm rời giường, như du hồn đi theo Yến Minh Phong lên xe.

Yến Minh Phong nhíu nhíu mày, "Cậu một đêm không ngủ?"

Thiệu Đường ngáp thật to, dụi dụi khóe mắt, "Đúng vậy, không phải phải vào tổ ngay sao?"

Tuy rằng trong mắt mọi người cậu là bình hoa, nhưng cậu không muốn nước rõ ràng như vậy, ít nhất phải xem kịch bản một lần mới được.

Nói xong cậu lại ngáp một cái, buồn ngủ gật đầu.

Yến Minh Phong do dự một chút, nhẹ nhàng đẩy đầu cậu vào vai mình, thấp giọng nói: "Ngủ một lát đi."

"Ừm...." Thiệu Đường nhắm mắt lại, tìm tư thế thoải mái ngủ.

Bởi vì là phim thần tượng trong khuôn viên trường, cho nên điểm quay phim ở một trường đại học phong cảnh rất đẹp, mặc dù đoàn làm phim đã kéo dây cảnh giới, nhưng vẫn có không ít bạn học vây quanh xem náo nhiệt.

Hứa Tiêu bọc mình kín mít, tránh đám người cẩn thận chạy đến cửa, thò đầu nhìn thấy Thiệu Đường từ trên xe đi xuống, hắn vội vàng chạy đến trước mặt cậu, cười nói: "Suprise!"

Thiệu Đường bị hắn dọa, nháy mắt nuồn ngủ mất đi một nửa, cậu tức giận đẩy người ra, "Cậu tới đây làm gì?"

Hứa Tiêu hắc hắc hai tiếng, "Tôi để Lục ca nhà tôi nhét tôi vào, có điều cậu yên tâm, tôi là nam năm, à không, nam sáu? Thôi mặc kệ, dù sao cũng là một nhân vật nhỏ không quan trọng, sẽ không ảnh hưởng đến cậu."

Lần trước Thiệu Đường chính thức vào đoàn phim lần đầu tiên đã gặp được người như Tống Giác, Hứa Tiêu vì chuyện này mà có bóng ma, cho nên lần này nói cái gì cũng phải đi theo, ừm... Mặc dù cái giá phải trả là đêm qua phải dùng một loại hành vi không thể miêu tả nào đó đổi lấy.

Nhưng kết quả là tốt, hắn ngược lại muốn xem xem có hắn rồi còn ai dám trêu chọc Thiệu Đường nữa.

"Tùy cậu." Thiệu Đường ngáp một cái, liếc hắn một cái: "Cậu cứ như vậy chạy ra? Cũng không sợ bị người hâm mộ phát hiện."

Chuyện của Tống Giác cũng khiến Hứa Tiêu được lợi không ít, lúc đầu Thiệu Đường bị toàn bộ netizen giễu cợt chỉ có một mình hắn ở khắp nơi bảo vệ cậu, fan của hắn vừa mắng hắn bị mù vừa nhao nhao thoát fan, kết quả ngày hôm sau sự tình liền kinh thiên đảo ngược, fan ngây người, vội vàng chạy đến dưới weibo hắn khóc lóc cầu xin tha thứ.

Đợt thao tác này của hắn cũng kiếm đủ fan người qua đường, hotsearch từng đợt một, lưu lượng có thể so sánh với một nam minh tinh. Trong siêu thoại CP Long Húc Đường càng giống như đang ăn tết, fan CP tăng lên, trước mắt đã vững vàng ở top 3.

"Tôi bịt kín rồi." Hứa Tiêu lướt qua cậu, tò mò nhìn người đàn ông phía sau, chậc chậc hai tiếng, "Sao cậu quay một cảnh còn mang người đàn ông của cậu đến đây?"

Thiệu Đường vội vàng quay đầu nhìn Yến Minh Phong, thấy hắn không lộ ra gì khác thường, cậu nửa là mất mát nửa là may mắn thu hồi tầm mắt, trừng mắt nhìn Hứa Tiêu, "Anh ấy là trợ lý vừa nhậm chức của tôi, đừng nói bậy."

Hứa Tiêu nói qua loa: "Được được, trợ lý trợ lý."

Hắn đi đến bên cạnh Yến Minh Phong, liếc hắn một cái, "Đại huynh đệ, chúng ta coi như là quen biết, anh lấy khẩu trang ra cho tôi xem mặt trông như thế nào?"

Nếu người này rất đẹp trai, nhất định là người đàn ông của Thiệu Đường không sai được.

Thiệu Đường chắn trước mặt hắn: "Cậu mau trở về đi, đợi lát nữa fan lại nhận ra cậu."

"Hắc, Thiệu Tiểu Đường, cậu xảy ra chuyện gì vậy." Hứa Tiêu kéo cậu sang một bên, "Đây còn không phải tất cả mọi người là bạn bè sao, bộ dạng gì cũng không cho tôi xem một chút sao."

Thiệu Đường còn muốn ngăn cản, Yến Minh Phong ở phía sau cậu khẽ gọi một tiếng: "Tiểu Đường." Hắn cởi khẩu trang xuống, cười cười trấn an Thiệu Đường, "Không có việc gì."

Thay vì dây dưa như vậy, chi bằng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bạn cậu.

"What the mother fu —— ưm ưm ưm ——"

Thiệu Đường nhanh tay lẹ mắt che miệng Hứa Tiêu, sau đó bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, ý bảo hắn đeo khẩu trang vào.

Yến Minh Phong không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn ngoan ngoãn đeo vào.

—©—

P/s: Ôi chúa ơi, hình như truyện này bị xóa trên Tấn Giang rồi hay sao ấy, tìm không thấy nữa🤦‍♂️(っ °Д °;)っ